← Ch.06 | Ch.08 → |
Buổi tối, Cao Lăng Trần lại đến nhà Nguyễn Ngôn Hi, lúc Mộc Thập mở cửa cho anh ta, trong miệng vẫn còn ngậm kẹo, chào hỏi anh ta: "Đội trưởng Cao."
Cao Lăng Trần khẽ mỉm cười: "Xin chào cô Mộc."
Sau khi đi vào bên trong phòng khách, anh ta nói với Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi trên ghế sofa: "Anh Nguyễn, lại xảy ra một vụ án mạng khác."
Nguyễn Ngôn Hi đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta, ý bảo anh ta nói tiếp.
Giọng nói của Cao Lăng Trần trầm thấp, giọng điệu nghiêm túc, "Cùng với vụ án vừa rồi, chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ án giết người hàng loạt."
Câu này hiển nhiên đã thuyết phục được Nguyễn Ngôn Hi, anh khép sách lại, ngồi dậy, "Mộc Thập, đem áo khoác xuống dùm tôi."
Nói cách khác, anh muốn đến hiện trường.
Vẻ mặt Cao Lăng Trần rõ ràng nặng nề hơn buổi sáng, Mộc Thập liếc mắt nhìn, lấy ra một viên kẹo đưa cho anh ta, "Đội trưởng Cao, anh có muốn ăn kẹo không?"
"Ồ, cảm ơn."
Cao Lăng Trần đưa tay ra nhận lấy, khi thấy vị dâu, anh thuận miệng nói: "Còn vị nào khác không?"
Mộc Thập nghĩ một lúc, chắc chắn trả lời: "Không có."
Sau đó xoay người đi lấy áo khoác cho Nguyễn Ngôn Hi.
Khi chiếc xe lái đến hiện trường vụ án đã hơn 11 giờ đêm, đứng dưới lầu của một tòa chung cư, nhìn lên, chỉ có một vài nhà vẫn còn sáng đèn, lần này, hiện trường hiển nhiên ở trong một trong các nhà đó, giờ này, hầu như mọi người đều đã chìm vào mộng đẹp, lại có một người đã ngủ thiếp đi mãi mãi.
Thang máy chậm rãi đi lên, cuối cùng dừng lại ở tầng mười hai.
Cửa 1201 mở ra, ở cửa có một tuyến phân cách, Cao Lăng Trần đi ở phía trước, kéo dây lên, xoay người sang một bên để cho Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đi trước.
"Cảm ơn."
Mộc Thập lễ phép nói, tiện thể bù qua phần của Nguyễn Ngôn Hi.
Các nhân viên pháp chứng của cục đã hoàn thành việc thu thập chứng cứ ở hiện trường, thu dọn đồ đạc và bàn giao hiện trường cho đội hình sự.
"Đội trưởng."
Tưởng Tề đứng dậy đi về phía anh khi nhìn thấy Cao Lăng Trần, sau khi nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi, anh ta mím môi, hiển nhiên khi nhìn thấy anh thì không vui lắm.
Đương nhiên Nguyễn Ngôn Hi sẽ không để bụng mấy chuyện này, chưa kể sau khi vào cửa, anh cũng không nhìn những người khác, trực tiếp đi quanh nhà như lần trước, đi rồi dừng lại một lúc, quan sát đồ vật trong mỗi phòng và tìm hiểu những gì anh muốn biết, Mộc Thập đi theo phía sau anh, cũng quan sát.
Đi vào phòng ngủ, Nguyễn Ngôn Hi lắc đầu, quay đầu nhìn Mộc Thập, "Mộc Thập, nói cho tôi biết, cô phát hiện được gì rồi?"
Mộc Thập thấy Nguyễn Ngôn Hi rất thích đố cô như vậy, lần này cô không trả lời anh ngay mà hỏi ngược lại: "Trước đó, anh đều hỏi chị Nguyên Tình như vậy sao?"
"Cô ấy chịu trách nhiệm giúp tôi đối phó với khách hàng."
Nguyễn Ngôn Hi quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, "Tôi thấy cô không am hiểu chuỵen đó, cho nên cũng khá nhàn rỗi, không bằng cô động não xem, nếu không sẽ bị buồn ngủ."
Anh giơ tay lên chỉ vào đầu mình.
"Được rồi."
