Ngài nói ai cũng ở đây?
← Ch.170 | Ch.172 → |
"Tmd, dừng tay!"
Gầm lên một tiếng, Tống lão lục như sứ giả chính nghĩa tiến lên trên đài, sau đó hai tay chống nạnh ưỡn bụng, dựng râu trừng mắt vẻ mặt dữ tợn.
"Ngươi là người phương nào? Dám trông nom chuyện của ta!" Vừa thấy có người đến quấy rầy, tên béo ị chuyên thêu dệt chuyện một bả buông nữ tử trong tay ra, sau đó vẻ mặt hung ác ngoái đầu nhìn lại, thần sắc rất là khinh thường.
"Tmd, ta là cha nhà ngươi!" Tức giận mắng, nhìn tên béo ị thích thêu dệt chuyện kia còn ương ngạnh, Tống lão lục tiến lên muốn đưa chân đạp hắn, chính là hắn quên, đối phương cũng không phải nô tài trong phủ hắn, có thể tùy ý hắn đánh chửi mà không đánh lại.
Cầm Tâm là thị nữ hộ vệ của Tử Sở, võ công không được tốt lắm, nhưng cũng không quá kém, cho nên tên béo ị ca này, về phương diện quyền cước tự nhiên cũng biết chút ít, tối thiểu nhất là hơn Tống Vũ Kiệt hoàn toàn chẳng biết gì.
Tống Vũ Kiệt cũng là người quen thói kiêu ngạo, lòng hắn đang tràn đầy hào hứng lại bị người khác quấy rầy, trong lòng rất là khó chịu, muốn tiến lên giáo huấn một phen, vì vậy dưới cơn xúc động, hắn chưa suy nghĩ cẩn thận đã đá ra một cước rất có lực về phía đối phương, thậm chí còn nghĩ trong lòng: tên khốn, xem ta có đá cho ngươi tàn phế không!
Thân ảnh khẽ lách qua, tên béo ị gây chuyện nghiêng người một cái, sau đó trở khuỷu tay đẩy một cước kia đá vào khoảng không, Tống lão lục không giữ được trọng tâm ngã lăn ra đất, sau đó tên béo ị kia nghiêm mặt dẫm lên trên cái bụng tròn vo của Tống lão lục, dùng sức nghiền lại nghiền.
"Hừ, các ngươi thấy chưa? Đây là kết cục những kẻ đắc tội ta, đắc tội Tam hoàng tử!" Cố ý mượn đề tài để nói chuyện của mình, tên béo ị thêu dệt chuyện dùng cặp mắt nhỏ đục ngầu quét qua mọi người dưới đài, tạo nên tác dụng uy hiếp.
Lúc này, Tống Vũ Kiệt đau đớn kêu to: "Tmd, ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám giẫm ta? Ta sẽ bảo Tam hoàng tử nhà các ngươi phế ngươi đi!"
"A, chỉ bằng ngươi!" Chửi thề phun một bãi nước bọt, xác định trong quan lại quyền quý ở Đại Lương, không có nhân vật nào béo ú như thế, ca ca của Cầm Tâm, tức tên béo ị thêu dệt chuyện kia, cười khinh khỉnh nói.
Thấy vậy, Trữ Tiêu Băng bên cạnh không nhịn được nữa, tuy nàng cũng không thích Tống lão lục, nhưng nàng thực sự không thể phóng túng để tên béo ị thích thêu dệt chuyện kia tiếp tục kiêu ngạo.
Thả người một cái, thân ảnh hướng thẳng đến người đang đứng trên đài, động tác nhanh như gió giật, làm cho người ta còn chưa kịp nhìn rõ, đã nghe một tiếng"Bùm ——" nặng nề vang lên, tên béo ị thêu dệt chuyện đã hung hăng ngã trên mặt đất, bốn vó chỏng lên trời.
