Vay nóng Tima

Truyện:Ngồi Hưởng Tám Chồng - Chương 082

Ngồi Hưởng Tám Chồng
Trọn bộ 214 chương
Chương 082
Tống Vũ Kiệt giãy dụa
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Siêu sale Shopee


"Kiều Mạt Nhi, cái cảm giác mộng đẹp tan biến này, so với tư vị của Cực lạc đan, thì như thế nào!"

Thanh âm cảnh cáo, mang theo lãnh khốc, Tống Ngâm Tuyết lúc này, là muốn nói cho nàng biết, mối thù Cực lạc đan, nàng nhớ kỹ, hơn nữa sẽ dành cho nàng một cái hồi báo lớn gấp nhiều lần!

Kiều Mạt Nhi giờ phút này, đã bị đả kích đến cơ bản không còn sức đánh trả, nàng ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tống Ngâm Tuyết, đúng là lâu ngày cũng không phát ra được thanh âm nào.

Nàng, thật đáng sợ! Nàng đáng sợ như vậy, thật là Nhữ Dương quận chúa ngoại giới truyền tụng ngu muội thô bỉ đến rối tinh rối mù kia sao? Đáp án rất rõ ràng, không phải!

Nếu như không phải, vậy thì nàng là ai? Phúc hắc như vậy, tính toán như vậy, một nữ tử lãnh khốc đến có chút tàn nhẫn như vậy, nàng, sẽ là ai!

Trong mắt, phức tạp bất định, mang theo chút sợ hãi, mang theo chút kinh hồn táng đảm, Kiều Mạt Nhi lúc này, dáng vẻ bệ vệ tiêu hết, chỉ sững sờ ngồi dưới đất, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Lúc này, không biết từ chỗ nào truyền đến một hồi trêu chọc, ngay sau đó, liền trông thấy cách đó không xa, thân ảnh to béo của Tống Vũ Kiệt không ngừng dây dưa Kỳ Nguyệt, liền hiện ra tại góc rẽ phía trước.

"Ai nha, Kỳ Nguyệt đáng yêu, ngươi để cho ta hôn một cái đi! Ta nhớ ngươi đến muốn nổi điên rồi!" Lời nói đùa giỡn, chỉ thấy Tống Vũ Kiệt xấu xa ngăn trước mặt Kỳ Nguyệt, không cho hắn bỏ đi.

"Lục hoàng tử, xin ngài tự trọng!" Ẩn nhẫn cơn tức giận, trừng mắt, quay mắt về phía kẻ hại chết Thanh nhi này, Tiêu Kỳ Nguyệt hận trong tay không có một con dao găm, hung hăng đâm vào trái tim của hắn.

"Đừng nha, cái gì Lục hoàng tử với chả Lục hoàng tử! Trước mặt Kỳ Nguyệt, ta đặc biệt cho phép ngươi gọi ta là Vũ kiệt, hoặc là Kiệt!"Lời nói đáng ghét, phối hợp với biểu lộ đáng ghê tởm, hai mắt Tống Vũ Kiệt hèn mọn bỉ ổi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú thanh tú của Kỳ Nguyệt, môi dày khẻ nhếch, trong nội tâm không khỏi vui vẻ đến nở hoa.

"Vô sỉ!" Nghe vậy quát lớn, trên khuôn mặt tuấn tú đều là phẫn nộ, Kỳ Nguyệt không muốn cùng hắn dây dưa, xoay người muốn đi về.

"Ai, Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt, ngươi đừng đi a! Lời ta còn chưa nói hết mà!" Vội vàng tiến lên chặn lại, sau khi thành công lần nữa, Tống Vũ Kiệt cười sáng lạng như hoa tươi.

