Truyện:Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư - Chương 06

Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư
Trọn bộ 48 chương
Chương 06
Động phòng hoa chúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên ti vi, trong tiểu thuyết tiệc kết hôn của cán bộ cấp cao sang trọng hù chết người, cái gì mà Hummer dẫn đường, Ferrari đi bên cạnh, Maserati chở cô dâu, Rolls-Roy ce làm hộ vệ...

Trong khu vực quân đội Bắc Kinh, gia thế đứng ở vị trí thứ ba trong ba vị trí đứng đầu, nhưng hôn lễ lần này lại giản dị lạ thường, nếu hôn lễ giản dị đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

Quý Linh nghỉ hưu, vị trí giám đốc bộ chính trị tín nhiệm giao lại cho Cổ Tín thủ hạ tâm phúc của ông. Cổ Tín vốn tưởng ông sẽ giao cho con trai của mình là Quý Tăng, cũng chẳng mong đợi gì vào vị trí giám đốc cả, nhưng không ngờ cuối cùng lại giao cho anh, từ một bí thư thăng chức lên làm giám đốc khiến cả gia đình được vẻ vang. Đây là lễ kết hôn duy nhất của chắt nội cố lãnh đạo, mặc kệ thế nào anh cũng phải tặng một phần đại lễ.

Nhưng anh vẫn chưa thể nghĩ ra được nên tặng cái gì làm vừa lòng nhà họ Quý, anh sẽ tặng quà theo hôn lễ. Nếu Cụ Quý đã muốn khiếm tốn như vậy thì anh sẽ tặng món quà trong trường hợp khiêm tốn vậy.

Hôn lễ được tổ chức ở nhà khách của khách sạn, đây chính là bữa tiệc cấp bậc chính phủ. Phải đặt cọc tiền trước ba tháng mới có thể đặt được tầng trên cùng ở chỗ này, tuy cụ Quý đã nhìn trúng chỗ ấy nhưng cũng đành bó tay hết cách, cũng không biết nên áp dụng biện pháp gì để khách hàng đặt trước nhường phòng lại

Phòng tiệc cũng không có xa hoa chỉ đơn giản xếp mấy bàn ăn dài, vì suy nghĩ cho thân phận của Lương Hạ, phóng viên đều bị ngăn lại ở ngoài cửa. nhà họ Lương cũng không có bạn bè thân thích gì đến tham dự, nhà họ Quý thì cũng chỉ mời bạn bè trong phạm vi thân quen.

Bạn bè của cụ cố Quý còn sống trên đời cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quan hệ thân thiết thì trừ có cụ cố của Lương Hạ là Lương Dương cũng chỉ còn có cựu thủ tướng bộ ngoại giao là Tiếu Bác. Một cụ ông ngồi trên xe lăn đi vào đại sảnh, năm đó cụ và Quý Linh khi còn là đồng đội đều cùng nhau gặm vỏ cây ăn qua ngày. Nghe nói cô dâu mới cưới là chắt của chiến hữu Lương Dương, cụ vội vàng từ trong viện dưỡng lão chạy đến đây, người chỉ luôn luôn sống trong viện dưỡng lão như Lão Tiếu đột nhiên cũng phải bước ra khỏi cửa, chắc phải mệt chết mới có thoát ra được khỏi đám bảo vệ giữ cửa.

"Lão Tiếu hử!". Quý Linh vừa thấy chiến hữu cũ đến vội đẩy Quý Hạng Minh ra: "Tôi đặc biệt mời ông đến, để ông có thể gặp được người nhà Lương Gia".

"Đúng đúng, tôi vẫn muốn tìm một cơ hội để cảm ơn, nếu như không có lão Lương, tôi đã sớm chết rét ở Tắc Bắc rồi!". Tiểu Bác vừa nói nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt. Một năm trước kia, nửa đêm cụ đột nhiên sốt cao, chăn bông thì thiếu, nếu như Lương Dương không đưa cho cụ cái chăn của ông ấy thì hiện tại cụ cũng sẽ không thể đứng được ở nơi này rồi.

Nhìn thấy tâm trạng kích động của lão Tiếu, Quý Linh hoảng đến mức vội vàng đi đến vỗ vỗ lưng ông: "Lão Tiếu ông không nên kích động như thế, chú ý đến sức khỏe".

