Đồng hành
← Ch.041 | Ch.043 → |
Một thân nam trang, phong thần tuấn lãng, sáng ngời như sao làm cho người ta chói mắt, đong đưa cây quạt, vô cùng tiêu sái, Tống Ngâm Tuyết hối hả đi trên đường cái.
Sau lưng, Kỳ Nguyệt chậm rãi đi theo, nhìn Tống Ngâm Tuyết tư thế oai hùng bức người trước mắt, trong nội tâm luôn luôn cảm thấy có một lọai cảm giác khác thường chảy xuôi.
Cảm giác khác thường? Rốt cuộc là cái gì? Là vì nàng là hung thủ gián tiếp hại chết Thanh nhi? Hay là nàng dùng tánh mạng cả nhà uy hiếp mình, bức bách mình làm phu quân nàng? Hay là hôm nay không hiểu sao lại buông tay, yêu cầu mình làm tổng quản? Hoặc là......
Tất cả những chuyện này, tựa hồ đều có chút khó hiểu, nhưng về phần Tống Ngâm Tuyết tại sao phải làm như vậy, hắn vẫn không rõ, nhưng mà, hắn có thể xác nhận — nữ nhân này, tuyệt đối không làm chuyện không có mục đích!
Nàng đối với hắn, rốt cuộc có cái mục đích gì? Chẳng lẽ là mưốn đổi kiểu chơi, đi đường vòng muốn khiến ình đi vào khuôn khổ? Không, tuyệt đối không! Hắn Tiêu kỳ nguyệt, tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới uy quyền của loại nữ tử này! Chỉ cần mình cầm khế ước, một năm thời hạn vừa đến, hắn liền lập tức rời đi, đời này cũng không muốn gặp lại!
Suy nghĩ nảy ra trong lòng, mang theo một chút hận ý, Tống Ngâm Tuyết đi ở phía trước, lúc này đương nhiên không biết Kỳ Nguyệt nghĩ gì, thoải mái nhàn nhã chậm rãi cất bước.
Từ sau lần trước đi ra ngẫu nhiên gặp Tống Vũ Kiệt, bị hắn kéo tới thanh lâu, Tống Ngâm Tuyết cũng không có cơ hội hảo hảo đi dạo một vòng trong chợ cổ đại này. Hôm nay, tuy nói là đi ra dò xét, nhưng bởi vì Kỳ Nguyệt đã quản lý tất cả sản nghiệp rất tốt, cho nên trong lòng nàng cũng không quá lo lắng nữa.
Đông ngó ngó, tây nhìn nhìn, một bộ dáng thật vui thích! Nhưng sau lưng, Kỳ Nguyệt thấy nàng chậm chạp không chịu đi cho xong, trong lòng hơi khó chịu: quận chúa điêu ngoa này, chẳng lẽ là cố ý muốn mình ra ngoài đi dạo cùng nàng?
Vừa nghĩ như vậy, Kỳ Nguyệt lập tức cảm thấy toàn thân không thoải mái, có một loại cảm giác bị lừa gạt cùng vũ nhục! Mặt hắn lạnh đi, bước tới trước, không khách khí nói với Tống Ngâm Tuyết còn đang nhìn Đông nhìn Tây: "Quận chúa chơi đủ chưa!"
Một câu nói có chút bất mãn, làm cho Tống Ngâm Tuyết thu hồi hào hứng, nghe vậy, nàng nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn lại gương mặt tuấn tú thối không chịu nổi của Kỳ Nguyệt, hơi xấu hổ nói: "A, đi ngay đây."
A, đi ngay đây! Một câu nói như vậy, làm cho Kỳ Nguyệt không khỏi sững sờ ngay tại chỗ. Nàng lại...... không nổi giận? Nếu đổi lại là trước kia, có người dám cùng Nhữ Dương quận chúa hô to gọi nhỏ, không cần nghi ngờ chính là muốn chết! Tại sao hôm nay......
