← Ch.09 | Ch.11 → |
"Ta không có được, người khác cũng đừng mơ có được!"
Phù Băng Băng giương tay, vừa định chơi lại chiêu cũ, nhưng mười ngón tay còn chưa chạm đến thuốc bột bên hông, đã bị ám khí đả thương bất ngờ. Doãn Úy Lam nắm chặt thời cơ, lập tức tiến lên đánh ra một chưởng, đồng thời mang thê tử về lại bên người.
Ngay sau đó, kiếm Chu Lượng lại trở về bên gáy Phù Băng Băng lần nữa.
"Thanh Diệu, thế nào, muội có bị thương không?" Doãn Úy Lam tự trách, nghĩ rằng Văn Sơ Sương lấy một địch hai không khỏi cố hết sức, hắn vốn định đi qua thuận tiện nhổ cỏ tận gốc luôn. Ai ngờ vừa đến mới biết chỉ còn lại một Đồ Thiết Tam, Phù Băng Băng thì đã chạy trốn. Hắn lập tức biết không ổn, vội vàng trở về, nhưng cuối cùng chậm một bước.
May mà đất khách còn để lại một nước cờ, lúc trước chọn trị bệnh cho Văn Vân Nghiêu ở kinh thành, quả nhiên là chính xác.
"Cam thị vệ, làm tốt lắm, về phủ có thưởng."
"Đại tiểu thư, trả lương tháng này bị trừ lại cho tiểu nhân là được, " Mặt Chu Lượng không có tí vui mừng, "Còn nữa, phải nói bao nhiêu lần, tiểu nhân họ Chu......"
"Ai lại đi để ý cái loại việc nhỏ đó chứ, " Ô Diệc Phi miết về phía tên hồ ly âm hiểm, "Sư muội tế (chồng sư muội), nữ nhân này làm sao đây? Giết?"
Phù Băng Băng khẽ biến sắc mặt, "Văn Tương Vân! Ngươi cho là giết chúng ta, từ nay về sau ngươi sẽ thoải mái ư? Tin tức ngươi mang tàng bảo đồ trên người đã bị lộ, từ nay về sau phiền toái sẽ cuồn cuộn không ngừng tìm tới cửa cho xem!"
Tô Thanh Diệu biến sắc.
Trong mắt Doãn Úy Lam cũng đã hiện ra sát khí, lạnh lùng quay ra sau nói với Văn Sơ Sương: "Thân là điện chủ Nguyệt Ma Điện, muốn xử tử hai kẻ phản đồ không có gì là khó, cứ như mới vừa rồi...... Chém giết tại chỗ là được."
Kẻ hắn nhắc tới, đương nhiên là Đồ Thiết Tam!
Quanh mình chợt rơi vào một sự yên tĩnh đầy chết chóc, sát khí lưu chuyển.
"Doãn Úy Lam, ngươi đã quên vừa rồi ngươi nói cái gì ư? Ngươi đã nói tuyệt không đụng đến một sợi lông tơ của ta!"
"Điều kiện tiên quyết là ngươi phải cam đoan không tổn thương nàng, nhưng vừa rồi hiển nhiên ngươi đã không tính làm như thế." Doãn Úy Lam nói giọng lành lạnh. Mới vừa rồi nếu không có hắn đoán được của nàng mưu kế nhanh hơn một bước, đánh ám khí ra, nay Thanh Diệu đã trúng một chưởng rồi.
"Ngươi......"
"Không bằng để ta quyết định đi." Một giọng nói mềm nhẹ truyền đến từ sau lưng Doãn Úy Lam.
"Thanh Diệu?" Ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị nữ đại phu mới vừa rồi còn bị người ta kèm hai bên mà mặt vẫn không đổi sắc kia.
Sau một lúc lâu, nàng đánh vỡ bầu không khí làm cho người ta không thể hít thở, đi về phía chất nữ nói."Sơ Sương, bán cho ta một cái mặt mũi."
Bác đã cứu mạng của nàng, nay lại cứu phụ thân nàng, về tình về lý, món nợ ân tình này nàng đều phải trả.
"Cô nói."
"Thả nàng, " Tô Thanh Diệu thản nhiên nói."Ít nhất lần này, thả nàng."
Doãn Úy Lam nhíu mày, Văn Sơ Sương giật mình, Ô Diệc Phi trợn mắt.
"Cô điên rồi?"
"Thả, ta có việc muốn nàng làm."
"Nàng là phản đồ của Nguyệt Ma Điện!"
"Phản đồ có cách dùng của phản đồ." Trong giọng Tô Thanh Diệu lại lộ ra một cỗ lãnh ý xa lạ.
Đúng vậy, thiếu chút nữa nàng cũng đã quên, cuối cùng mình cũng coi như là người trong Ma Giáo, cũng chảy dòng máu điên cuồng, chỉ là những năm gần đây đã thiếu chút sôi trào lúc trước mà thôi.
Nàng chịu đủ những ngày kinh hồn táng đảm, nếu cả đời này nàng đều không thoát được cơn ác mông mà tàng bảo đồ gây ra, hôm nay, nàng sẽ ở đây làm kết thúc!
"Thanh Diệu!" Nhìn ra sự quyết tuyệt trong mắt thê tử, cơn bất an trong lòng Doãn Úy Lam càng lúc càng mãnh liệt, "Muội muốn làm gì? Muội quên rồi sao? Muội là Tô Thanh Diệu, muội đã không còn là Văn Tương Vân!"
"Muội không quên, " Nàng lui ra hai bước, "Chính vì như thế, muội phải làm kết thúc với quá khứ. Giống như Phù Băng Băng nói, một khi tin tức đã bị lộ, sau này còn có thể có vô số người tiến đến thám thính về dấu vết của tàng bảo đồ, muội không muốn một cuộc sống như địa ngục kia nữa......"