"Không có gì đáng ngại". Tiếu Bác khoát khoát tay về phía người đối diện: "Dẫn tôi gặp đi chứ".

"Quý Lão tiên sinh!". Lương Chí vốn đang ngồi quay lưng viết bản cam kết, quay lại thì phát hiện Cụ Quý đi vào vội đứng dậy đi đến trước mặt cụ.

"Đây chính là cháu trai của Lương Dương tên là Lương Chí ". QuýLinh vỗ vỗ bả vai Tiếu Bác, ý bảo anh yên lòng: "Đây là đồng đội của của ông nội con là Tiếu Bác tiên sinh".

Lương Chí trợn mắt há mồm, người trước mặt ai mà chả biết là cựu thủ tướng bộ ngoại giao, sao lại có thể là đồng đội cũ của ông nội được? Nằm mơ cũng không nghĩ đến con gái kết hôn lại có thể được gặp mặt nhiều vị lãnh đạo như thế này, vội nắm lấy cơ hội đi đến bắt tay: "Cụ Tiếu cứ gọi con là tiểu Lương là đượcrồi".

"A Được". Hốc mắt Tiểu Bác đã có chút ươn ướt, tục ngữ có câu: "chịu ân một giọt nước phải báo đáp cả dòng sông"(1)(Cho chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác nhưng cũng phải báo đáp gấp bội), nhưng đã nhiều năm như vậy ông vẫn chưa làm được cái gì cho con cháu của Lương Dương.

"Đi gọi Tiểu Hạ đến đây đi". Quý Linh vẫy tay ở phía sau lưng Quý Hạng Minh.

"Không cần không cần, cô dâu mới đi đi lại lại bất tiện, lát nữa không phải sẽ thấy sao, bộ dạng tôi ốm yếu thế này chỉ sợ phá hỏng không khí vui tươi". Tiếu Bác mặt đầy nếp nhăn cười khó nhọc: "Đi ra ngoài thôi".

"Bố!". Lương Hạ xách váy từ trong phòng nhỏ đi ra, muốn nhìn xem bố đã học thuộc bản thảo chưa, kết quả lại nhìn thấy hai cụ ông: "Quý... Tằng... Ông nội...". Liền ăn nói lộn xộn

"Tiểu Hạ đến thật đúng lúc, mau qua đây gặp Tiếu lão tiên sinh". Lương Chí thấy con gái so với mình còn ngây ngốc hơn vội gọi hồn phách của con trở lại, không thể để mất mặt trong trường hợp này.

"Cụ Tiếu, xin chào Tiếu Lão tiên sinh". Lương Hạ vẫn mơ mơ hồ hồ chưa hiểu rõ tình hình, cụ ông này nhìn rất quen mắt nha.

"Biết lão là ai không?". Tiếu Bác cười, nhìn Lương Hạ mặc váy cưới trông thật xinh đẹp, liền nhịn không được trêu chọc cô.

"Ách... Đúng a... Hình như... Đã từng nhìn thấy... Trên ti vi". Lương Hạ không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ đây là chiến hữu cũ của cụ cố.

"Cụ Tiếu thật là xấu hổ, cháu nó trình độ nghề nghiệp học vấn kém". Lương Chí bấm tay Lương Hạ một cái, nói nhỏ ở bên tai cô: "Cụ Tiếu trước là Thủ tướng bộ ngoại giao".

"Thủ Tướng!!". Lương Hạ giật mình kêu lên thành tiếng, đương nhiên người nhà quê đâu thể được gặp mặt người to lớn như thế này.

"Đừng có mà hù dọa trẻ nhỏ". Tiếu Bác tự nhận mình có gương mặt hòa ái dễ gần, làm sao lại có thể hù dọa đứa nhỏ thành ra bộ dạng này, có thể chụp ảnh đi làm phim hài, : "Chiếc vòng tay này tặng cháu làm quà gặp mặt".

"Ấy chúng con không thể nhận được, không có công không dám hưởng lộc". Lương Chí vội đẩy chiếc vòng tay ra, còn trái tim thì rỉ máu, vòng tay của thủ tướng không biết có thể mua được bao nhiêu xổ số a!

"Không có công?". Tiếu Bác cười dịu dàng, hai cha còn nhà này thật hài hước, nhớ khi xưa lão Lương cũng thường hay vui vẻ chêu đùa mọi người như vậy, động viên tinh thần: "Các ngươi đều có công, công rất lớn".