Khó hiểu đi sau lưng, một đường đi thẳng đếnvườn trà Thông Đạt tương đối xa xôi, khi đi ngang qua một khu dân cư thì hai người đột nhiên bị hai tiểu hài tử vung tay vung chân phía trước hấp dẫn.
"Ngươi dám đánh ta? Ta nói cho nương ta biết!" Một trong hai đứa bé cả giận nói.
"Đi a đi a! Ta không sợ! Là ngươi mắng ta trước!" Đứa kia cãi lại.
"Phi! Ta đâu có chửi ngươi? Bất quá lời ta nói đúng là ngươi lớn lên tuấn tú, tương lai có thể đưa cho quận chúa điêu ngoa kia làm phu quân mà thôi!" Quệt mồm, nước mắt đảo quanh trong vành mắt, kéo tay áo, tiểu hài tử kia ủy khuất nói.
"Ngươi mới đi làm phu quân cho quận chúa điêu ngoa! Mẹ ta kể rồi, quận chúa kia là người đàn bà dâm đãng không biết ngượng, ngươi bảo ta làm phu quân nàng, vậy còn không phải mắng ta sao!" Phẫn nộ rống lên, tiểu hài tử kia người mặc dù không lớn, nhưng chí khí lại không nhỏ, biết đây là chuyện bôi nhọ tôn nghiêm nam tính của hắn, cho nên dù biết làm thế này sẽ bị mụ mụ răn dạy, lúc này cũng dũng cảm bảo vệ tôn nghiêm!
Kỳ Nguyệt vừa nghe lời nói của hai tiểu hài tử này, toàn thân lập tức khẩn trương lên. Một là bởi vì nói đến chỗ đau của mình, hai là sợ quận chúa chanh chua này mà mất hứng, sẽ giận chó đánh mèo lên hai hài tử ngây thơ trước mắt này.
Giương mắt nhìn phía trước, chỉ thấy Tống Ngâm Tuyết chắp tay sau lưng, vẻ mặt giống như có chút hăng hái nhìn, đặc biệt cặp mắt to mà tinh xảo kia, lúc này đang lấp lánh nhìn phía trước.
Quận chúa này, chẳng lẽ hôm nay váng đầu...... Chẳng lẽ nàng không biết, người bọn họ nói lúc này, chính là bản thân nàng sao?
Khó hiểu nghĩ, lời nói của hai tiểu hài tử lại lần nữa vang lên bên tai.
"Mẹ ta kể rồi, quận chúa rất thích nam tử tuấn mỹ, đã tuyên bố khắp nơi chỉ cần ai chịu cùng nàng, nàng sẽ ban cho kim ngân tài bảo! Ta thấy gia cảnh ngươi khốn khó, bất quá tương lai khẳng định khá tốt, nên mới tốt bụng nhắc nhở ngươi, ngươi đừng nghĩ xấu cho người tốt a!"
"Ngươi còn dám nói vậy! Xem ta đánh chết ngươi -" gầm lên giận dữ, nhảy dựng lên, hai tiểu hài tử lập tức trình diễn tiết mục ngươi chạy ta đuổi.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười một tiếng, sau đó không nói một câu đi về phía trước.
"Quận chúa không tức giận?" Lập tức đuổi theo, Kỳ Nguyệt nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Tại sao phải tức giận?" Vung cây quạt, vô cùng tiêu sái, một đường đưa tới không ít cô nương ngoái đầu nhìn lại.
"Bọn họ nói quận chúa như thế, chẳng lẽ quận chúa nghe xong vẫn thờ ơ sao?"
"Thờ ơ? Không có a, ta rất vui vẻ!"
"Vui vẻ......" Kinh ngạc trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, nhìn vẻ mặt chẳng hề để ý của nàng, Kỳ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy thế giới này thật điên cuồng.