Rất nhiều năm mai danh ẩn tích, nàng gần như đã quên dấu ấn ghê tởm trên người, nhưng mà Diêu Phượng Kiều, Nguyệt Ma Điện, tất cả mọi người đều nhắc nhở sự tồn tại trước kia của nàng. Một này tàng bảo đồ còn ở trên người nàng, nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ được thật sự trở thành Tô Thanh Diệu.
Nàng đi đến trước mặt Phù Băng Băng, đôi mắt bình tĩnh chẳng gợn sóng không nhìn ra cảm xúc, "Phù hộ pháp, thứ ngươi muốn tìm là tàng bảo đồ, mà không phải ta, đúng không?"
Phù Băng Băng không nói gì, chỉ nhìn nàng đầy cảnh giác.
"Nếu ta nói với ngươi, trên đời này vốn không có bảo tàng, tàng bảo đồ kia bất quá là một cái bí mật không hề có ý nghĩa gì của Nguyệt Hiểu Điện nhiều năm trước, ngươi tin hay không đây."
"Bí mật gì?"
"Ta cũng chưa từng thấy, làm sao ta biết! Nhưng cất giấu nhiều năm như thế, hơn phân nửa đã là chuyện tiền triều, cho nên ta mới nói nó không có ý nghĩa." Nàng chỉ biết là chung quanh bí mật kia phủ kín những thứ đáng sợ mai phục, người xông vào chỉ có con đường chết, giống như là Doãn Tuấn năm đó.
Phù Băng Băng im lặng, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tô Thanh Diệu bĩu môi, "Ta biết ngươi không tin, những người khác cũng giống vậy, nhưng mà không sao cả, các ngươi tin hay không, đều đã không sao cả rồi......"
"Thanh Diệu, muội trở lại đây!"
"Thanh Diệu, rốt cuộc muội muốn làm cái gì?" Ô Diệc Phi cũng nhận ra tình hình bất bình thường.
"Sư tỷ, đại ca, các người chớ lo lắng, muội chỉ......" Tô Thanh Diệu cười, "Muội chỉ muốn mượn ánh mắt nàng ta mà thôi."
Ánh mắt? Doãn Úy Lam chấn động, nhưng cũng đã không kịp che chở.
"Phù hộ pháp, tàng bảo đồ ở đây, ngươi cần phải xem cho kĩ......"
Ngay sau đó, Tô Thanh Diệu đột nhiên rút cây chủy thủ bên hông mình dùng để cắt thảo dược thảo ra, trong tiếng hít vào của mọi người, đâm một nhát thật mạnh vào chính vai phải của mình!
Giống như đang đuổi đi thứ gì đáng ghê tởm, nàng xuống tay vừa sâu vừa ác, đúng là cho những người chung quanh một cơ hội do dự.
Máu tươi bắn tung tóe!
"Thanh Diệu!"
Doãn Úy Lam kinh hãi, bước đi lại bị nàng quát ngưng lại, "Đại ca huynh đừng lại đây!"
Nụ cười tươi của Tô Thanh Diệu nổi bật trong máu tươi, lộ ra một tia yêu mị đầy quỉ dị.
Nàng gằn từng chữ một: "Phù hộ pháp, ngươi xem...... Có còn tàng bảo đồ gì không?"
Ngay cả Phù Băng Băng cũng bị dọa ngay tại chỗ. Nữ nhân này nàng...... Nàng...... Vị trí đó! Đó là đâm vào vị trí của tàng bảo đồ!
Máu đỏ sẫm nhiễm trên quần áo vàng nhạt quần trong nháy mắt trở nên tiên diễm, nhìn xa như một đóa sen đỏ nở rộ trong ngọn lửa bập bùng.
"Thanh Diệu! Muội có biết muội đang làm cái gì hay không!"
Tô Thanh Diệu quay đầu lại, trong mắt có một sự giải thoát, vẻ mặt đó thật sự làm cho Doãn Úy Lam giật mình.
"Đại ca...... Huynh làm cho muội tùy hứng lúc này thôi......" Nàng hít mạnh một hơi, nói với Phù Băng Băng: "Phù hộ pháp, ngươi hãy nhìn đi, bây giờ trên đời này, không còn tàng bảo đồ gì nữa, ta đã...... hủy nó hoàn toàn!"
Nói xong, nàng không chút thay đổi sắc mặt vẫy tay, đúng là đâm thêm một đao đầy dứt khoát nữa lên vai.
Phong cách mạnh mẽ này làm cho một kẻ tự xưng là tâm ngoan thủ lạt như Phù Băng Băng cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đao thứ hai cũng nặng như đao thứ nhất, một lượng máu tươi lớn trào ra, không biết có còn là bị thương ngoài da hay không nữa.
"Tô Thanh Diệu! Muội đã quên mình hứa với ta cái gì rồi sao!"
Doãn Úy Lam xanh mét cả mặt, các đốt ngón tay đã niết trắng bệch từ lâu.
Nàng hứa với hắn cam đoan mình sẽ an toàn, tuyệt đối sẽ không tổn thương chính mình!
"Đại ca......" Tô Thanh Diệu ngay cả tươi cười cũng rất mỏi mệt, nàng thở dốc sau một lúc lâu mới nói: "Muội không quên...... Muội chỉ mệt chết đi được, muội muốn trọng sinh, hoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ......"
"Muội đã trọng sinh, muội tên là Tô Thanh Diệu, không phải là Văn Tương Vân......"