"Tiếu lão tiên sinh tặng thì mau nhận đi". Hiện tại chỉ còn có lãoTiếu còn sống để đến chúc mừng nhà họ Quý, tình bạn của bọn họ bắt nguồn từ những cuộc đấu tranh cho cách mạng để bảo vệhòa bình: "Lão Lương là chiến hữu của bọn ta, đối với bọn ta đều có ơn, các con là thế hệ sau của ông ấy đối với bọn ta đều là ân nhân".

"Đúng vậy, ngoan nghe lời, nếu không lão già này sẽ tức giận đấy". Tiếu Bác cưng chiều nhìn Lương Hạ.

Lương Hạ nhìn thấy tay của Tiếu Bác tiên sinh không ngừng run rẩy, cô đang suy nghĩ hóa ra cụ cố của mình là một vị anh hùng: "Cảm ơn ông nội Tiếu".

Lương Hạ nhất thời kích động gọi "ông nội Tiếu", nhưng mà lại dọa cho Lương Chí sợ hãi, nha đầu này sao lại dám gọi giống như người thân như thế! Cũng không ngờ được rằng Tiếu Bác cười đến hai con mắt đều biến mất: "Gọi ông nội rất hay, con gọi lão Quý là cụ nội mà chỉ gọi ta là ông nội, điều này chứng tỏ ta vẫn còn rất trẻ tuổi nha!".

"Ha ha ha..." Trên đầu mọi người đều hiện ra vài vạch hắc tuyến, muốn biết làm sao có thể sống được đến 90 tuổi, vậy thì mời mọi người nên hài hước một chút!

"Chúng ta đi ra ngoài trước, Tiểu Hạ ở lại chuẩn bị thật tốt nhé". Tiếu Bác ra lệnh vị trí và nhiệm vụ riêng cho từng người.

Bởi vì khách đến không nhiều, suy nghĩ theo trào lưu của bọn trẻ, cho nên tổ chức theo hình thức tiệc đứng, thức ăn ngon từ khắp nơi trên thế giới đều tập trung ở bàn tiệc cưới này, gọi là thịnh yến Thao Thiết(chỉ món ăn ngon như cao lương mỹ vị, uống rượu mua vui) cũng không phải nói quá.

Những hộp quà tặng được đặt ở góc phòng phía đông nam của bữa tiệc, số lượng cũng không nhiều, nhưng đều là những món quà có giá trị. Ví dụ như chiếc vòng Tiếu lão vừa tặng cũng có giá hàng mấy trăm vạn. Vậy mà chỉ là lễ vật tặng Lương Hạ coi như là ra mắt. Quà tặng thật sự là một bức tranh, con trai củaTiếu Lão kinh doanh ở bên Italia mới gửi về bức tranh ba mươi triệu tệ.

Hôn lễ cũng làm theo nghi thức truyền thống, đại diện hai bên gia đình lần lượt đứng lên bục phát biểu, Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ cũng đã trao nhẫn xong, nhưng mà đến thời điểm hôn môi thì có hơi rắc rối một chút.

Quý Trạch Tuấn không để lộ ra bất kì biểu cảm gì, không ai đoán được anh đang suy nghĩ gì, vì thế không thể làm gì khác là đem sự chú ý đặt lên trên người cô dâu mới cưới Lương Hạ.

Phụ nữ khi kết hôn sẽ rất hồi hộp, tuy chú rể không phải người tình trong mộng thì cũng vẫn sẽ như vậy, đến thời điểm phải hôn môi mà Quý Trạch Tuấn lại không biểu lộ điều gì, trong lòng Lương Hạ đang muốn đề cập đến nhưng lời vừa đến cổ họng lại thôi. Lén nghiêng mắt nhìn trộm cụ cố Quý, giống như sắp nổi giận, ngộ nhỡ không kiềm chế được trách mắng tên này thì mình cũng sẽ bị mất thể diện-- thôi thì liền hướng về phía trên cổ Quý Trạch Tuấn nghiêng người cắn lên môi anh một cái, tiếp đó, gặm mấy cái.

Bạn bè khách khứa đều trầm trồ khen ngợi, cuối cùng cũng qua được cửa ải này.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tiếp đến là mời rượu, Quý Trạch Tuấn ở phía trước làm hết sức lực, Lương Hạ ở phía sau thì tiếp thêm sức lực.

