Người đánh đàn, tình cũng vậy
← Ch.060 | Ch.062 → |
"Loại nữ nhân này, ta cũng chỉ chơi đùa thôi, sao có thể động chân tình? "Phun ra một câu khinh miệt, cặp môi mỏng của Lâm Phong khẽ nhếch, trong mắt, mơ hồ có sự châm chọc đang lưu động.
Hắn nhẹ nhàng cười, từ từ nhìn Điệp Vũ, mắt phượng khêu gợi nhẽ nhíu, ngay sau đó lãnh đạm trào phúng nói: "Điệp Vũ, không phải là ngươi rời đi ta quá lâu, ngay cả tính cách ta cũng không rõ rối chứ?"
" Điệp Vũ không phải không rõ tính cách Vương gia, mà vì hiểu Vương gia rất rõ! Cho nên Điệp Vũ mới không rõ, người thanh cao như Vương gia, sao có thể chịu được người như Nhữ Dương quận chúa!"
" Chuyện này có cái gì không thể? Nàng lớn lên xinh đẹp, dù cho ta chán ghét nàng, nhưng đối với thân thể của nàng, vẫn tràn đầy hứng thú."Tà tà cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng hình xinh đẹp vốn đứng ở đầu đường, mà lúc này đã biến mất, trong mắt Dạ Lâm Phong, mơ hồ để lộ ra một loại thâm ý khó dò.
" Thật sự là như vậy sao, Vương gia? Tuy người ngoài mặt chơi đùa, phóng đãng không kềm chế, nhưng mà Điệp Vũ biết rõ, người cũng không đụng vào nữ nhân mà người cho rằng không sạch sẽ! Giống như chuyện đi thanh lâu, có lần nào người chân chân chính chính phát sinh quan hệ cùng các nàng sao? Hết thảy, bất quá là một loại tư thái mà người diễn cho thế nhân xem thôi......"Điệp Vũ chậm rãi nói, trên mặt có một loại tâm tình quái dị hiện lên, nàng chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân mà nàng yêu tám năm, thủ hộ tám năm, nhưng không bao giờ được đáp lại trước mắt này, một loại u oán, một loại yêu say đắm, dần dần hiện lên trên mặt nàng.
" Vương gia, người đối với thê chủ thật đúng là không tầm thường......"Nhàn nhạt mà có chút ghen ghét, Điệp Vũ đi lên trước nhẹ nhàng vuốt bờ vai Dạ Lâm Phong, chậm rãi nói.
" Điệp Vũ, những lời hôm nay ngươi nói..., thật đúng là quá nhiều! Lòng của ta như thế nào? Đối với người nào đặc biệt hay không đặc biệt? Những chuyện này không có quan hệ gì đến ngươi! Ngươi chỉ cần trở về nói cho người kia, nói ta ở đây sống rất tự tại, rất nhẹ nhàng, bảo hắn không có việc gì thì đừng phái người tới quấy rầy cuộc sống của ta."Nhàn nhạt mà nói..., mang theo sự lạnh lùng, Dạ Lâm Phong xoay người, thẳng tắp nhìn về phía trước.
" Vương gia, quốc chủ hắn thiệt tình muốn người trở về! Chuyện năm đó, kỳ thật đều......"
" Đủ rồi, Điệp Vũ! Chuyện năm đó, ta không muốn đề cập đến nữa!"Điệp Vũ còn chưa nói xong, Dạ Lâm Phong vung tay lên, cắt đứt lời của nàng.
" Vương gia......"Trầm giọng, cắn cắn môi, Điệp Vũ mất mát rũ mắt xuống, thở dài, chậm rãi nói:" Điệp Vũ còn có thể ở lại kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày, nếu Vương gia có cái gì cần nói, hay là đổi ý, có thể lập tức thông tri Điệp Vũ."Cung kính hạ thấp người, xoay người bước đi, nhưng trước khi ra cửa, ngoái đầu nhìn lại thật sâu" Vương gia, Nhữ Dương quận chúa kia, nàng thật sự không xứng với người......"Khẳng định nói, xoay người, thân ảnh Điệp Vũ, rất nhanh liền biến mất dưới hàng hiên tửu lâu. Lâm Phong lẳng lặng chống lan can đứng, không quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch dần dần buông lỏng xuống.
" Không xứng......" Ngước mắt nhìn phía xa, trong mắt chậm rãi hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ, trong đầu sau khi hồi tưởng mỗi tiếng nói mỗi cử động gần đây của nàng, trong miệng, chậm rãi hộc ra mấy chữ:" Tống Ngâm Tuyết, rốt cuộc ngươi là một người như thế nào......"
Trên đường cái, Tống Ngâm Tuyết tiêu sái phe phẩy cây quạt, sau khi do Mân Côi ra trận hỏi đường, hai người liền bắt đầutiến quân về hướng đại hội cầm khúc.
" Quận chúa, người vừa rồi, vừa rồi......"Sau lưng, Mân Côi theo sát do dự muốn mở miệng.
" Vừa rồi như thế nào?" Trêu chọc một tiếng, Tống Ngâm Tuyết cười mỉm hỏi, thần sắc rất là tùy ý.
Cố lấy dũng khí, quyết định chấp nhận bất cứ sự trả giá nào, Mân Côi ngừng cước bộ, nghẹn đỏ mặt nói:" Quận chúa, hành vi đùa giỡn vị công tử kia trước mặt mọi người của người vừa rồi, thật sự là, thật sự là rất mất thể thống!"