Nàng lắc đầu, "Huynh không biết đâu, những năm gần đây, chỉ cần huynh không ở bên cạnh muội, ta sẽ gặp ác mộng liên tục, trong mộng là tất cả Nguyệt Ma Điện, vực sâu đêm trăng năm đó...... Là huynh cả người đầy máu ngã xuống trước mặt muội. Đủ, thật sự đủ rồi, loại ngày này ta không bao giờ muốn trở về lần nữa."
Không biết là bởi vì đau đớn hay là kích động, giọng nói của nàng run lên nhè nhẹ, mỗi một tiếng đều làm cho Doãn Úy Lam tâm hoảng ý loạn.
"Thanh Diệu, muội lại đây, buông chủy thủ xuống, từ nay về sau ta sẽ không rời khỏi người muội, từ nay về sau muội sẽ không còn ác mộng nữa, ta thủ muội! Ta hứa với muội, ta sẽ thủ muội cả đời, không bao giờ bỏ rơi muội!"
Tô Thanh Diệu nghe, nhưng chỉ mỉm cười lắc đầu.
Đi tới bước này rồi, thì nàng phải tự mình cắt đứt.
"Cô...... Cô tội gì đâu chứ? Cô hãy nghe hắn nói đi!" Văn Sơ Sương cũng không khỏi cũng bị rung động bởi sự quyết tuyệt trước mắt của àng. Vốn tưởng rằng nàng chỉ thích náo loạn một chút, cũng không thay đổi tiếp tục làm một cô nương bình tĩnh dịu dàng, ai ngờ nàng lại cũng có một mặt điên cuồng như thế! Sự tồn tại của tấm tàng bảo đồ này, rốt cuộc đã tổn thương nàng bao sâu?
"Sơ Sương a, " Nàng nhịn đau đứng dậy, "Cháu không hiểu...... Tuổi tác ta cháu không kém nhau mấy, những việc đã trải qua lại kém hơn trăm ngàn lần...... Bất luận cháu làm cái gì, đều có cha mẹ làm hậu thuẫn cho cháu, nhưng cho tới bây giờ ta đều chỉ lẻ loi một mình...... Cái gì cũng không có."
Cái gì cũng không có!
"Muội có ta a!" Doãn Úy Lam giận dữ.
"Chính là bởi vì như vậy, muội mới phải bắt đầu một lần nữa!" Vẻ mặt nàng kiên quyết, "Đại ca, muội không muốn tiếp tục liên lụy huynh!"
Nói cho cùng, đêm trăng nhảy xuống vực năm mười hai tuổi năm ấy, đều để lại cho bọn hắn một vết thương quá sâu, đi nhiều năm vậy rồi, vẫn còn đau đớn như trước.
"Ai nói muội liên lụy ta! Ta là điên rồi mới có thể phí bốn năm đi tìm một cái liên lụy, ta ngu ngốc mới có thể trăm phương nghìn kế đi giấu diếm thân phận cho muội! Muội muốn làm một cái kết thúc, tốt, ta làm cùng muội, nhưng không phải trả giá bằng cách tổn thương chính mình!" Doãn Úy Lam rối loạn, giống như lại nhớ tới buổi tối nhiều năm trước kia, "Muội biết rõ ta không thể thấy muội chịu một chút tổn thương...... Đao của muội rõ ràng là đâm ở trên người ta!"
"Đại ca...... Nghe muội một câu cuối cùng...... Sau này, cái gì muội cũng theo huynh." Mất máu quá nhiều làm cho cảm giác choáng váng của Tô Thanh Diệu càng thêm mãnh liệt.
"Tô - Thanh - Diệu!" Hắn cắn răng, "Ta cảnh cáo muội, muội động thêm chút nữa, ta muốn muội hối hận cả đời!"
Nàng là mù hay điếc, lo lắng yêu thương của hắn nàng không nghe được cũng không nhìn thấy hay sao......
Tô Thanh Diệu nhìn về phía đôi mắt phẫn nộ của hắn, nhìn như không thấy, "Đại ca, huynh đang uy hiếp muội ư? Huynh tin muội đi, đây thật sự là một lần cuối cùng, từ đây về sau, Thanh Diệu chính là thê tử muội tử của huynh, sẽ không tự ý quyết định nữa."
Dứt lời, lại là một làn máu bắn tung tóe, vai phải của nàng đã mơ hồ máu thịt.
Cắn chặt môi, mặt nàng trắng bệch, cũng vẫn nói từng chữ một: "Đao thứ ba, trả ân dưỡng dục còn bé, Văn Tương Vân đã chết, từ nay về sau Tô Thanh Diệu không còn liên quan đến Nguyệt Ma Điện!"
Mỗi một chữ như nặng ngàn cân, đánh vào tim mọi người.
Thân ảnh vàng nhạt đã sớm loang lổ đầy vết máu, lay lay như một chiếc lá khô trong gió.
"Thanh Diệu!" Doãn Úy Lam như phát điên vọt qua, ôm lấy thân mình vô lực của nàng.
"Đại ca...... Muội không sao, " Nàng cố nén đau đớn, "Chỉ là...... Mất máu quá nhiều." Nàng một lòng đoạn tuyệt quan hệ với Nguyệt Ma Điện, mặc dù hạ đao không lưu tình, nhưng cũng biết tránh đi tâm mạch, nàng còn cuộc sống của chính mình, nàng còn muốn gần đại ca cả đời."Từ nay về sau, không còn tàng bảo đồ gì nữa...... Thật thật giả giả...... Cái gì cũng không có."
Lúc này Văn Sơ Sương mới theo tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ, hung hăng trừng mắt nhìn Phù Băng Băng, "Tất cả vừa rồi, ngươi đã thấy hết?"