"Haha, tiểu tử ngươi dám giẫm ta! Ta giẫm cho ngươi coi —— ta giẫm cho ngươi coi ——"
Lúc này, vừa thấy đối phương ngã xuống đất, Tống lão lục lập tức bò lên, hung hăng dùng chân đá đối phương, vừa đá trong miệng còn phẫn nộ chửi mắng.
"Các ngươi, các ngươi phản rồi! Ngay cả người của Tam điện hạ cũng dám đánh! Được, rất tốt, các ngươi chờ đó cho ta!" Trữ Tiêu Băng tung ra một quyền, tuy không nặng, nhưng mà linh xảo đánh vào huyệt đạo của tên béo ị thích thêu dệt chuyện kia, khiến cho hắn mãnh liệt té xuống, nhất thời không đứng dậy được, đành phải há mồm ra sức kêu gào.
"Chờ đó, ta không tin ta lại sợ cái tên Quân Tử Sở kia!"
Hừ, nhớ ngày đó lúc còn ở Đại Tụng, Quân Tử Sở từng là phu quân của Ngâm Tuyết nhà bọn họ? Cho nên theo vị thứ, hắn còn phải nhân nhượng mình mấy phần!
Tống lão lục đắc ý nghĩ, xoay người đi đỡ Oánh Oánh cô nương té ngã trên đất bên cạnh, sau đó nhìn bộ dạng nàng áo rách quần manh, trong lòng đã nhộn nhạo xuân ý, lại không tiện biểu lộ quá mức, quan tâm nói: "Oánh Oánh cô nương, cô nương không sao chứ?"
Đôi mắt mê đắm, ý vị nhìn về hướng ngực người ta, một cái móng heo khác đang đỡ tay người ngọc, cũng không nhịn được chậm rãi vuốt ve.
Thấy vậy, Oánh Oánh cô nương vì nể người ta đã cứu mình nên cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là khẽ giãy ra.
Trữ Tiêu Băng không chịu được hành động của Lục béo ị, một bả tiến lên tóm hắn, sau đó đang chuẩn bị mở miệng mắng to, thì trong hành lang, tiếng chê cười của Quân Tử Nặc, đã hấp dẫn sự chú ý của toàn trường.
"A, Tử Sở, đại cữu gia tương lai của huynh bị người ta đánh ngã, chẳng lẽ huynh cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?"
Dẫn theo chúng huynh đệ Quân gia, Quân Tử Dạ từ từ đi lên sân khấu, tuy tướng mạo của hắn kém hơn Tử Sở, nhưng là người sinh ra trong hoàng gia, há lại có tướng mạo bình thường.
Tiêu sái lỗi lạc đi lên sân khấu, ánh mắt hơi lướt qua tên béo ị thích thêu dệt chuyện đang nằm trên mặt đất, sau đó chỉ thấy khi Quân Tử Dạ quay mặt về hướng mọi người, thì tên ca ca của Cầm Tâm liền bắt đầu gào khóc.
"Tam điện hạ, nô tài là Cầm Hùng a! Nô tài bị người ta khi dễ, ngài phải làm chủ cho nô tài a! Ô ô ——" vừa gào khóc, vừa bò đi ôm đùi Tử Sở, Cầm Hùng bắt đầu oan ức "nói xằng nói xiên".
"Ô ô, Tam điện hạ, hai người kia, bọn họ không biết phân biệt phải trái, rõ ràng dám không để ngài vào mắt! Nô tài vốn định thay điện hạ dạy bọn họ, chính là bởi vì tài nghệ nô tài không bằng người, đành phải, đành phải......"
Nghẹn ngào giống như là rất đau lòng, Cầm Hùng rốt cuộc không nói được câu nào nữa, chỉ gắt gao túm góc áo Tử Sở.
Tử Sở lạnh mặt, trên khuôn mặt tuấn tú ngọc thụ lâm phong là một mảnh lạnh lùng, thẳng tắp phun ra một câu"Cút đi", đông lạnh toàn trường.