Người nhà nhà họ Quý không hề quan tâm đến hôn lễ, nhưng mà Lương Hạ đã thật sự được gả vào, đêm nay sẽ phải động phòng hoa chúc ở nhà cũ của nhà họ Quý ở Lý Độ.

Phòng cưới, nói chính xác hơn là phòng tân hôn tạm thời, dù sao phòng cưới thật sự là ở thành phố Y. Bởi vì phải chăm sóc cụ cố cho nên mới phải tổ chức lễ cưới chuẩn bị phòng tân hôn ở đây.

Quý Trạch Tuấn bị bố gọi ra ngoài, đoán chừng là nói trước về việc động phòng.

Lương Hạ và Hạ Vân cùng ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.

"Hạ Hạ, một lúc nữa con đừng có mà căng thẳng, giữa vợ chồng rồi cũng sẽ phải làm chuyện ấy". Hạ Vân không nghĩ được cái gì khác ngoài cùng con gái tán gẫu về vấn đề nhạy cảm này.

"Mẹ, mẹ có thể nói qua cho con một chút nhà họ Quý giải quyết mọi chuyện giúp nhà mình như thế nào được không.". Lương Hạ cũng đã biết chuyện này qua internet, sách giáo dục giới tính, chẳng lẽ còn phải 'gặp chuyện mới đi ôm chân phật', cần mẹ cô dạy bảo sao, không thể nói với mẹ đề tài ngượng ngùng này được, định chuyển đề tài.

"À à, việc này ý hả! Ông thông gia trả nợ hết tất cả cho chúng ta, còn đồng ý giúp gia đình mình mở hiệu thuốc". Hạ Vân nghĩ con gái mình sẽ xẩu hổ, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, lại không nghĩ ra được con gái mình trong chuyện này đã có 'kinh nghiệm'.

"Hiệu thuốc?".

"Đúng vậy, ông nội con trước kia cũng là trợ thủ của bác sĩ, mẹ gả cho cha con là vì nghe được ông nội con làm bác sĩ". Hạ Vân nghiêm túc nói về việc làm tử tế khiến cho Lương Hạ nhất thời chưa quen.

"Ông thông gia còn không muốn chúng ta phải lo nghĩ, còn nói mở hiệu thuốc ở ngay cạnh chỗ bán xổ số nha!". Cuối cùng Hạ Vân vẫn chỉ là nói đến vé số.

"Bố mẹ tự đi mà giải quyết tốt công việc của mình đi! Bây giờ còn dựa được vào danh tiếng của cụ cố, chờ đến một ngày nào đó bọn họ không còn để ý đến con nữa, thì ở đấy mà chờ chủ nợ đến đánh gãy hết tay chân đi!". Lương Hạ còn nghĩ là bố mẹ đã biết cải tà quy chính, aizz chuyện như thế chỉ là ảo tưởng.

"Làm gì có đứa con nào nói với bố mẹ như thế, uổng công mẹ nuôi mày!". Hạ Vân nhìn đồng hồ sắp đến lúc con rể quay về vậy cũng phải nhanh chóng đi ra khỏi phòng, còn ngồi lại nữa có khi lại bị con gái khiển trách, làm mẹ đúng là không dễ dàng.

Hình trái tim màu đỏ thẫm dính trên đầu giường, có cảm giác giống như ở trong hotel, khiến trí nhớ của Lương Hạ lại một lần nữa quay trở về đêm 419 đó, say rượu nên tạm thời mất đi trí nhớ, thời gian đã trôi qua lâu như thế trái lại càng ngày càng nhớ lâu.

Chưa nói đến khoái cảm sung sướng, nhưng vẫn có thể làm cho người ta đắm chìm vào trong đó.

"Háo sắc". Một giọng nam trầm thấp truyền tới. Lương Hạ hoảng sợ, mới phát hiện ra bản thân mình đang hôn lên gối ôm.

"Anh, anh...". Thật sự Lương Hạ không biết nên nói cái gì.

"Tôi?". Quý Trạch Tuấn nheo mắt lại nhìn Lương Hạ: "Gọi là – Chồng".

"Ch..." Chữ phía sau còn chưa có phun ra, Lương Hạ lại tự mắng mình ngu xuẩn cư nhiên lại có thể nghe theo lời Quý Trạch Tuấn, rồi nói: "Anh cũng nên gọi cho tôi nghe một tiếng vợ đi chứ".

"Chồng đi tắm trước, vợ...". Quý Trạch Tuấn đẩy ngã Lương Hạ lên trên giường, cúi người thở ra bên tai cô: "Suy nghĩ một chút xem tý nữa chơi thế nào đi nhé".

Đây chính là sức hấp dẫn của đàn ông trong truyền thuyết đâyhả, Lương Hạ một câu cũng không thể thốt ra, chỉ cảm thấy mặt của mình giống như sắp bị thiêu cháy.

Tiếng nước trong phòng tắm mãnh liệt vang lên, ý dâm vô hạn.

*****

Một lúc nữa Quý Trạch Tuấn muốn động phòng với cô, cô nên làm cái gì bây giờ?

Nếu mà làm về sau trước mặt anh ta sẽ không ngóc đầu lên được, nếu không làm anh ta có thể sẽ thẹn quá hóa giận muốn ly hôn với cô không hả...

Tiền bạc bố mẹ thiếu nợ dựa vào công việc của cô cũng không thể trả nổi, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn ba mẹ bị chặt tay chặt chân, hơn nữa, nếu muốn trả nợ không phải cũng sẽ mang cô đi bán sao, đại trượng phu biết co biết duỗi, cao kiến thứ hai của áp trại phu nhân với chồng xem ra có cơ hội thành công hơn, về sau còn có thể ngẩng mặt lên được, Quý Trạch Tuấn cũng đã 28 tuổi rồi, làm sao có thể bỏ là bỏ cô ngay được!

Có hàng trăm cách đối phó... núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun(2)...

(2): chỉ cần còn sống, liền có tương lai và hy vọng

Lương Hạ lầm bầm lầu bầu một đống chuyện không liên quan gì đến nhau, chỉ đáng tiếc là Quý Trạch Tuấn không nghe thấy.

Quý Trạch Tuấn cũng không hề chán ghét Lương Hạ, tuy nói là do bề trên sắp xếp hôn sự, nhưng đối với anh mà nói cũng không quá khác biệt, trái tim anh sớm đã sớm nguội lạnh, trong phòng có thêm một người thì cũng chả ảnh hưởng đến cái gì!

Lương Hạ chính là một cô sinh viên đại học chưa biết mùi đời, tính tình tùy tiện, có vài phần nhan sắc nhưng mà có đến mười phần háo sắc, cưới cô, về sau cuộc sống của anh cũng sẽ không buồn chán.

"Không thể chờ đợi được?". Quý Trạch Tuấn đi ra chỉ quấn chiếc khăn tắm, liếc một cái đã thấy nét mặt cười gian của Lương Hạ, nhìn không sót một cái gì.

Lương Hạ đang ảo tưởng tình tiết cầm roi quất Quý Trạch Tuấn, giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cô giật mình.

"Nước rãi đang chảy kìa". Quý Trạch Tuấn từ từ đi về phía giường lớn, dường như châm chọc Lương Hạ đã trở thành niềm vui rồi.

Đối diện với khuôn mặt của kẻ địch, Lương Hạ không một chút sợ hãi, hiện tại cứ để cho anh ta châm chọc đủ, về sau anh ta cũng sẽ phải chịu thôi!: "Vóc dáng chồng tôi thật tốt, ah, tôi thấy, u, giống như hình tam giác bị ngược nha!". Lương Hạ chép chép miệng, chế nhạo ai mà chẳng làm được.

Biết mình cưới phải cô nàng háo sắc, nhưng vẫn không tưởng tượng được mình cưới phải cô nàng háo sắc mặt dày, Quý Trạch Tuấn mặt trầm xuống, ngồi trực tiếp lên giường: "Cô cởi hay là tôi cởi?".

"A?". Thật sự sẽ phải làm sao, buổi tối mới uống hai ly rượu vang, ý thức rất tỉnh táo nha, hoàn toàn trái ngược so với lần trước, Lương Hạ nhìn khuôn mặt Quý Trạch Tuấn càng ngày càng đến gần, không khỏi rùng mình.

"Vừa nãy không phải khen tôi giống hình tam giác ngược sao?Có muốn thử sờ sờ qua hay không?". Trạch Tuấn nâng tay Lương Hạ lên kéo về phía mình, "Lần trước say rượu không đượchưởng thụ tốt, nên cảm thấy rất hối hận?".

Cảm giác sờ thực tế thật là tốt, tập luyện cơ bắp cứng rắn như thế để làm cái gì, Lương Hạ nuốt một ngụm nước bọt: "Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, cũng chưa biết được người nào thua thiệt đâu?".

"Cô thật sự rất muốn cởi hả, vậy tôi không khách khí". Quý Trạch Tuấn dùng cái tay kia chạm vào mái tóc dầy của Lương Hạ, cố gắng tiến thêm một bước nữa. Mấy năm nay, anh cũng không thể không chạm qua cơ thể phụ nữ, nhưng đều không mang theo tình cảm, chỉ thuần túy là thỏa mãn nhu cầu sinh lý thôi.

"Trinh tiết của tôi sớm đã bị anh phá hủy, lại còn có cái gì phải sợ chứ!". Cùng Quý Trạch Tuấn ở chung một chỗ nói chuyện ngày càng cởi mở, những câu răm rắp nói ra này chỉ là thuận miệng, Lương Hạ cũng đang hoải nghi chính mình hình như là nữ lưu manh thì phải.

Đây chính là hôn lưỡi trong truyền thuyết hả, Quý Trạch Tuấn mạnh mẽ tấn công, đầu lưỡi chính mình bị quậy đến ngứa ngáy, đầu tê dại đến bùng nổ. Lương Hạ vừa cố gắng tìm kiếm không khí, vừa cố gắng phản công xâm chiếm lãnh thổ của Quý Trạch Tuấn, nhưng có vẻ như không thành công.

Ngay sau đó không chỉ là môi lưỡi giao chiến, tay Quý Trạch Tuấn không an phận từ trên mái tóc Lương Hạ từ từ đi xuống, đầu lưỡi cũng di chuyển xuống cái cổ nhỏ dùng sức sức gặm cắn.

Lương Hạ thật sự rất muốn hỏi liêm sỉ của mình để đâu, để ởchỗ nào? Nhưng-- chính là không có cách nào đẩy Quý Trách tuấn từ trên người ra.

"Đau không?". Quý Trạch Tuấn từ phía sau ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lương Hạ, giọng nói vẫn trầm thấp như trước, nhưng xen lẫn cả dịu dàng, khiến Lương Hạ không biết phải làm gì.

"Tốt, rất tốt". Lương Hạ thành thật trả lời, mặc dù lần đầu tiên không để lại ấn tượng, nhưng sau đó rất đau đớn, hôm nay chỉ thấy cảm giác hơi căng đau một chút.

Quý Trạch Tuấn lật người nằm ngủ bên cạnh Lương Hạ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp nơi mềm mại xấu hổ của Lương Hạ.

Lương Hạ chôn đầu vào trong chăn, mặc dù Quý Trạch Tuấn ngoài miệng nói không buông tha cô, nhưng hành động vẫn còn săn sóc, ít nhất còn biết quan tâm đến vợ.

"Bủm..."

Muốn chết, mặt Lương Hạ ngay lập tức đỏ bừng, tại sao lại có thể thả rắm nơi yên tĩnh như thế, phá hoại phong cảnh rồi.

"Ha ha". Sau lưng truyền đến tiếng cười quỷ dị của Quý Trạch Tuấn, cười cái rắm à!

"Đi tắm thôi". Quý Trạch Tuấn đứng dậy đi vào phòng tắm, khiến Lương Hạ càng xấu hổ hơn, anh thật sự ghét bỏ cái rắm này.

Một đôi vợ chồng hoàn toàn không yêu nhau lại có thể chung đụng đến mức này quả đúng là kì tích, đại khái nguyên nhân là bởi vì Trạch Tuấn lớn hơn Lương Hạ vài tuổi đi, ít nhiều cũng mang theo vài điểm thương tiếc.

Ở khu phố cổ cụ Quý đã dậy từ sáng sớm an vị ngồi trên sân đọc báo, hai ngày nay cơ thể của ông cũng tốt lên nhiều, cho nên mọi người cũng không còn phải lo lắng nữa, suy nghĩ nhiều sẽ ngã bệnh.

Lương Hạ và Trạch Tuấn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, khi tỉnh ngủ cả hai cùng cười, bạn đã gặp qua đầu ở trên đầu, bàn chân đối diện bàn chân, tư thế ngủ thế nào? Nhìn từ trên xuống dưới lại thành hình bầu dục.

Thật ra thì ban đêm Lương Hạ có tỉnh ngủ một lần, bởi vì nằm mơ thấy Cố Thần. Nằm mơ thấy Cố Thần không thèm để ý đến cô sau khi biết những gì đã xảy ra với cô hôm đó.

"Cụ nội dạy thật sớm, bố mẹ chào buổi sáng". Rửa mặt xong đến chào hỏi các vị trưởng lão, ở nhà thì ngủ giống như xuyên không về thời kì dân quốc, ở đây thì phải tuân theo quy củ: "Ông nội không có ở đây ạ?".

Chỉ có mẹ của Quý Trạch Tuấn nhìn cô khinh thường.

"Được, ngoan, hôm nay ông nội có việc quan trọng phải đi họp". Cụ nội Quý cười đến méo cả miệng, chắt dâu và chắt nội khuôn mặt rạng rỡ vừa thấy là biết ngay đêm qua đã vô cùng sảng khoái: "Phải mạnh mẽ làm thêm giờ, để cho lão già này được ôm ấp huyền tôn chứ hô hô!".

"Ông nội bây giờ vẫn còn sớm?". Quý Hạng Minh không nghĩ đến ông nội lại gấp gáp như thế, dù sao cũng phải đợi Lương Hạ tốt nghiệp đã.

"Không còn sớm!".

"Vâng, vâng không còn sớm, không còn sớm".

nhà họ Quý theo lời hứa với Lương Chí và Hạ Vân mua cho họ một cửa hàng bán thuốc, còn gần nơi bán xổ số, không đầy một ngày là có thể chính thức buôn bán được rồi, vì vậy sau khi hôn lễ kết thúc Quý Hạng Minh đã sai trợ lí của mình đưa bọn họ trở về thành phố Y để xử lý công việc, Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn vẫn phải ở lại thành phố chờ đến khi nào sức khỏe cụ nội hồi phục mới trở về.

Qúy Hạng Minh còn dặn trợ lí giúp Lương Hạ một việc, đó chính là xin nghỉ làm ở tiệm bánh ngọt. Lý do rất mơ hồ, không đề cập đến một chữ nào nói về việc kết hôn.

Này nhưng lại hại Chu Hàn, trước phải nhanh chóng tìm một người nhân viên mới thay thế công việc, sau còn phải lo lắng không biết rốt cuộc Lương Hạ đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại sai người đến giúp cô ấy nghỉ việc, gọi điện thoại cũng không kết nối được, thật sự là không có tình nghĩa.

Chuyện Lương Hạ nghỉ việc Lăng Kì và Cố Thần cũng biết, chuyện này đối với Lăng Kì không có ảnh hưởng gì, bởi vì Lương Hạ đã không còn trở thành đề tài giữa cô và Cố Thần, bọn họ cũng không còn vì cô mà cãi vã nữa, vẫn là một đôi kim đồng ngọc nữ trong trường học.

Cố Thần là một người có tâm tư kín đáo, trong lòng Lăng Kì vẫn luôn nghi ngờ chuyện giữa anh và Lương Hạ. Cho nên không còn cách nào khác là tạm thời thu tâm tình lại, chờ đưa Lăng Kì về nhà mới lộ ra bộ mặt thật.

"Trứng tròn thông minh ngươi làm gì thế hả? Bị muộn rồi này!". Cô bé Lương Hạ dẩu cái môi nâng một góc 45 độ, đứng trước cửa sổ nhà Cố Thần hô to.

Cậu bé Cố Thần mở cửa ra, lạnh lùng nhìn Lương Hạ phía dưới: "Từ hôm nay trở đi, tớ không muốn đi học cùng cậu, đồ ngu ngốc không cần quay lại tìm tôi!".

Cố Thần xoa xoa chóp mũi, nếu không phải người lớn gặp chuyện, thì vì sao Lương Hạ lại nghỉ việc.

Cho dù có đẩy cô ấy ra xa, cô ấy cũng sẽ không dời khỏi tầm mắt anh, chúng ta vẫn học cùng lớp, cho đến hai năm trước chúng ta vẫn là hàng xóm, bất kể thời điểm nào cô ấy cũng đi theo sau anh.

Vì sao lại đột nhiên biến mất nửa tháng? Rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì?

Cố Thần ngồi trong sân nhà bên cạnh, băng ghế đá khiến cho anh có cảm giác quen thuộc, trước kia Tiểu Hạ thường ngồi đây ngây ngốc nhìn anh, mà anh thì giả bộ đọc sách, nhưng trong lòng đều là nghĩ về cô.

Được cụ nội Quý che chở, Lương Hạ yên ổn làm thiếu phu nhân. Bởi vì ở thành phố Y còn có một cái án tử nên Quý Hạng Minh đã bay về trước rồi, đương nhiên Diêu Lệ Cẩm cũng đi theo, nên chỉ còn dư lại Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn hàng ngày mắt to mắt nhỏ lườm nhau.

Quý Tăng vẫn còn đang tại chức, việc nhà nước bám trên người là nhất định, cho nên nhiệm vụ to lớn là chăm sóc cụ nội Quý đổ lên đầu hai đứa nhỏ, Lương Hạ vì đạo nghĩa không cho chùn bước nên không ngần ngại chăm sóc cụ toàn bộ thời gian.

Quý Linh chưa từng học đại học, cho nên Lương Hạ khi trêu đùa thường hay kể chuyện ở trường học cũng có thể làm cho cụ nội cười được một lúc.

Quý Trạch Tuấn cũng không có ung dung như Lương Hạ, anh ngoại trừ chăm sóc cụ nội còn phải đọc sách, nghiên cứu vụ án, tiến sĩ vừa mới tốt nghiệp đúng là cơ hội tốt để dốc sức cho sự nghiệp. Tuy là cha truyền con nối nhưng không ngờ đến tất cả mọi người đều cho rằng anh là dựa vào mối quan hệ của gia đình.

Khoảng thời gian anh thua trước tòa đối với anh là một đả kích lớn, thứ nhất là anh đã chiếm được thiên thời địa lợi, dù xét về góc nào anh cũng đều không thua; hai là anh thua trong tay của bạn gái cũ, thế nào cũng không ngờ đến anh nói chuyện phiếm Ngụy Linh lại ghi chép lại thành một bản sao, phản cung ngay tại trận. Chỉ số thông mình của anh đạt vào hạng nhất, nhưng lại bại bởi vì tình yêu của Ngụy Linh, anh quá mức chuyên tâm vào lý luận trên sách vở, xem nhẹ lý luận thực tế, so với kinh nghiệm trên chiến trường của Ngụy Linh, kiện tụng vẫn còn non lắm.

Nửa tháng sau.

Bệnh tình cụ nội đã hoàn toàn ổn định, chỉ cần không phải chịu kích động nào thì không cần phải lo lắng, dù trên lưng có cõng thêm một bao quần áo mấy chục cân, sợ sống thêm vài chụcnăm nữa cũng không thành vấn đề.

Chắt nội duy nhất mỗi ngày đều chơi đùa với các loại văn kiện, cụ nội nhìn thấy thế rất ngứa mắt, vì thế ông sẽ sắp xếp một bữa tiệc chia tay khó quên.

"Cụ nội, thân thể người như vậy sao có thể ăn thức ăn nhiều dầu mỡ được hả?". Lương Hạ nhìn ở trước mắt toàn là tôm cá thịt nướng chín, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Những thứ này cho các con ăn đấy, chăm sóc lão già này mất không ít thể lực, các con tuổi trẻ phải nên ăn cái này chứ!". Cụ nội Quý rất yêu quý Lương Hạ, mới có thể làm đồ nướng trên khung sắt cho cô ăn, nếu trước kia mà muốn hả, loại đồ nướng này còn không được phép xuất hiện trong nhà họ Quý.

"Cụ nội, không phải chính người nói ăn những thứ đồ này gây ung thư hay sao?". Quý Trạch Tuấn cũng rất buồn bực, khi con bé anh muốn ăn cá viên chiên cũng phải bị dạy dỗ nửa ngày.

"Cũng không phải là ngày nào cũng không được ăn, người sống cả đời cũng không phải chỉ vì cái miệng, ngày ngày không ăn thức ăn để tránh ung thư cũng sẽ không ngã bệnh được sao!". Cụ nội nhìn Quý Trạch Tuấn một cái đầy xem thường.

Trần truồng tất nhiên phải đối xử khác rồi, Quý Trạch Tuấn không phản bác lại được, đành phải vùi đầu chịu khổ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)