"Đương nhiên vui vẻ a! Điều này cho thấy ta nổi tiếng ra sao!" Như đúng mà sai trả lời, nháy mắt đẹp, Tống Ngâm Tuyết phe phẩy quạt mà đi. Trong lòng nàng, tất nhiên là sẽ không vì loại sự tình này mà tức giận! Không chấp lời trẻ con nha, ha ha, tuy sau lưng mấy lời trẻ con này, để lộ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng mà không phải có câu: mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây sao? Hôm nay đã có người có thể làm cho thanh danh của nàng kém như thế, ngày sau, nói không chừng nàng cũng có biện pháp bình định trật tự, lập lại mỹ danh!
Ha ha, không phải có câu quảng cáo là: hết thảy đều có thể sao? Vậy cùng chờ xem a......
Lắc lắc xuyên qua khu dân cư, đi vào một mảnh rừng, nghe nói vườn trà lớn nhất Đại Tụng Thông Đạt trà ở ngay phía trước.
Tống Ngâm Tuyết cùng Kỳ Nguyệt trên đường đi tới, đúng lúc này, trên đường đột nhiên vọt ra vài cái đại hán che mặt, vung đại đao sáng loáng lên hung ác quát: "Nhữ Dương quận chúa! Coi ngươi hôm nay ngươi trốn đi đâu!"
Cướp bóc? Ám sát?
Xem xét điệu bộ này, phản ứng đầu tiên củaTống Ngâm Tuyết chính là làm rõ mục đích mấy người này! Khi nàng nghe được những người kia trông thấy mình vận nam trang, nhưng mà vẫn có thể khẳng định kêu lên danh hào của mình thì nàng liền biết, đây là thích khách người ta cố ý phái tới!
Người cố ý? Sẽ là ai?
Tống Ngâm Tuyết cười lạnh trong lòng, trên mặt cười cười giương mắt nhìn người đến, "Xin hỏi các vị hảo hán, không biết thu bao nhiêu ngân lượng mà muốn lấy đầu trên cổ ta?"
"Hãy bớt nói nhảm đi! Chúng ta phụng mệnh làm việc, không quan hệ tiền bạc!" Quát lạnh một tiếng, đại hán che mặt cầm đầu vung tay lên, ý bảo huynh đệ sau lưng chuẩn bị.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hoàn toàn hiểu rõ, biết mấy người kia là sát thủ huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không phải giặc cỏ trên núi dùng tiền gọi tới, vì vậy lập tức cũng nghiêm túc lên.
"Ngươi đi qua bên cạnh đi!" Nhìn chằm chằm vào phía trước, không quay đầu, Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói khẽ với Kỳ Nguyệt một bên.
Ta đi qua bên cạnh, một mình ngươi đối phó? Chính là ngươi không phải không biết võ công sao? Nghe vậy, Kỳ Nguyệt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tống Ngâm Tuyết đang mím môi cùng mặt bên bình tĩnh lâm nguy không sợ, cảm thấy muốn nói cái gì, nhưng lại nghĩ đến thù hận trong lòng mình, cuối cùng gật đầu một cái chậm rãi thối lui qua một bên. Đúng vậy a, nàng sống hay chết? Nàng có võ công hay không? Chuyện này với mình, có gì quan hệ?
Nhìn Tống Ngâm Tuyết, Kỳ Nguyệt chậm rãi chắp tay sau lưng, mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết hơi nhìn lướt qua bốn phía, thầm nghĩ: Minh Tịnh hẳn là ở quanh đây, mình tự ra tay, hẳn là có thể chống đỡ đợi hắn chạy đến!
Thầm quyết định, chậm rãi thủ thế. Lúc này, mấy tên bịt mặt nhìn đến tư thế quái dị của Tống Ngâm Tuyết và Kỳ Nguyệt khoanh tay đứng nhìn, khinh thường cười nhạo một tiếng, mãnh liệt vung đao lên, hướng nàng vọt tới.
"Nhữ Dương quận chúa, hôm nay — chính là ngày chết của ngươi!"
← Ch. 041 | Ch. 043 → |