"Ôi, đừng a! Tử Sở, nói như thế nào hắn cũng là đại cữu gia tương lai của đệ nha, làm sao đệ có thể vô tình như vậy? Ha ha, thế này cũng không giống như tác phong của đệ a, lúc muốn muội muội người ta, thì nói có chuyện gì cứ báo tên của đệ ra, đến lúc thật sự có việc, đệ lại kêu người ta cút? Thế này, chỉ sợ không tốt lắm đâu......"
Quân Tử Dạ ra sức ngậm máu phun người, muốn mượn việc này làm cho Tử Sở dọa người xấu mặt ở trước mặt mọi người, dụng tâm đến trình độ như thế, có thể nói là"Lòng Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết".
(*Tư Mã Chiêu: Con trai Tư Mã Ý, đánh bại Thục Hán, thái tổ của nhà nước Tây Tấn. )
"Rốt cuộc ngươi có cút đi không?" Lạnh lùng không có một chút biểu lộ, đôi mắt đẹp của Tử Sở quét qua người dưới chân, sau đó dùng gương mặt lạnh lùng chắn người ngoài ngàn dặm kéo góc áo của mình bị Cầm Hùng nắm trong tay về, tiếp đó chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như không cút đi thì báo quan a, ta tin rằng hết thảy mọi chuyện, quan phủ sẽ có định đoạt thỏa đáng."
Một câu nói lạnh lùng, đánh nát toàn bộ bầu không khí mà Quân Tử Dạ khổ tâm kiến tạo nãy giờ, lại còn có thể khiến cho cách nhìn của mọi người đối với hắn chẳng những không hề kém đi, ngược lại còn chiếm được một cái thanh danh tốt, khiến mấy huynh đệ Quân gia bên cạnh tức giận, phẫn hận.
Tống Vũ Kiệt nhìn một màn này, biết rằng hóa ra không phải chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mà là có người tự cho là đúng, vì vậy cảm thấy vui lên, mở miệng cười nói: "Ai nha, Quân Tử Sở, may mà ngươi không giúp tên không bằng cầm thú này, nếu không ta cũng không nể mặt đâu!"
"Lục hoàng tử." Nhàn nhạt gật đầu chào, cũng không có biểu hiện ra quá nhiều nhiệt tình, bởi vì trong ấn tượng của Quân Tử Sở, Tống Vũ Kiệt này cũng không hòa hợp lắm với người ngọc, cho nên hiện tại nếu không vì ngày đó trên đại điện hắn có nói chuyện giúp Ngâm Tuyết, thì với tính tình của Tử Sở, bây giờ tuyệt đối sẽ không để ý.
Ai cũng nói người quen khi gặp mặt sẽ hết sức thân mật, chính là Tống Vũ Kiệt cũng không cảm thấy được sự nhiệt tình của đối phương, cho nên khi hắn thấy Tử Sở như vậy, không khỏi cau mày mà nói: "Này, ta nói Quân Tử Sở, tại sao mới mấy tháng không gặp, ngươi lại trở nên càng thêm trầm lặng rồi?"
Càng thêm trầm lặng? Có lẽ vậy! Trong lòng không có tình yêu, không có mục tiêu để vươn tới, cuộc đời của hắn, làm sao còn có sức sống?
Không trả lời câu hỏi của Tống lão lục, cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian ở nơi nhàm chán này nữa, Quân Tử Sở xoay người, nhấc chân đang muốn bước đi ra cửa, chính là đúng lúc này, hắn nhìn thấy một người.
"Lý, Lý tổng quản? Lý Triệu Lương!" Cũng giống như Tử Sở, vừa thấy được người đang từ phía trước đi tới, Tống lão lục mở to con mắt, sau khi nháy nháy hai cái, vẻ mặt kinh ngạc kêu sợ hãi ra tiếng.
Ách! Lão già này, không phải hắn đã bị Ngâm Tuyết đưa về nông thôn dưỡng lão rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này!