"Kỳ Nguyệt, ngươi biết không? Ta là thiệt tình thích ngươi! Từ ngày ta thấy ngươi lần đầu tiên thì ta đã không quên được ngươi! Ta biết, trong các phu quân của Tiểu Ngâm Tuyế, luận tướng mạo, ngươi cũng không tính là tuấn tú nhất, chính là ta thích ngươi, ta cũng không có cách nào khác! Kỳ Nguyệt, ngươi biết không? Ở trên người của ngươi, có một loại mùi sách thanh tịnh, rất sạch sẽ, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được muốn tới gần, căn bản khống chế không nổi!"

Tống Vũ kiệt lúc này, coi như là chân tình! Hắn thật vất vả có cơ hội cùng Kỳ Nguyệt một chỗ, muốn đem lời nói trong nội tâm trong dốc ra một lần.

Chính là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình! Tống Vũ kiệt, thực sự không phải là người Kỳ Nguyệt muốn. Tiêu Kỳ Nguyệt lúc này, vừa nghe hắn nói đến đây, trong nội tâm nảy ra sự xấu hổ và giận dữ! Hắn đường đường là một nam nhi thân cao bảy thuớc, hôm nay bị coi thành các cô nương để cho người ta tán tỉnh, tôn nghiêm của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, hắn làm sao có thể tiếp thụ được!

"Tống Vũ Kiệt, ngươi khinh người quá đáng rồi!" Tay, không khỏi nắm thật chặt lại, rất muốn cứ như vậy một quyền vung lên, nhưng là vì nàng, hắn vẫn là nhịn xuống.

Vì cái gì không ra tay? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không thể để cho chính mình vượt qua nguy hiểm, bởi vì một khi vượt nguy, hắn rất khó cam đoan chính mình còn có thể đợi bên người nàng.

Không thể xúc động, không muốn xúc động, chỉ vì có thể im lặng đợi bên người nàng, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi!

Mặt lạnh, lửa giận bị đè nén, Kỳ Nguyệt xoay người lần nữa, định né tránh sự dây dưa của Tống Vũ Kiệt. Chính là Tống Vũ kiệt là nhân vật bậc nào, làm sao cho phép hắn thoát đi, hai tay mở ra, thẳng tắp chặn tất cả đường đi của hắn.

Tống Ngâm Tuyết thấy một màn này, trong mắt quang mang chớp động, nàng mỉm cười cong khóe môi, có một phen đánh giá trong lòng.

"Lục ca ca!" Làm nũng, mang theo chút nghiền ngẫm, Tống Ngâm Tuyết mở miệng gọi Tống Vũ Kiệt.

Không biết vì cái gì, rõ ràng là lời nói rất buồn nôn, Tống Vũ Kiệt nghe tới, lại lạnh cột sống một hồi. Quay đầu, cười xấu hổ, Tống Vũ Kiệt vẻ mặt đau khổ nhìn về phía trước: "Tiểu Ngâm Tuyết, làm sao muội lại ở chỗ nà a?"

"Ừa? Những lời này, hẳn là ta nên hỏi Lục ca ca a! Lục ca ca, làm sao huynh lại ở chỗ này a?" Cười xinh đẹp, cười ngọt ngào sáng lạn, Tống Ngâm Tuyết lúc này, trầm tư khẽ liếc, vẻ mặt giảo hoạt nhìn Tống Vũ Kiệt, nghi hoặc vô hạn.

"Lục ca ca, ngươi ngăn đón Kỳ Nguyệt phu quân của muội làm gì?"

"Ách, cái kia, cái kia...... Ta là tới thăm Mạt Nhi, vừa vặn nửa đường gặp được Kỳ Nguyệt, cho nên cản lại nói mấy câu. Ha ha!"

Cười theo, thiếu chút nữa cúi đầu gập người, cũng không biết vì cái gì, hắn hôm nay vừa thấy Tống Ngâm Tuyết, trong nội tâm liền mơ hồ sợ hãi, không khỏi muốn thoát đi.