Phù Băng Băng đã hoảng sợ hết hồn hết vía từ lâu.
"Lăn! Còn để cho ta nhìn thấy, chính là ngày chết của ngươi!"
Doãn Úy Lam nhìn dung nhan tái nhợt trước mặt, lần đầu tiên có một ham muốn bóp chết nàng. Sao nàng có thể không biến sắc mặt huy đao đâm vào chính mình chứ, nàng có biết hay không mỗi lần nàng đâm một đao trên người, hắn đều đau hơn cả nàng gấp một trăm lần, mỗi một đao đều dùng một lực gấp bội cắt vào lòng hắn.
"Đại ca...... Cuối cùng muội cũng không còn là Văn Tương Vân nữa, nhưng...... Muội là Tương Nhi của huynh, vĩnh vĩnh viễn viễn...... Đều là Tương Nhi của huynh." Hơi thở Tô Thanh Diệu đã hơi gấp gáp, nhưng khó nén nổi ánh sáng trong mắt nàng, giờ khắc này, nụ cười của nàng thoải mái mà chân thành tha thiết, phát ra từ tận đáy lòng.
"Đứa ngốc...... Đứa ngốc......" Trước mắt Doãn Úy Lam cơ hồ đều là máu máu tươi của nàng. Đóa hoa nhỏ hắn để ở trong lòng che chở, vì sao cứ muốn phải tra tấn hắn như vậy?
Tương Nhi.......
Đây là Tương Nhi của hắn?
Tương Nhi của hắn thích mặc một thân áo mỏng nhạt màu, giống như nàng bướm trắm xinh đẹp nhất ngày xuân, Tô Thanh Diệu trước mặt, như một con chim đẫm máu, làm sao còn tinh thần phấn chấn ngày xưa đâu.
Văn Tương Vân mười hai tuổi, đi một chuyến đến trước cửa Quỷ Môn Quan, tuy đã kiếm một mạng về, nhưng cuối cùng thân thể cũng không thể khôi phục lại sự khỏe mạnh trước đây. Hôm nay, trước khi nàng huy đao, có từng nghĩ tới tâm tình của hắn, nàng muốn hắn đau đớn đến chết ư?
Nhắm mắt lại, như thấy được nàng quyết tuyệt nhảy xuống sơn cốc dưới ánh trăng, biến mất trong gió.
Đêm hôm đó, không chỉ là cơn ác mộng của một mình nàng!
Doãn Úy Lam mạnh trợn mắt đoạt lấy cây chủy thủ trên tay nàng.
"Đại ca!" Tô Thanh Diệu kêu lên sợ hãi, cũng đã không ngăn được bàn tay phải đang huy đao của hắn.
Trong phút chốc, vai trái hắn chảy máu như nước.
"Đại ca......" Nàng giãy dụa đứng dậy, mới vừa rồi đau đớn đến vậy mà nàng cũng không hề rơi một giọt nước mắt, nay lại khóc không thành tiếng với miệng vết thương của hắn, "Đại ca, huynh đang làm cái gì đây...... Huynh muốn cho muội khó chịu có phải không? Đại ca!"
Ba đao đã hết, Doãn Úy Lam lại vẫn cứ nắm chặt chuôi đao, sắc mặt lạnh lùng, so với hắn bình thường thoải mái dễ chịu giống như hai người, giọng nói trầm thấp của hắn truyền lại cố chấp không thua gì nàng.
"Ta nói rồi, muội nhất định hối hận cả đời."
Nàng cắt ba đao, hắn liền muốn đâm sáu đao, hắn cũng muốn cho nàng nếm thử mùi vị tim như bị đao cắt mà lại bất lực, xem nàng còn dám tổn thương hắn, tổn thương chính mình như vậy nữa hay không!
"Đại ca!" Tô Thanh Diệu nhịn đau cầm thân chủy thủ sắc bén, máu loãng chảy xuôi theo đầu ngón tay, nàng cũng đã chết lặng không có cảm giác gì, trái tim khó chịu như bị xé nát."Đại ca, muội hối hận rồi, muội thật sự hối hận! Ba đao đã hết, chúng ta hòa nhau, huynh còn đâm xuống nữa, tay huynh sẽ bị phế đi! Đại ca!"
"Muội...... đau lòng?" Nhìn hai bàn tay đầm đìa máu tươi của nàng, Doãn Úy Lam cuối cùng vẫn mềm lòng buông chủy thủ ra, nhưng nhìn chằm chằm dung nhan lã chã nước mắt của nàng không hề chớp mắt, "Muội còn trái tim không? Có thể cảm nhận được cảm giác của ta không? Thanh Diệu, là muội bức ta. Thuở nhỏ muội cũng như thế, quật lên ai nói cũng không nghe vào tai, ta không ngăn cản được muội, ta không biết làm như thế nào mới có thể làm cho muội hiểu rõ nỗi đau trong lòng ta năm đó!"
Đêm trăng vực thẳm, là nỗi đau đớn tê tâm liệt phế của thiếu niên áo lam, một đêm đó quá mức thảm thiết, cũng quá mức trầm trọng, người bị ác mộng dây dưa không chỉ có mình nàng.
"Muội biết rồi...... Đại ca, muội biết nỗi đau của huynh...... Muội biết......" Nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, Tô Thanh Diệu đã không biết đâu là của mình, đâu là của hắn, chỉ biết là lần này đã thật sự sai lầm rồi, đánh giá sai tâm hắn, tình hắn, sự trả giá của hắn.