Mộc Thập vô tư nhún vai, sắp xếp lại một số chi tiết mà mình đã quan sát trong đầu, sau vài giây lên tiếng, "Người chết là chủ nhân của ngôi nhà này, anh ấy sống một mình, ba mẹ là giáo sư, trong tủ quần áo, trang phục được chia theo màu sắc, có thể từ nhỏ anh ấy đã mắc bệnh sạch sẽ và OCD. Trong phòng khách có rượu và đồ uống, trong phòng bếp có chén và đĩa chưa rửa, chắc tối nay, nhà người chết có tổ chức tiệc, không thấy bánh ngọt và quà nên không phải là sinh nhật, có thể trước đây, anh ta vừa được thăng chức, có lẽ đây là buổi tiệc chức mừng anh ta thăng chức, khách dự tiệc chắc là đồng nghiệp, có nam có nữ, nhưng nam chiếm số nhiều hơn. Chắc 1 tiếng sau khi đồng nghiệp anh ấy đi, anh ấy mới bị hại, anh ta bị hại khi đang thu dọn trong phòng bếp. Cửa không bị cạy, trong phòng không có dấu vết giãy giụa, chắc người chết bị ai đó tấn công từ phía sau, có khả năng cao hung thủ là người quen, có thể chính là đồng nghiệp của anh ấy."
Giọng nói trôi chảy, với một chút tự tin.
Sau khi Mộc Thập nói xong, hai người đúng lúc trở lại phòng khách, Cao Lăng Trần thấy bọn họ quay lại, liền nói với Nguyễn Ngôn Hi: "Tên của người chết là Lưu Tước, cũng là người làm trong viện nghiên cứu giống như người chết trước đó, đoạn băng ghi hình trong thời gian người chết chết cũng bị hack, cho nên tôi đoán có thể hung thủ của hai vụ án này là cùng một người, nhưng vẫn chưa chắc chắn liệu hung thủ có lắp camera trong nhà người chết như trước hay không."
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu lại liếc nhìn phòng bếp, giống như không nghe thấy Cao Lăng Trần nói gì, nhưng lại nói với Mộc Thập: "Mộc Thập, những gì cô nói vừa rồi đều đúng, nhưng lại thiếu một điểm, một điểm rất quan trọng."
Mộc Thập ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào bàn nước trong phòng bếp nói: "Lúc đó, trong bếp không chỉ có một mình người chết, mà còn có một người khác."
"Hung thủ?"
Tưởng Tề lập tức nghĩ.
Nguyễn Ngôn Hi cười khẽ, nhíu mày nhìn anh ta, "Anh cảm thấy trước khi hắn giết người còn giúp anh ta rửa bát sao?"
Tưởng Tề không phục, "Cũng có thể hắn đang chờ cơ hội, khi rửa bát, có lẽ người chết sẽ nghe điện thoại, sau đó hung thủ sẽ nhân cơ hội tấn công anh ta từ phía sau, đây cũng là một tình huống hợp lý."
Nguyễn Ngôn Hi lắc ngón tay, tiếc nuối nói: "Ngược lại, câu nói của anh không hợp lý chút nào, đoạn băng ghi hình quay thời gian người chết bị hại đã bị hack, nhưng trước đó không bị, như vậy có thể xem ai đến đây ai rời đi, cho nên chỉ cần xem những người còn ở lại thì biết đó là ai rồi? Huống hồ không xem camera, chỉ cần hỏi đồng nghiệp cũng biết được, nếu người đó là hung thủ, thì hack camera đâu còn ý nghĩa gì nữa? Mục đích của hung thủ đơn giản chính là khiến mọi người hiểu lầm như vậy, nếu người về muộn tình cờ mất tích, càng chắc chắn rằng chính người đó là hung thủ, vậy có phải anh đã thả hung thủ thật sự đi rồi không."
"Vậy hung thủ không chỉ giết người, mà còn bắt cóc một người?"
"Không may là...đúng vậy."
"Tưởng Tề, để Vương Phong mau tìm xem người đó là ai."
Hai người, một chết, một chưa biết sống chết thế nào, lông mày Cao Lăng Trần nhíu chặt hơn.
Sau khi Nguyễn Ngôn Hi phân tích xong, anh chuyển sự chú ý sang thi thể của người chết, "Gót chân của anh ấy bị thương."
"Vâng, có một phi tiêu cắm ở đây."
Cao Lăng Trần giơ túi chứng cứ trong suốt lên cho anh xem, trong đó có một phi tiêu đẫm máu, trên một bức tường của phòng khách treo một tấm phi tiêu có cắm năm phi tiêu, rõ ràng phi tiêu đâm chết người chết đã bị lấy xuống.
Nguyễn Ngôn Hi sờ cằm, khóe miệng cong lên một chút, "Có chút thú vị."
"Thú vị?"