"A, thì ra là nói chuyện nha!" Gật gật đầu, vẻ mặt sáng tỏ, liếc mắt nhìn, Tống Ngâm Tuyết tươi cười mà nói: "Chính là Lục ca ca, nói chuyện nói bằng lời, huynh bày ra thế đại bàng giương cánh như vậy để làm gì nha?"

"Ha ha, thời tiết quá nóng, ta tùy tiện quạt quạt thôi!" Huy động hai cái cánh tay, giống như con chim, Tống Vũ Kiệt lúc này, miệng vội vàng cười cười giải thích.

Đúng là gặp quỷ! Nàng là đường muội của hắn a, hắn cần ra vẻ đáng thương cho nàng xem sao?

Tống Vũ kiệt phẫn nộ bất mãn, nhưng mặt mũi vẫn cứng ngắc không động đậy nổi, không có biện pháp, ai bảo hắn luôn khắc chế không được sự sợ hãi khó hiểu trong lòng, không khỏi muốn chịu thua! Ngẫm lại thật đúng là kỳ quái! Ngâm Tuyết trước kia, lúc cùng nàng chơi đùa, ở chung một chỗ náo loạn, đều không cảm thấy có cái gì? Nhưng Ngâm Tuyết bây giờ, chính mình chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, sẽ cảm thấy một cổ áp lực đập vào mặt, thế nào cũng tản không ra! Nàng đang cười, nàng mỗi lần đều cười, tuy nàng cười vô cùng khuynh thành, rất động lòng người, chính là hắn cảm thấy rất không tự nhiên, rất sợ hãi! Hắn cũng không nói được đây là vì cái gì!

"Bất quá mới tháng năm, Lục ca ca lại nóng thành như vậy a? Thật là làm cho người khó có thể tin!"

"Không có biện pháp, ai bảo ta béo!" Liên tiếp trả lời rất nhanh, sợ sau một khắc lại sinh ra manh mối gì, Tống Vũ Kiệt lúc này, hai tay vỗ, miệng lớn tiếng nói: "Ai nha, ta là tới xem Mạt Nhi, lúc này cũng không còn sớm, nên đi tìm nàng rồi! Cáo từ! Cáo từ!"

Lấy cớ muốn chuồn, xoay người muốn đi gấp, nhưng lại bị tiếng cười khanh khách của Tống Ngâm Tuyết ngăn lại, "Ha ha, Lục ca ca, đừng nóng vội! Chẳng phải công chúa tỷ tỷ đang ngồi đó sao?"

Chỉ ngón tay, theo phương hướng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Kiều Mạt Nhi ngã ngồi ở một bên, đến nay vẫn không bò lên.

"Ai nha, Mạt Nhi, làm sao nàng ngồi trên mặt đất vậy? Mau đứng lên!" Vừa thấy được tình hình như thế, Tống Vũ Kiệt bề bộn đi lên đỡ, hắn tưởng rằng có thể bắt được cớ gì, xoay người, vẻ mặt không vui hướng Tống Ngâm Tuyết kêu lên: "Ngâm Tuyết, có phải là muội lại khi dễ Mạt Nhi!"

" Con mắt nào của Lục ca ca trông thấy ta khi dễ công chúa tỷ tỷ?"Trêu chọc một tiếng, bất mãn hướng Tống Vũ Kiệt nhìn lại, Tống Ngâm Tuyết đi lên trước, vẻ mặt lơ đễnh.

"Còn nói không có! Ngươi xem Mạt Nhi này, đang yên đang lành làm sao có thể ngồi dưới đất? Sắc mặt còn kém như vậy!" Tựa hồ muốn giành lại chút mặt mũi cho sự yếu thế của mình vừa rồi, Tống Vũ Kiệt lúc này bày ramột bộ dạng thấy chuyện bất bình can thiệp.

Thấy vậy, cảm thấy buồn cười, vốn là định đấm một phát làm cho hắn nhảy, ai biết nắm đấm của mình còn chưa quăng ra, hắn cứ không thể chờ đợi được mà tự động chui đầu vô lưới rồi.

"Lục ca ca, ngươi đây là đang chất vấn Ngâm Tuyết sao?" Ngẩng đầu, có chút cao ngạo nhìn phía trước, tầm mắt rơi vào trên người Kiều Mạt Nhi.

Mặt mang ý cười, lời nói nhẹ nhàng, Tống Ngâm Tuyết nói thẳng: "Tâm tư của Lục ca ca, quả nhiên là hướng về người ngoài! Huynh chẳng qua là thấy được một góc của sự tình, liền võ đoán kết luận Ngâm Tuyết khi dễ công chúa tỷ tỷ như vậy? Như vậy đối với Ngâm Tuyết, có quá mức không công bình rồi không!"

"Cái gì không công bình! Ngươi xem Mạt Nhi như vậy, nàng còn có thể khi dễ đến ngươi? Nhất định là ngươi điêu ngoa tùy hứng, đem nàng biến thành cái dạng này!" Nghiêm mặt, một bộ dạng rất rõ đại nghĩa, Tống Vũ Kiệt thẳng tắp nói.

Nghe vậy, che ngực, giả bộ như rất tổn thương, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt chua xót lui về phía sau nói: "Lục ca ca vu oan Ngâm Tuyết như vậy, Ngâm Tuyết thật sự rất đau lòng!"

"Ngươi......" Khó hiểu với biểu hiện của nàng giờ phút này, Tống Vũ Kiệt hơi nhíu mày, trong mắt mơ hồ có quái dị! Cái nha đầu này, nàng đang làm cái gì?

"Lục ca ca, huynh vu oan đồng tông(người cùng gia tộc) như vậy, làm cho tôn nghiêm đồng tông bị thương tổn, xin hỏi cái tội này, huynh nên đảm đương như thế nào!"

"Cái gì vu oan đồng tông? Ta đây là bảo vệ chính nghĩa!" Bất kể như thế nào, nhận định chuyện đã thấy trước mắt là sự thật, Tống Vũ Kiệt phụng phịu nói. TM­MD! Lần này không cho nàng chút bài học, nàng cũng không biết hai chữ "Huynh trưởng" viết như thế nào!

"Ngâm Tuyết, ngươi thật sự hơi quá đáng! Nhị ca rõ ràng muốn ngươi chiếu cố tốt cho Mạt Nhi, chính là bây giờ ngươi nhìn nàng xem, khuôn mặt sưng đỏ, quần áo mất trật tự, còn một mình ngã ngồi đến trên mặt đất, đây không phải rất rõ ràng là bị khi dễ sao? Ngươi cư nhiên còn dám ở chỗ này cùng ta cưỡng từ đoạt lý? Đi, theo ta đi! Hôm nay, ta không đến chỗ Nhị ca tố cáo ngươi thì không được!"

"Tốt, đi thì đi! Ta cũng muốn đi chỗ Nhị ca ca tố cáo huynh! Nói Lục ca ca chẳng phân biệt phải trái oan uổng cho người tốt, còn có ý đồ nhúng chàm phu quân ta!"

Lời phản bác đã tính trước, khí thế lạnh thấu xương không khỏi làm cho Tống Vũ Kiệt khẽ giật mình. Hắn dừng bước lại, thoáng suy tư, nhưng cảm thấy là mình có lý, cho nên cũng có chút khí thế, "Ngươi đừng quá phận như vậy! Đạo lý đứng về phía ta, đi đến chỗ nào ta cũng không sợ ngươi!"

"A? Như vậy xin hỏi Lục ca ca, cái gọi là đạo lý của huynh, đến tột cùng là cái gì?" Cười cười trả lời, vẻ mặt bất lương, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly, long lanh chuyển động.

Quả nhiên trong mắt người tình là Tây Thi! Ánh mắt Tống Ngâm Tuyết giảo hoạt như vậy, Tống Vũ Kiệt thấy đáng giận đến cực điểm, chính là trong mắt của Kỳ Nguyệt, lại thành thanh tịnh linh động!

Hắn ngơ ngác nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt lộ vẻ si mê, thần sắc không thể tự kềm chế, không khỏi khiến Tống Vũ Kiệt nóng như lò lửa

Hắn lạnh lẽo hừ, Tống Vũ Kiệt trừng mắt cả giận nói: "Cái ta gọi là đạo lý, đương nhiên là ngươi không nên kháng chỉ khi dễ Mạt Nhi a! Phải biết rằng, Mạt Nhi coi như là khách quý Đại Tụng ta, không dùng lễ đối đãi thì thôi, ngươi cư nhiên còn khi dễ nàng, chỉ riêng chuyện này, đi đến chỗ nào đều là chân đứng không vững a!"

Tống Vũ Kiệt khó có được ngôn từ chính nghĩa như vậy, Tống Ngâm Tuyết nghe xong không khỏi vì hắn vỗ tay, chỉ thấy nàng cười đi đến trước mặt hắn và Kiều Mạt Nhi, thần sắc trêu tức nói: "Lục ca ca luôn miệng nói Ngâm Tuyết khi dễ công chúa tỷ tỷ, nhưng nhữngchuyện này bất quá đều là lời từ một phía của huynh, trước khi huynh muốn tới trước mặt Nhị ca ca tố cáo Ngâm Tuyết thì có phải là cũng nên đem sự thật làm cho rõ ràng không a!"

"Không cần, ta đã rất rõ ràng!" Đánh tay áo xuống, không muốn nói nhảm, Tống Vũ Kiệt lạnh giọng mà nói.

Nghe vậy, không những không giận, ngược lại nét mặt tươi cười như hoa, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm Kiều Mạt Nhi, trong miệng phát ra thanh âm đầu độc nói: "Vẫn không rõ ràng lắm, ta nghĩ hay là do công chúa tỷ tỷ tự mình đến thuyết minh a! Công chúa tỷ tỷ, Lục ca ca của ta hiểu lầm ta khi dễ tỷ, tỷ nói bây giờ phải làm sao mới tốt a? Nếu không tỷ giải thích cho hắn nha?"

Ánh mắt thâm thúy, có dụng ý khác, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm vào Kiều Mạt Nhi, như là đang cảnh cáo, hoặc như là đang gây hấn, "Công chúa tỷ tỷ, tỷ mau nói chuyện a? Đừng làm cho Lục ca ca ta thật sự cho rằng ta khi dễ tỷ!"

"Đúng, Mạt Nhi! Đừng sợ, có ta ở đây, nàng mau đem chân tướng nói ra!"

Vỗ ngực cam đoan một cái, một bộ dáng có thể giải quyết tất cả, nhìn Tống Vũ Kiệt như vậy, trong mắt Kiều Mạt Nhi tràn đầy phức tạp, một bộ dạng há miệng muốn nói, nhưng cũng không cách nào nói ra.

Tên Lục béo ị này, căn bản chính là một cái bao cỏ, một chút tác dụng cũng không có, coi như mình nói với hắn, không giải quyết được chuyện gì cũng không nói đi, mà lại còn một lần đắc tội Tống Ngâm Tuyết, kết quả là, không biết nàng sẽ trả thù chính mình như thế nào!

Nói thực ra, nàng không phải sợ Tống Ngâm Tuyết, hơn nữa căn bản là vẫn muốn hung hăng trả thù lại nàng ta! Chính là, cho dù muốn trả thù, nàng cũng mưu đồ thật tốt mới làm, cũng không phải như hiên tại, vì muốn nhanh chóng nhất thời, mà phá hủy cả cục diện!

"Lục điện hạ, quận chúa nàng không có khi dễ ta, là ta chính mình không cẩn thận ngã sấp xuống!" Ánh mắt lóe ra thù hận, Kiều Mạt Nhi cố nén, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nghe vậy, cái cằm Tống Vũ Kiệt đều cả kinh đến muốn rơi xuống, vẻ mặt không thể tin được nói: "Mạt Nhi, nàng nói giỡn a! Nàng xem nàng kìa, mặt đều sưng lên, có thể là do chính mình ngã đấy sao?"

"Lục ca ca huynh thật là đần! Đây là chính công chúa tỷ tỷ đánh muỗi mà có!" Miệng đầy chế nhạo nói, Tống Ngâm Tuyết bất lương mà cười.

Thấy vậy, mặt Tống Vũ Kiệt tràn đầy vẻ không tin, ngữ khí không cho là đúng nói: "Đánh muỗi mà có? Không thể nào đâu!"

"Thật đó, Lục điện hạ! Mạt Nhi mặt mỏng, muỗi luôn luôn thích ở trước mặt bay tới bay lui quấy rầy, cho nên dưới tình thế cấp bách, Mạt nhi liền đập lên! Kỳ thật không có gì, kính xin Lục điện hạ đừng nên trách tội!"

Giải thích nói, Kiều Mạt Nhi rũ mắt xuống, trong lòng nàng, đối với Tống Vũ Kiệt cùng Tống Ngâm Tuyết đều không có hảo cảm, căn bản không muốn nói nhảm, vì vậy lập tức liền lấy cớ nói thân thể không khỏe, vội vàng đi ra.

Nhìn thân ảnh Kiều Mạt Nhi rời đi, Tống Vũ Kiệt bần thần, chính là mọi người đã đi, nghĩ gì cũng không còn hữu dụng, kết quả là hắn đành phải quay đầu, vẻ mặt uể oải chờ Tống Ngâm Tuyết nổi bão.

"Lục ca ca, ta đã sớm nói, huynh oan uổng Ngâm Tuyết rồi!" Ra vẻ rất ủy khuất, kỳ thật rất phúc hắc, Tống Ngâm Tuyết trầm giọng mở miệng nói.

"Cái này...... Ta......" Trong lúc nhất thời không biết mở lời thế nào mới tốt, Tống Vũ Kiệt bắt đầu không ngừng cau mày.

Thấy vậy, cười sáng lạn, Tống Ngâm Tuyết nói tiếp: "Lục ca ca làm Ngâm Tuyết thương tâm, vì đền bù tổn thất cho Ngâm Tuyết, huynh phải đáp ứng ta một cái điều kiện!"

Vừa nhắc tới điều kiện, Kỳ Nguyệt như bị điện giật, toàn thân mạnh mẽ giật mình, hai mắt không khỏi nhìn thẳng hướng nàng, trong mắt, tràn đầy thống khổ! Nàng sẽ không phải là...... Đừng! Cầu ngươi! Đừng!

Trong nội tâm reo hò, nhưng lại không nói gì, lắc đầu, Kỳ Nguyệt không ngừng nắm chặt hai tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

"Điều kiện gì?" Tống Vũ Kiệt không rõ trước ước định của Kỳ Nguyệt cùng Tống Ngâm Tuyết lúc trước, cho nên hắn lên tiếng hỏi.

"Lục ca ca, huynh vu tội ta, kỳ thật đây là tội danh rất lớn! Bất quá ta cũng không muốn cùng huynh so đo, bởi vì huynh dù sao cũng là đường huynh của ta! Có câu "Máu mủ tình thâm với nhau", chúng ta sao có thể bởi vì người ngoài, mà làm hỏng giao tình với nhau? Huynh nói đúng không!"

"Đúng, đúng! Máu mủ tình thâm, máu mủ tình thâm! Không thể bởi vì người ngoài mà làm hỏng giao tình với nhau!" Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết lúc này nói như thế, Tống Vũ Kiệt không thể vui mừng hơn, vì vậy vội vàng gật đầu xác nhận.

Vừa thấy vậy, thản nhiên cười, Tống Ngâm Tuyết ho nhẹ một tiếng cất giọng nói:" Lục ca ca đã nói như vậy. Ngâm Tuyết liền nói điều kiện vậy! Tin rằng người máu mủ tình thâm như huynh, nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của muội đây!"

"Muội nói đi! Nếu ta có thể làm được ta nhất định sẽ làm!" Vui đến mở cờ trong bụng, không khỏi lâng lâng kỳ thật Tống Vũ Kiệt người này rất đơn giản, thẳng thắng, không có gì sâu xa.

"Tốt quá! Lục ca ca rất sảng khoái! Ngâm Tuyết liền nói ra vậy! Lục ca ca, Ngâm Tuyết muốn ngươi, từ nay về sau, cũng không được quấy rầy Kỳ Nguyệt nữa!"

Một câu" Không được quấy rầy Kỳ Nguyệt nữa ", chấn kinh hai người ở đây!

Kỳ Nguyệt nghe vậy, trái tim không khỏi co lại, dưới chân không đứng vững, lảo đảo lui về phía sau một bước nhỏ, thẳng tắp đứng lại. Mà Tống Vũ Kiệt bên cạnh, sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt do dự cúi đầu xuống, không ngừng trầm ngâm.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười lạnh một tiếng, miệng trào phúng nói:"Như thế nào? Lục ca ca không muốn? Xem ra cái máu mủ này, cũng không nhất định đậm đặc hơn nước lã nha!"

"Ngâm Tuyết...... Muội đây không phải là khó xử Lục ca ca sao! Muội biết rõ ——"

"Lục ca ca, ta cái gì cũng không biết! Ta chỉ biết, Kỳ Nguyệt là phu quân của ta, mà huynh thân là một nam tử, lại suốt ngày quấy rầy hắn! Thử hỏi hành vi như vậy, có bao nhiêu người lại có thể nhịn được! Lục ca ca, ta đây là tôn trọng huynh, lúc này mới dùng điều kiện trao đổi! Nếu như ta không tôn trọng huynh, đã đến chỗ nhị ca tố cáo, tin tưởng rằng kết quả, nhất định sẽ làm ta thoả mãn, mà huynh thì khó xử!"

Phân rõ phải trái nói, nhưng Tống Vũ Kiệt còn đang do dự, có thể thấy được Kỳ Nguyệt trong suy nghĩ của hắn có địa vị cao nhường nào, lại vượt quá thể diện của chính hắn.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết âm thầm cười, lần nữa nói: "Lục ca ca, kỳ thật Ngâm Tuyết đã nhịn huynh đủ rồi! Còn nhớ nha hoàn Khiên Ngưu lần trước ta tặng cho huynh sao? Nàng là ta đưa qua, đại biểu cho thể diện của ta! Chính là Lục ca ca, rõ ràng tùy ý vương phi của huynh đem nàng ban cho ột hạ nhân chở phân? Xin hỏi việc này, huynh đặt thể diện của Ngâm Tuyết ở chỗ nào?"

"Việc này không thể trách ta! Khiên Ngưu kia chính cô ta vụng trộm trước, Vương Phi lúc này mới trừng phạt nàng!" Vội vàng giải thích, mượn chuyện này đến phản bác.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết tự tin cười, miệng nhàn nhạt nói: "A? Là vậy phải không? Có bao nhiêu loại phương pháp trừng phạt, vì cái gì vương phi của huynh lại hết lần này tới lần khác lựa chọn cái loại này? Hơn nữa, Khiên Ngưu đến tột cùng có vụng trộm hay không, loại sự tình này, Vương Phi biết, ta biết, tin tưởng Lục ca ca, cũng nhất định không phải không biết!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-214)