Chóng mặt.
Trăm mối nhgi ngờ không có cách giải, Tống Vũ Kiệt trơ mắt nhìn Lý Triệu Lương đã từng là Đại tổng quản của Nhữ Dương Vương phủ đi tới, cung kính thỉnh an các vị điện hạ, sau đó tự giới thiệu nói: "Các vị điện hạ, tiểu nhân là chưởng quầy của Túc Nguyệt Phường này, nếu như có chỗ nào bất kính, kính xin các vị điện hạ bao dung, tha thứ."
"Ngươi, ngươi là chưởng quầy của Túc Nguyệt Phường này?"Ách, không thể nào! Vừa rồi ở trong sương phòng, Minh Tịnh còn khen ông chủ của Túc Nguyệt Phường này thủ đoạn độc đáo? Không ngờ kết quả lại là như thế này!
"Đúng là lão nô, Lục hoàng tử." Lý Triệu Lương chuyển mắt chào Tống lão lục, lúc này mặc kệ biểu lộ kinh ngạc trên mặt Tống Vũ Kiệt, hắn vẫn bình thản, khẽ mỉm cười.
Một câu Lục hoàng tử, không khiến các huynh đệ Quân gia vốn không biết đến quá khứ của Lý Triệu Lương kinh ngạc với sự xuất hiện của hắn, mà lại sinh ra hứng thú nồng hậu đối với thân phận của Tống Vũ Kiệt.
Lục hoàng tử? Lục hoàng tử của nước nào? Tử Sở trước đây từng đến Đại Tụng, chẳng lẽ tên mập mặt đầy thịt béo phía trước này, lại là Lục hoàng tử của nước Đại Tụng......
"Tuyết Nhi, hết thảy đều do nàng an bài phải không? Nàng mới là bà chủ của Túc Nguyệt Phường này......" Lúc này, khi mọi người dưới lầu còn đang tư nghị, trong sương phòng, lời nói của Minh Tịnh, chậm rãi vang lên.
Người ngọc không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn xuống dưới đài, ngón tay khi có khi không nhẹ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt thâm thúy.
Trầm mặc đã đại biểu hết thảy, bốn người ở đây, không có ai là kẻ ngốc, sự thật rõ ràng như thế, bọn họ đã không cần tiếp tục hỏi nữa.
Chấn động, tìm tòi nghiên cứu, thán phục, đau lòng.
Tống Ngâm Tuyết, rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu chuyện bí mật phải làm? Trong nội tâm nho nhỏ của nàng, rốt cuộc giấu bao nhiêu chuyện, bao nhiêu mưu đồ?
Rất muốn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, sau đó dùng cả đời của mình để đau lòng nữ tử này, làm cho kiếp này nàng không cần sống khổ như vậy, mệt mỏi như vậy nữa, giờ phút này bốn người đều gắt gao nắm tay lại, đáy lòng có một loại tình cảm giống nhau, là thương tiếc, yêu thương, quý trọng, xót xa......
Tống lão lục có chút không hiểu thế cục trước mắt, hắn nghiêng đầu, miệng thì thào vô thức nói: "Ha ha, thật đúng là có duyên, Lý tổng quản ở nơi này, vừa vặn Ngâm Tuyết cũng đang ở đây."
Một câu"Ngâm Tuyết đang ở đây", vốn nói rất nhỏ, trên cơ bản không có ai để ý, chính là hai chữ này, đối là một người mà nói, lại cực kỳ mẫn cảm đến trí mạng!
"Ngài nói cái gì! Ngài lập lại lần nữa đi!" Chỉ thấy Tử Sở mãnh liệt quay đầu lại, thay đổi biểu lộ lãnh đạm lạnh như băng, hai tay nắm trên bờ vai Tống lão lục, vẻ mặt không khống chế được kích động nói: "Ngài nói ai? Ai đang ở đây ——"
← Ch. 170 | Ch. 172 → |