Nếu biết đại ca sẽ vì nàng mà tự hại mình như thế, cho dù nàng có phải đeo cái gọi là tàng bảo đồ kia sống hết cả đời, cũng không muốn cho hắn cơ hội làm vậy.
Cuối cùng nàng đã cảm nhận được nỗi đau, nỗi thống khổ trong lòng hắn, nhưng tình nguyện chưa bao giờ trải qua.
"Đại ca...... Muội hứa với huynh...... Không bao giờ làm chuyện điên rồ nữa...... Huynh cũng phải......"
Cơn choáng váng đánh úp lại, Tô Thanh Diệu cố chống không chịu nhắm mắt lại, kiên trì muốn nghe được lời hứa của Doãn Úy Lam.
"Chỉ cần muội tuân thủ hứa hẹn, đại ca cũng thế."
Không nỡ thấy nàng mỏi mệt mà cứ cố chống, hắn đặt bàn tay to lên hai mắt của nàng.
"Ngủ đi, ta ở trong này."
"Vết thương...... của huynh......."
"Không sao."
"Đại ca...... Cả đời Thanh Diệu...... Trong lòng chỉ có một mình huynh...... huynh vạn không thể...... Không thể lại......"
"Ta biết." Biết lòng của nàng, cho nên không nỡ tổn thương nàng, nhưng nàng lại có thể nào lấy phương thức cực đoan như vậy để tổn thương chính mình chứ.
Cuối cùng đã đến cực hạn, trước khi mất đi ý thức, Tô Thanh Diệu chỉ nhớ rõ trước mắt là một mảnh màu đỏ......
Đại ca, thật xin lỗi, thật xin lỗi......
Tương Nhi còn nhớ rõ lời huynh hát -
Nhân duyên gắn bó, ước hẹn cùng quân định trăm năm, nếu ai chín mươi bảy tuổi chết...... Nếu...... Nếu......
"Phái người đi mời đại phu." Ô Diệc Phi xanh mặt nhìn một đôi uyên ương đẫm máu trước mặt, lạnh giọng sai Chu Lượng đã phát ngốc từ lâu.
Mà Văn Sơ Sương thì đứng thật lâu không thể cử động.
Nàng thật không dám tin, này hai người...... bị điên rồi sao?
Tô Thanh Diệu còn chưa tính, sao đến ngay cả Doãn Úy Lam cũng nổi điên theo?
Đây là "tình" mà cha nói ư?
Đáng sợ, đáng sợ......
Nàng thà lại trúng hàn độc thêm một lần nữa, cũng tuyệt không dám chạm vào chữ này.
Nắng sớm lướt nhẹ, không khí tươi mát.
Cảm nhận được từng giọt từng giọt nước đọng trên mặt, Tô Thanh Diệu từ từ mở mắt.
Nàng đưa tay sang bên cạnh theo bản năng, lại phát hiện không có một bóng người, lập tức, một chút màu xanh ánh vào mi mắt, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu, đối diện với một dung nhan xinh đẹp lạnh lùng.
"Chiêm chiếp!"
Chim nhỏ màu vàng nhảy tới đầu vai chào hỏi.
"Sư tỷ, " Tô Thanh Diệu cười gượng, "Tỷ còn ở đây a......" Nàng nhấc người, đầu vai lại nặng tựa ngàn cân, không thể động đậy.
"Còn quen biết sư tỷ ta đây thì cũng đừng lộn xộn nữa." Ô Diệc Phi không chút thay đổi sắc mặt, giọng nói bình tĩnh vô ba (sóng).
Thảm!
Lần trước khi sư tỷ lộ ra vẻ mặt này, đúng là lúc sư tỷ phu Vũ Sưởng Hoan gặp chuyện không may, điều này có nghĩa là...... Sư tỷ đang tức giận, cực kì tức giận.
Với ai?
...... Nàng à?
Khóe mắt Tô Thanh Diệu đảo qua vết thương trên vai — cách băng bó này nàng không thể quen thuộc hơn nữa.
"Hắn đâu?" Bên gối còn lưu mùi hương quen thuộc, hẳn là hắn mới vừa đi không lâu.
Sao lại không chịu tĩnh dưỡng cho tốt? Vết thương của hắn tuyệt đối không nhẹ hơn nàng.
Ô Diệc Phi cười lạnh, "Hắn ra bên ngoài "tu thân dưỡng tính"."
Hở?
Thấy nàng lộ ra vẻ mặt đần độn, Ô Diệc Phi ngồi xuống bên giường.
"Hắn vừa thấy muội thì còn tức, lại không nỡ làm gì muội, đành phải tránh đi."
Tô Thanh Diệu im lặng.
Hắn cũng đừng tổn thương mình nữa mới được.
Ô Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm sự thay đổi sắc mặt rất nhỏ của nàng, nói: "Thì ra muội cũng biết để ý, thì ra muội cũng còn biết đau."
"Sư tỷ......" Nghe ra cơn tức đang bị kiềm nén trong lời nói của nàng, Tô Thanh Diệu không khỏi căng thẳng, nói: "Muội cũng chỉ mệt mỏi mà thôi."
Mấy năm nay, nàng thật sự đã chịu đủ, nay thật vất vả mới có cơ hội, nàng có thể nào không nắm chắc? Huống hồ, có lẽ thật sự đã bị áp lực lâu lắm rồi, vừa lộ ra bản tính một cái đúng là xém nữa không thu được, chỉ nghĩ đơn giản là cắt đứt một cái hoàn toàn, liền đâm xuống nhát thứ ba.
Thần sắc Ô Diệc Phi cũng lộ ra sự mất mát hiếm có, "Mấy năm nay, bọn ta đều đang cố gắng, cố gắng giúp muội quên mất, không ngờ tới cuối cùng, vẫn là muội dùng cách của chính mình đoạn tuyệt như cũ."
"Không phải!" Nàng không ngừng giải thích, "Sư tỷ và nhị sư huynh còn cả đại ca nữa, mọi người...... Không có mọi người, muội chắc chắn sẽ không phải là Tô Thanh Diệu hôm nay."
Tô Thanh Diệu hôm nay, ba kiếm đều đâm vào chính mình, nếu là Văn Tương Vân lúc trước, đã đâm ra tuyệt đối không chỉ có ba kiếm, hơn nữa mục tiêu sẽ là người khác.
Ô Diệc Phi thở dài, "Thanh Diệu, muốn ta nói, thứ muội cắt đứt chính là tâm bệnh (bệnh tâm lý) của mình."
Tô Thanh Diệu ngẩn ra.
Nàng chậm rãi nói: "Những năm gần đây, trông muội cứ sống yên ả qua ngày, ôn hòa với người khác, thực tế chưa bao giờ quên đi tất quả chuyện quá khứ. Doãn Úy Lam là lá bùa của muội, trấn giữa những ma tính trong con người muội. Mà trên thực tế......" Nàng quét mắt ra ngoài cửa một cái, "Chỉ cần nhất đề cập đến chuyện của hắn, nửa điểm tự chế muội cũng không có, hoàn toàn làm việc theo cảm tính hết."
Tương sinh tương khắc, gắn bó kề bên, nói không chừng chính là một đôi này đây.
"Sư tỷ, có lẽ tàn nhẫn khát máu thật sự là bản tính từ khi sinh ra của muội......" Chậm rãi vuốt lên đầu vai mình, sau này nơi đó sẽ chỉ để lại một vết sẹo xấu xí đi, nàng cũng chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp cực đoan như vậy thôi.
"Thanh Diệu, muội còn chưa hiểu ư?"
Nàng giương mắt nhìn sư tỷ nhà mình.
"Những năm gần đây, muội hành y tế thế, trị bệnh cứu người, tỷ biết muội cũng không cho đó là việc thiện gì, chỉ tùy tâm sở dục (thuận theo tâm tình, ý muốn), muốn làm thì làm, sư phụ cũng chính vì nhìn trúng điểm này của muội mới truyền kỳ hoàng thuật cho muội, sư phụ biết tỷ sống lạnh lùng, Vô Cực lại đa cảm quá mức, cho nên chỉ có muội thích hợp theo y."
Dừng hạ, Ô Diệc Phi thở dài nói."Mỗi một chuyện muội làm đều là chuyện tốt quang minh chính đại, vì sao lúc nào cũng cứ nhận định bản tính của mình không thiện? Ít nhất theo ý của tỷ, so với mấy kẻ giắt chữ thiện ngay bên miệng mà lại đi phạm tội còn tốt hơn nhiều lắm, chẳng lẽ đó không phải bản tính của muội, chẳng lẽ chuyện đó còn chưa đủ để chứng minh muội trời sinh không phải một kẻ ác ư?"
"Muội......"
"Thanh Diệu, người có bản tính, nhưng thiện ác lại không thể nói rõ đơn giản như thế được, muội chưa bao giờ hại người, lại đi nói ma tính cái gì? Trong Nguyệt Ma Điện, thì không có người tốt?"
Tô Thanh Diệu hoạt kê. (là kiểu này này onion_msn_smileys-19)
Ô Diệc Phi nhăn nhăn mũi, "Muốn tỷ nói, nếu cái tên Doãn Úy Lam kia đổi thân thế với muội, mới chính là ma đầu mười người như muội cũng kéo không lại, người như thế cho dù ngồi trên ngai vàng lãnh tụ võ lâm chính đạo, cũng chắc chắn sẽ không toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người khác mà không tự biết như muội. Tỷ nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Tô Thanh Diệu nàng sao không phải thường là phù trấn ma của Doãn Úy Lam chứ?
"Sư tỷ, tỷ nói như vậy thì sẽ làm cho người ta thương tâm rồi, muội đã làm chuyện gì đắc tội với tỷ, tỷ lại muốn chửi bới muội như thế chứ?"
Có tiếng gì khàn khàn truyền vào từ ngoài cửa, Ô Diệc Phi cũng không thèm quay đầu lại, "Chửi bới? Chỉ có tiểu cô nương không hiểu sự đời mới có thể xem Doãn đại trang chủ của muội là người tốt."
Doãn Úy Lam bất đắc dĩ, "Sư tỷ đây là giận chó đánh mèo." Cho dù là sự thật đi nữa, bình thường Ô Diệc Phi cũng sẽ chẳng nói ra.
Rõ ràng là giống y như mình, vì Thanh Diệu bị thương mà tâm tình khó chịu dữ dội, cố tình lại không đành lòng trách cứ chánh chủ, chỉ có thể tìm người khác xả giận.
Ô Diệc Phi hung hăng trừng người trên giường một cái, Tô Thanh Diệu vô tội chớp chớp mắt, rồi mới khôi phục nụ cười cầu hòa, "Sư tỷ phu có khỏe không?"
"Khỏe lắm, hóa ra đã khôi phục trí nhớ còn giả ngây giả dại với ta, lông cánh đã lớn lên cứng cáp hết rồi, làm sao mà không tốt." Nàng nói một câu hai nghĩa đầy châm chọc.
Tuy nói Thanh Diệu là có ý tốt, nhưng chuyện tính kế nàng lúc trước cũng là sự thật, ai ngờ nàng vốn còn chưa kịp giáo huấn nàng ấy, nàng ấy đã tự biến mình thành một thân đầy vết thương. Hại nàng giận cũng không phải, không giận lại đi căm tức trong lòng.
"Thấy muội tỷ còn có giận lắm, tỷ đi rồi." Nếu đã không nỡ phát giận với sư muội bảo bối đang trọng thương, chỉ có trở về tìm tướng công xui xẻo nhà mình thôi.
Ô Diệc Phi vừa đi, trong phòng lại lâm vào sự trầm mặc đáng sợ.
Tô Thanh Diệu trộm ngắm vai trái Doãn Úy Lam. Chắc dưới quần áo cũng là vài vòng băng bó đi.
"Sao lại không nói lời nào? Ta nghĩ rằng muội có rất nhiều điều muốn nói với ta."
Đối diện với cái nhìn chăm chú của hắn, nàng lại có chút chột dạ, "Đại ca...... Nên nghỉ ngơi cho tốt."
"Nghỉ ngơi?" Doãn Úy Lam ngồi xuống giường, khẽ vuốt một góc băng vải lộ ra bên gáy nàng, "Đúng vậy, quả thật nên nghỉ ngơi cho tốt."
"Đại ca?" Nàng chú ý tới sự thất thần của hắn, "Đại ca, muội nói huynh."
"Ta?"
"Thương thế của muội không nhẹ, tại sao không chịu nằm yên?"
Hắn nhẹ ôm nàng ngồi dựa vào đầu giường, "Ta cũng chỉ vừa mới dậy thôi."
"Không được." Sự cố chấp nghề nghiệp Tô Thanh Diệu lập tức bốc lên, "Vết thương như vậy, ít nhất phải nằm trên giường ba ngày chờ miệng vết thương kết vảy."
"Ba ngày?" Doãn Úy Lam để cằm trên đỉnh đầu nàng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, giọng nói thâm trầm bay từ phía trên xuống dưới, "Thì ra người bình thường phải nằm ba ngày a."
Hắn tập võ, thân mình cường kiện, chỉ nằm một ngày rưỡi, mà nàng......
"Đại ca, huynh đang nói cái gì?"
"Thanh Diệu, muội có biết muội hôn mê mấy ngày không?"
"Mấy ngày? Không phải một đêm?" Tô Thanh Diệu thầm kêu không ổn. Khó trách choáng đầu lợi hại, thì ra nàng đã ngủ thật lâu a — khó trách sắc mặt đại ca với sư tỷ lại thối như vậy.
Cánh tay Doãn Úy Lam sửa bò lên thắt lưng của nàng, đến vết thương trên vai, cuối cùng hắn vẫn không dám đụng vào.
"Năm ngày."
"A?"
"Muội sốt cao ba ngày, hôn mê năm ngày."
Tuy đã biết mình bị thương có chút nghiêm trọng, nhưng chính tai nghe được, Tô Thanh Diệu vẫn bị hoảng sợ.
Cái này...... Lâu đến thế?
Trong giọng nói trầm thấp của hắn lại lộ ra một chút khàn khàn, "Muội nói người bình thường phải nằm trên giường ba ngày, nhưng chính muội lại hôn mê năm ngày không tỉnh, muội cho rằng chuyện đó nói lên cái gì?"
"Nói lên so với người bình thường muội.... lợi hại hơn?"
"Khụ!" Doãn Úy Lam ho khan, sức tay hơi hơi gia tăng, giọng điệu lộ ra nguy hiểm, "Muội nói cái gì? Ta lại không nghe rõ ràng. Đương nhiên, cũng có thể là suy luận phán đoán của muội có lầm......"
"Không có khả năng!" Nàng tự tin tuyệt đối với y thuật của chính mình.
"Nga? Ta đây lại cho muội thêm một cơ hội nữa."
"Nói lên thân thể muội yếu ớt hơn so với người bình thường......" Tô Thanh Diệu mới chịu thừa nhận.
"Nương tử thân mến, vi phu có từng nói cho muội nghe chăng, người thân thể suy yếu nên làm như thế nào? Tỷ như không nên nóng đầu lên cầm vũ khí đâm loạn trên người mình?"
"Bây giờ huynh nói...... Sau này muội sẽ không làm nữa!" Nàng cũng không phải bị bệnh, ai lại không sợ đau chứ!
"Ngoan." Doãn Úy Lam cúi đầu in lại một nụ hôn trên trán nàng.
Tô Thanh Diệu trộm ngắm hắn một hồi, cuối cùng không nhịn được nói: "Đại ca cũng đã hứa với muội rồi......"
Doãn Úy Lam tựa hồ cứng lại một chút, lập tức cười khổ, "Muội còn để ý chuyện đó à?"
"Đương nhiên muội để ý!" Nàng biết chuyện lần này tổn thương hắn rất sâu, tổn thương thân thể là thứ yếu, quan trọng nhất là tổn thương trong lòng. Nghĩ đến đó, nàng không khỏi có chút tự trách. Lúc ấy mình hoàn toàn làm theo xúc động, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, càng không nghĩ tới sẽ mang lại cho hắn đả kích lớn như thế.
Nàng vẫn nghĩ rằng đại ca không có nhược điểm gì, dưới vẻ ngoài nhàn hạ là một trái tim kín đáo, tựa hồ bất cứ chuyện gì đều có thể làm được tốt nhất. Không ngờ rằng, nhược điểm duy nhất của hắn đúng là nàng.
Cái trán bị gõ nhẹ một chút, Tô Thanh Diệu hoàn hồn, thấy Doãn Úy Lam đã cởi giày xong nằm xuống.
"Nếu muội để ý, thì nên ghi nhớ bài học này, không bao giờ được suy nghĩ miên man nữa."
"Muội......" Nàng nhất thời nghẹn lời, đành phải rầu rĩ nói...... "Muội không có."
Trên vai hai người đều có vết thương, cho nên chỉ có thể nằm ngửa, Tô Thanh Diệu thường thường nghiêng đầu nhìn Doãn Úy Lam, cuối cùng cũng không nói cái gì.
Hai người bọn họ thuở nhỏ làm bạn, từ trước đến nay không có gì giấu nhau, bằng hữu, huynh muội, đến cuối cùng lại trở thành tình nhân, so với vợ chồng bình thường lại càng nhiều thêm một phần tình tri kỷ, khi ở cùng một chỗ tự nhiên như hai mà một, những dịp lúng túng như thế này cũng thật sự là hiếm thấy.
Đến lần cuối cùng nàng há miệng lại bỏ cuộc, Doãn Úy Lam lại nói: "Muội muốn nói cái gì thì nói đi."
A? Tô Thanh Diệu hoảng sợ. Nàng còn tưởng rằng hắn đang ngủ.
"Muội...... Muội......" Trước giờ nàng ít có lúc nào rối loạn như vầy, "Đại ca, không phải huynh đang tự giận mình đấy chứ?"
Nếu đại ca phát hỏa với nàng, trong lòng nàng còn dễ chịu một chút, nhưng cả ngày hắn lại chẳng nói một lời, cứ ôn hoà mãi, làm cho nàng không nắm rõ ràng, không an tâm.
Sự trầm mặc của Doãn Úy Lam làm cho nàng cảm thấy không biết làm sao, đến sau một lúc thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói."Muội muốn nghe nói thật?"
Nàng thở dài, "Được rồi, muội đổi cách hỏi khác, huynh giận muội đến mức nào?" Giận đến mức nửa đời sau đều muốn đối xử ôn hoà với nàng như vậy sao?
Hắn nhìn nàng chăm chú, hít sâu một hơi, rồi mới gằn từng chữ: "Ta hận không thể từ đầu đến cuối chưa từng gặp được muội."
Tim đập cơ hồ lạc nhịp, nàng ngửa đầu, đôi mắt hắn một mảnh trong suốt — không phải tức giận mà nói.
Trong lòng Tô Thanh Diệu ẩn ẩn co rút đau đớn, còn đau hơn cả vết thương nặng trên vai.
"Nếu không phải tại Hiểu Kiếm sơn trang, muội có thể sống rất tốt." (troll nhau à cebollita_animated_onion-18)
Nàng lắc đầu, nhưng nhất thời lại không nói nên lời nói, chỉ có thể sống chết lắc đầu.
Nếu như vậy, nàng sẽ bỏ lỡ hắn!
Nếu tất cả những gì nàng trải qua lúc trước đều là cái giá phải trả để gặp đại ca, trở về một lần nữa, nàng cũng sẽ chọn lựa y như cũ.
"Nhưng mà...... Ta lại ích kỷ suy nghĩ, " Doãn Úy Lam than nhẹ một tiếng, "Như vậy, muội không phải là Tương Nhi của ta a."
Hắn chưa cúi đầu, lại lau đi nước mắt của nàng đầy chính xác. Nàng không phải một người thích rơi lệ, nhưng gần như mỗi lần đều là vì hắn mà rơi. Nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, có thể đổi cho nàng một đời không lo, một kiếp không lệ, hắn đồng ý, bất kể chính mình sẽ thống khổ đến cỡ nào, hắn cũng đồng ý.
Kiếp trước nghiệt duyên, kiếp này số mệnh.
"Thanh Diệu, ta nhớ rõ muội thích nghe nhất tiểu khúc ta ngâm kia."
Nàng thoáng suy tư, rồi mới "Ân" một tiếng.
Doãn Úy Lam vẫn chưa hỏi thêm nhiều, chỉ cùng nàng nắm đôi bàn tay, "Đừng quên."
Tô Thanh Diệu chịu đựng chiếc mũi chua chua, dùng sức gật đầu, "Ân!"
"Mệt mỏi thì ngủ đi, ta ở đây." Hắn mềm nhẹ đắp chăn giùm nàng.
"Đại ca." Giọng nói của nàng rất nhẹ, khinh đến cơ hồ chỉ là giật giật môi, nhưng cuối cùng Doãn Úy Lam vẫn nghe thấy được.
Nàng nói -
"Thật xin lỗi."
Hắn nắm chặt bàn tay mềm của nàng, khóe môi giương lên một nụ cười thỏa mãn.
Nhân duyên gắn bó,
Ước hẹn cùng quân định trăm năm,
Nếu ai chín mươi bảy tuổi chết,
Cầu Nại Hà chờ đủ ba năm...... (1)
Doãn Úy Lam đã không nói, nếu thực sự đến ngày đó, chắc chắn một khắc hắn cũng sẽ không chờ.
***
(1) Con số 97 và 3 năm có lẽ nói "bách niên".
Cầu Nại Hà: Theo tín ngưỡng Phật giáo, người chết phải đi qua cầu Nại Hà để tới cõi âm phủ. Đi trên cầu tới 3 năm mới qua hết được. Nếu chết ở tuổi 97 thì còn 3 năm qua cầu sẽ tròn 100 tuổi... (Có lẽ vì vậy mà khi có tang người ta thường đề tang 3 năm, chờ người đã khuất qua hết cầu Nại Hà đi đầu thai mới thôi).
Nguồn: Thi ca thơ từ Trung Hoa Phần 1.
Đây là dân ca Trung Quốc, tên là 世上哪见树缠藤 (Trên đời chưa thấy đại thụ quấn dây mây).
← Ch. 09 | Ch. 11 → |