Đây là lần đầu tiên Tưởng Tề nghe có người nói có chuyện thú vị ở hiện trường một vụ án mạng, thật nực cười.
Nguyễn Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn anh, "Anh không thấy vậy sao? Cái phi tiêu này bị đâm vào người chết sau khi chết, rất có ý nghĩa."
Mộc Thạch ở bên cạnh, nói: "Gót chân Achilles."
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, không biết lấy ở đâu ra một quả quýt, đưa cho Mộc Thập.
Mộc Thập nhận lấy quả quýt, xem trên bàn trà, quả nhiên trong rổ trái cây có vài quả quýt.
Cao Lăng Trần biết câu chuyện thần thoại này, nhưng Tưởng Tề vẫn còn mơ hồ, hiển nhiên chưa từng nghe nói.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn Tưởng Tề rồi thở dài, trong giọng điệu có cảm giác giảng dạy, "Vậy anh phải đọc nhiều sách hơn."
Mặc dù Tưởng Tề bị khinh thường, không hài lòng với giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi, nhưng dù sao anh vẫn muốn biết, vì vậy thấp giọng hỏi Cao Lăng Trần: "Đội trưởng, cái gót chân A gì đó nghĩa là gì?"
Cao Lăng Trần kiên nhẫn giải thích với đội viên của mình: "Bởi vì mẹ của Achilles đã xách chân anh ta để ngâm anh ta xuống sông Styx khi anh ấy còn nhỏ, vì vậy ngoại trừ gót chân, những chỗ khác anh ấy đều không thể bị thương, nhưng điểm yếu duy nhất mẹ anh ta để lại chính là gót chân, cho nên đó là tử huyệt duy nhất trên người anh ta. Về sau, trong chiến tranh, Achilles bị bắn vào gót chân bởi một mũi tên nên chết đi."
Tưởng Tề gãi đầu, "Ồ, thì ra là như vậy."
Cao Lăng Trần nói tiếp: "Lưu Tước vừa mới được thăng chức giáo sư, anh ấy là giáo sư trẻ nhất trong viện của họ, anh ấy rất xuất sắc về mọi mặt."
"Theo một cách nào đó, anh ta được coi là một người mạnh mẽ, sau khi hung thủ giết anh ta rồi đâm phi tiêu vào gót chân anh ta, hành vi này chắc chắn đang châm biếm anh ta, như thể muốn nói, dù anh mạnh mẽ thế nào, cũng có thể dễ dàng bị người như tôi giết đi. Chính là như vậy."
Nguyễn Ngôn Hi thở dài, bây giờ đã gần 12 giờ, hiếm khi anh ngủ muộn như vậy, Nguyễn Ngôn Hi có chút buồn ngủ, nói xong, anh trực tiếp gục đầu lên vai Mộc Thập, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tưởng Tề trả lời điện thoại, nói với Cao Lăng Trần: "Đội trưởng, tôi đã xác nhận tên của người đó, đó là một người phụ nữ, tên là Vương Giai Băng, là đồng nghiệp của người chết, hôm nay có tổng cộng bảy người đến nhà người chết, tổng cộng có sáu người bị camera quay lại, ngoại trừ phụ nữ, tổng cộng có năm người."
Sau khi Nguyễn Ngôn Hi nghe xong, liền mở mắt ra, đầu rời khỏi vai Mộc Thập, "Tại sao phụ nữ lại bị loại trừ?"
Tưởng Tề nói: "Liên tiếp giết chết hai người đàn ông cao lớn, còn bắt cóc một người phụ nữ, phụ nữ không thể làm được."
Nguyễn Ngôn Hi bình tĩnh nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc dù không chắc hung thủ là phụ nữ, nhưng cũng có một khả năng, bởi vì đàn ông sẽ ít cảnh giác với phụ nữ hơn những người cùng giới, đừng coi đó là điều hiển nhiên, mọi khả năng sẽ bị loại trừ, bởi vì rất có khả năng anh sẽ loại bỏ cả hung thủ nữa."
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe Nguyễn Ngôn Hi nói nghiêm túc như vậy, Tưởng Tề nghe như vậy hồi lâu không lên tiếng.
Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp: "Đề nghị của tôi là cho đến khi anh xác nhận được hung thủ là ai, bây giờ đừng có hành động vội vã, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cùng anh đến viện nghiên cứu."
Anh dừng một chút, "Đi bắt hung thủ."
Cao Lăng Trần cau mày, có chút khó hiểu, "Ý của anh là, ngày mai hung thủ sẽ đi làm như bình thường sao?"
"Đương nhiên."
Nguyễn Ngôn Hi khẳng định nói.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |