← Ch.41 | Ch.43 → |
Rốt cuộc Lương Hạ cũng lấy được trọng điểm như mong muốn, chính là ví dụ mẫu đã được trình chiếu, thì ra nhà trường cũng đã soạn sẵn nội dung học đại cương cho kỳ thi, không hề làm khó bọn họ, đáng thương cho cô còn làm đủ mọi cách nịnh hót, khát vọng bí mật.
Quý Trạch Tuấn thích chí tựa trên giường xem TV, buổi sáng không có giờ có thể thảnh thơi ngồi trong nhà nhìn Lương Hạ học, lúc anh nói ra "trọng điểm" vẻ mặt Lương Hạ làm anh vui chết được, thật ra thì chỉ cần nghiêm túc nghe giảng, tiết sau vào hòm mail chung tải đề làm thử thì sẽ không có vấn đề gì.
Mặc dù rốt cuộc không cần lo lắng bị nợ môn, nhưng chuyện tối qua khiến Lương Hạ lo lắng, đọc sách không vào, nghĩ nếu mang thai thì làm sao.
Cho đến tận lúc đi thi mặt mũi vẫn sầu thảm, đề thi phát xuống hoàn toàn lựa chọn phán đoán máy móc điền vào, đến phần chủ quan thì phiền toái, trách nhiệm gì đó đều quên sạch, tất cả trong đầu đều loạn lên, không thể tập trung tinh thần, ý nghĩ mang thai cứ luẩn quẩn, Lương Hạ cũng hận không thể tát cho mình một cái.
Lúc này Quý Trạch Tuấn lại vòng qua phòng học một cái lại thoải mái quay ra, không hề tạo ra chút áp lực nào, Lương Hạ suy nghĩ một lúc mà tức, sao anh không đến đây chỉ điểm một chút chứ.
Không bao lâu nguyện vọng của cô được thỏa mãn, Quý Trạch Tuấn đi về phía cô, sắp đến gần cô, Lương Hạ khẽ ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt mê hoặc, nhưng hoàng toàn không có tác dụng, Quý Trạch Tuấn nhàn nhã tự đắc đi qua cô chẳng thèm quay đầu nhìn. Trong lúc tức giận lật bài thi, bạn học bên cạnh nghe thấy cũng ngó cô, ngay cả một vị giáo sư khác trên bục giảng cũng ngẩng đầu lên, Lương Hạ lúng túng dúi đầu vào bài thi, đều tại Quý Trạch Tuấn làm loạn suy nghĩ của cô, so với anh con rùa còn đáng yêu hơn, rõ ràng thấy ánh mắt cầu cứu của cô, lại ngang nhiên cười một cái đi qua.
Viết bậy mấy câu rồi nộp bài thi đầu tiên, thời gian ăn cơm sớm hơn mọi người cho nên cũng về ký túc xá sớm, Lương Hạ không vội về nhà trọ mà về ký túc.
Từ Khả vừa thấy Lương Hạ ở ký túc liền hào hứng chạy tới ôm vai cô "Người đẹp Hạ, bạn khỏe không?"
Cơn giận của Lương Hạ còn chưa tan, u oán nhìn Từ Khả "Rối tinh rối mù, Quý Trạch Tuấn thà chết cũng không thiên vị mình"
"Phụt" Từ Khả cười phun hết nước miếng lên mặt Lương Hạ "Giáo sư Quý công bằng quá"
"Sao lại lấy sói thế chứ..." Lương Hạ ngước nhìn trời xanh ngoài cửa rất thương cảm, ngay cả Từ Khả cũng không đùa nữa.
Buổi tối vì đã nói trước phải về nhà họ Quý nên Lương Hạ cũng không thể kiếm cớ từ chối, đành cách xa Quý Trạch Tuấn.
"Sao em lại nộp bài sớm như vậy?" Quý Trạch Tuấn vừa lái xe vừa tìm đề tại lại gần Lương Hạ.
"Người nào đó ra đề thi khó quá" Lương Hạ vuốt vuốt ngón tay cũng không thèm ngẩng đầu lên.
"Thầy giáo Hà ra đề thi chủ quan hơi khó, anh ra đề Khách quan có phải quá dễ không?'
"Không phải anh ra đề chủ quan à?" Lương Hạ khiếp sợ nhìn Quý Trạch Tuấn "Sớm biết đã đi ôm đùi thầy ấy rồi"
"Em dám" Quý Trạch Tuấn dùng ánh mắt cay độc hết sức liếc Lương Hạ một cái.
"9x có gì không dám" Lương Hạ cũng hung hăng nhìn chằm chằm Quý Trạch Tuấn.
"Có phải người có gì không thoải mái không?" Quý Trạch Tuấn mặt ngoài là quan tâm, thực chất khiến Lương Hạ lập tức hiện lên vẻ dám làm trái lại anh.
Quả nhiên Lương Hạ lập tức bất ổn "Chỗ nào cũng không thoải mái"
"Một lần thành cha" Quý Trạch Tuấn nói xong cười đểu rất sở trường.
"Hắc hắc hắc" Lương Hạ cười lạnh mấy cái rồi nhìn chằm chằm bụng ngẩn người, nếu hai tuần nữa mà kinh nguyệt không đến thì xong đời.
Đến nhà họ Quý Lương Hạ mới đổi vẻ mặt, khuôn mặt tươi cười chào hỏi quản gia và mẹ chồng, lại nói bố chồng giờ này đáng nhẽ cũng về rồi, sao lại không thấy đâu.
Diêu Lệ Cầm đại khái cũng phát hiện kỳ lạ, liền gọi điện cho Qúy Hạng Minh nhưng lại không ai nhận.
Không bao lâu sau điện thoại trong nhà vang lên, quản gia nhận điện "Alo, đây là nhà Quý tiên sinh. Sao có? À vâng, chúng tôi đến ngay"
Tất cả mọi người đều có dự cảm xấu, sau khi quản gia đặt điện thoại xuống lập tức đi tới nói "Quý tiên sinh bị tai nạn, Hàn Lập sẽ đi chuẩn bị xe ngay bây giờ"
Diêu Hạ Cầm đứng không vững suýt thì ngã xuống, may là Quý Trạch Tuấn nhanh tay đỡ "Mẹ đừng lo lắng, ngồi xuống đã"
Lương Hạ cũng không dám lên tiếng, cô bị giật mình, tai nạn là từ trước nay đều cách xa cô, không ngờ sẽ xảy đến với bố chồng, trong đầu hiện lên những hình ảnh máu me bê bết ở bệnh viện, theo bản năng túm chặt vạt áo Quý Trạch Tuấn.
Hỏa tốc chạy tới bệnh viện, Diêu Lệ Cầm bắt được một y tá lập tức hỏi thăm phòng bệnh của một người vừa bị tai nạn, cô y tá hoàn toàn không biết, Diêu Lệ Cầm khóc ngay tại chỗ.
"Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút, chú Hàn đã đi hỏi" Quý Trạch Tuấn ôm lấy mẹ đang khóc không thành tiếng.
Cho đến giờ phút này Lương Hạ mới cảm nhận được tình cảm sâu đậm của bố mẹ chồng, cô vẫn cảm thấy tình yêu sẽ có lúc biến mất, cuối cùng chỉ còn trách nhiệm gánh vác gia đình, nhưng bây giờ xem ra, với mẹ chồng bố chồng quan trọng hơn mọi thứ, khóe mắt không nhịn được ươn ướt.
Hàn Lập nhanh chóng dẫn ba người đến cửa phòng phẫu thuật, Quý Hạng Minh vẫn đang được cấp cứu, Diêu Lệ Cầm run run rẩy rẩy ký đơn cho phép mổ, nếu không phải vừa rồi Hàn Lập đảm bảo trong vòng 20p sẽ đến, bệnh viện thậm chí còn từ chối làm giải phẫu cấp cứu.
Lúc thấy một y tá đi ra, Diêu Lệ Cầm lập tức nhào tới hỏi thăm tình hình, nhưng y tá cũng chỉ nói đang cấp cứu, cô không biết tình hình cụ thể.
Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ đỡ Diêu Lệ Cầm ngồi xuống "Mẹ, mẹ chưa ăn cơm tối, con bảo chú Hàn đi mua chút cháo, cha tạm thời còn chưa ra, nếu để bụng đói sẽ không có sức chăm sóc cha."
Diêu Lệ Cầm yếu ớt lắc đầu, bà làm gì còn tâm trạng ăn, chỉ nghẹn ngào, khóc sưng cả mắt.
"Chú Hàn chú đi ăn chút gì đi, chú cũng chưa ăn gì cả" Mắt Lương Hạ cũng hơi đỏ, bọn họ không đói không thể để chú Hàn cũng đói theo.
"Tôi đi mua chút cháo, thiếu gia thiếu phu nhân cũng ăn chút đi" Hàn Lập nói xong liền đi ra ngoài, nếu ông cũng nói không đói, thành cả bốn người cùng đói canh chừng.
Diêu Lệ Cầm không còn sức lực tựa vào vai Quý Trạch Tuấn "Sao lại tai nạn được chứ, buổi sáng còn yên lành, sẽ không có chuyện gì chứ..."
"Mẹ, mẹ đừng đoán mò, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu"Quý Trạch Tuấn vỗ nhẹ lưng mẹ, thật ra mẹ ngoài mặt rất mạnh mẽ nhưng lại rất yếu đuối, bà luôn cố gắng hết sức chăm sóc cha, tình nguyện bỏ qua giấc mơ của mình, chỉ cần có cha bên cạnh.
"Lúc chụp ảnh cưới, nhiếp ảnh gia để mẹ ngồi lên vai ba con, mẹ đã không chịu rồi, con lại đột nhiên ba con lại nâng mẹ lên, mẹ hỏi ông ấy "em có nặng không?", ba con dám nói "Dĩ nhiên là nặng... , toàn bộ thế giới đè cả lên người", từ lúc đó trở đi mẹ đã thề, bất luận thế nào mẹ cũng sẽ ở bên ông ấy, nếu ông ấy xảy ra chuyện, mẹ phải làm sao..."
Lương Hạ rốt cuộc không kìm được nước mắt, thì ra mẹ chồng là toàn bộ thế giới của bố chồng, cam kết như vậy nếu là cô cô cũng sẽ liều lĩnh.
Quý Trạch Tuấn mặc dù tâm trạng cũng nặng nề, nhưng không thể không khâm phục cha, hai mươi tám năm tước có thể nói được những lời như vậy, anh vẫn còn kém một chút.
Lúc này hai cảnh sát đi tới "Các người là người thân của bệnh nhân?"
Quý Trạch Tuấn giao mẹ cho Lương Hạ, sau đó đi theo cảnh sát đến lối rẽ "Người gây họa là ai?"
"Người gây tai nạn bỏ chạy, chúng tôi vừa bắt về, anh ta thừa nhận lái xe trong lúc say rượu, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật, chúng tôi cần ghi chép lại lời khai của Quý tiên sinh"
Quý Trạch Tuấn nghĩ một lát trả lời "Chờ cha tôi tỉnh sẽ thông báo cho các vị" Dù sao có muốn khởi tố hay không cũng phải xem ý tứ cha mẹ thế nào.
"Được"
Sau hai giờ, bác sĩ đẩy Quý Hạng Minh đi ra, Diêu Lệ Cầm nghe thấy tiếng động lập tức tỉnh táo "Bác sĩ, chồng tôi thế nào?"
"Chúng tôi đã lấy khối máu tụ ra, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, tối nay tỉnh lại thì không có vấn đề gì nữa" Bác sĩ nói xong dừng một chút rồi tiếp tục "Nhất định sẽ tỉnh"
Làm bác sĩ sợ nhất bị người thân dây dưa không ngừng, nhưng so với những tình huống gặp phải trước đây, người bị thương hôm nay không đáng ngại, khối máu tụ được lấy ra xem như không có việc gì.
"Cảm ơn bác sĩ" Quý Trạch Tuấn vỗ nhẹ vai mẹ "Cha không sao rồi"
Tai nạn xe cộ không thể giấu giếm, bên Bắc Kinh cũng biết, cụ Quý thiếu chút nữa thì tắc nghẽn tim, nhưng đã giải phẫu thành công, chỉ cần thầy thuốc chăm sóc tốt lại bình an vô sự, nếu không phải Quý Trạch Tuấn khuyên can, cụ Quý chắc định ôm cả bình oxy bay tới.
Buổi tối, Quý Hạng Minh quả nhiên tỉnh lại, sự thấp thỏm của Diêu Lệ Cầm mới hạ xuống, nước mắt cũng không còn lã chã nữa, Quý Hạng Minh vẫn còn sức cười với vợ.
Theo ý Quý Hạng Minh không khởi tố người gây tai nạn, dù sao cảnh sát giao thông cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, không cần tốn sức vô ích.
Cứ như vậy, DIêu Lệ Cầm chuyển đến phòng bệnh xa hoa, chuyên chú chăm sóc người bị thương, Quý Trạch Tuấn và Lương Hạ cứ chủ nhật lại về thăm.
Tuy nói Quý Hạng Minh không sao, Diêu Lệ Cầm rất mừng, nhưng những biểu hiện của ông trong lúc nằm viện làm bà vừa giận vừa hờn.
Đưa hết đĩa Doreamon ở nhà đến không nói, còn bắt bà đi mua bánh rán, lần nào mua về cũng không đúng ý ông, Lương Hạ biết chuyện đó liền xung phòng nhận lệnh của Hàn Lập nhất định làm ra món ngon nhất.
Theo lý thuyết, người lớn tuổi thường không thể ăn quá ngọt, nhưng quá nhạt sẽ ảnh hưởng vị, Lương Hạ phải tìm cách rất lâu.
Mỗi lần Diêu Lệ Cầm hàn huyên lại chuyện cũ với Quý Hạng Minh, ông đều xoa xoa tóc bà "Tôi đang tìm Doreamon trong thế giới của mình"
Rốt cuộc, Lương Hạ bưng thành phẩm tới, mọi người căng thẳng chờ Quý Hạng Minh đánh giá.
"Tìm đúng rồi con dâu ạ"
Lương Hạ còn chưa phản ứng kịp, Quý Trạch Tuấn hôn lên má cô mới giật mình cha rất hài lòng với tác phẩm của cô.
Sau một tuần ở đây, Quý Hạng Minh ngày nào cũng xem TV, ăn cơm, bánh rán chắc chắn không thể thiếu sau mỗi bữa ăn, công việc toàn bộ giao cho Quý Trạch Tuấn xử lý, làm cho anh sứt đầu bể trán, chạy như con thoi giữa trường học và văn phòng.
Diêu Lệ Cầm cũng không nhịn được nữa, tắt TV, hung dữ nhìn Quý Hạng Minh "Thiên tài là thế giới của ông"
← Ch. 41 | Ch. 43 → |