" Mất thể thống sao?"Cười hì hì nói, quay đầu, vẻ mặt vô tội, Tống Ngâm Tuyết chớp chớp cặp mắt to vô cùng linh động.
" Từ trước đến nay làm gì có chuyện một nữ hài tử có thể ở bên đường đùa giỡn nam tử a? Loại hành vi này, nói nhẹ là lỗ mãng, nói nặng thì là đồi phong bại tục! Quận chúa, nô tỳ thân là đại thị nữ bên cạnh ngài, không thể thấy ngài như thế!"Tích cực nói, vẻ mặt nghiêm túc, Mân Côi lúc này, rất ít khi có thể đứng ra khuyên can như vậy, điều này nói rõ trong lòng hắn, đã dần dần bắt đầu đem Tống Ngâm Tuyết trở thành thân nhân thực sự của mình mà không phải là gia chủ mà nàng ta cần nịnh nọt.
Tống Ngâm Tuyết đương nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong hành động của nàng ta lúc này, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khẩu khí cứ như làm nũng nói:" Được rồi được rồi! Cùng lắm lần sau ta sẽ không như vậy nữa!"
" A?"Vừa nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết phản ứng như thế, Mân Côi sững sờ nói không ra lời, nguyên bản nàng đã dự trù đến tình huống xấu nhất, chuẩn bị tiếp nhận sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của Tống Ngâm Tuyết, bởi vì dù sao mình nói như vậy, cũng đã phạm thượng rất nghiêm trọng, dựa theo tính tình trước kia của Tống Ngâm Tuyết, không bị hành hạ đến chết khiếp, cũng phải hảo hảo lột da!
Nhưng mà hôm nay, hiện tại nàng không có nghe lầm chứ? Quận chúa nghe xong những lời nghiêm khắc như vậy, cư nhiên không hề nổi giận, ngược lại còn vui vẻ, có chút tinh nghịch hứa" lần sau sẽ không"Ông trời a! Trái tim của nàng, quả thực nhận không nổi rồi!
Cảm động, ấm áp, vui sướng, đủ các loại cảm xúc, không ngừng lấp đầy trái tim Mân Côi, làm cho giờ khắc này nàng hoàn toàn thay đổi, thề cả đời thuần phục Tống Ngâm Tuyết, không có hai lòng.
Tống Ngâm Tuyết không biết tâm tư Mân Côi thay đổi, chĩ khẽ cười, nhấc chân đi lên phía trước." Đi thôi, Mân Côi! Còn chậm nữa, có thể sẽ không kịp xem Thư Ly yêu quý của lòng ta!"
" Dạ!"Vui sướng tiến lên, theo sát nàng, dựa theo đường vừa hỏi mà đi. Bỗng nhiên, Mân Côi nhớ tới một chuyện, kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhưng lập tức tự lắc đầu chối bỏ.
" Mân Côi, ngươi làm sao vậy?" Tống Ngâm Tuyết nghi ngờ hỏi.
" Không có gì, nô tỳ mới nhớ tới một chuyện vừa xảy ra, cảm thấy rất trùng hợp nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không có khả năng!"
" Ồ? Chuyện gì? Nói ta nghe một chút đi!"Dù sao đi đường cũng không có gì để nói, nàng cũng không ngại nghe một chút.
" Dạ, thưa quận chúa là như vậy!"Trong lòng biết không có khả năng, coi như thuận theo nói giỡn chơi, Mân Côi bắt đầu đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
" Quận chúa, vị công tử vừa rồi hình như gọi là'Thượng Quan Huyền Ngọc'?"
" Ừa, người hầu của hắn nói như vậy!"Trong lòng lại nhớ tới gương mặt phẫn nộ đáng yêu, Tống Ngâm Tuyết" hắc hắc" nở nụ cười, ra hiệu Mân Côi tiếp tục nói.
" Quận chúa, chẳng lẽ người không biết 'Thượng Quan Huyền Ngọc' là ai sao?"Nhận lệnh, Mân Côi nhẹ gật đầu tiếp tục nói.
" Tại sao ta phải biết hắn là ai?"Khó hiểu hỏi lại, làm cho Mân Côi trợn trắng mắt. Ông trời a, bệnh này của quận chúa, rốt cuộc đến khi nào thì mới khỏi đây?
" Quận chúa, 'Thượng Quan Huyền Ngọc' này không phải là người bình thường! Hắn là 'thánh công tử' nổi danh sáu nước, đệ nhất truyền nhân của đại nghĩa!"
" Thánh công tử? Đại nghĩa? Đệ nhất truyền nhân? Là cái gì?"Tống Ngâm Tuyết như lọt vào trong sương mù, lúc này không khỏi dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mân Côi.
Thấy vậy, thầm thở dài, bất đắc dĩ mở miệng, " 'Đại nghĩa' là chỗ khởi nguồn của lễ tiết đạo nghĩa trong thiên hạ, đệ nhất truyền nhân chính là người chấp nghĩa của bọn họ, được tôn xưng là 'thánh công tử'!"Mân Côi chậm rãi nói, thấy Tống Ngâm Tuyết có vẻ còn chưa hiểu, liền cúi đầu xuống, mở miệng lần nữa:" Nói như thế nào đây? 'đại nghĩa' tuy chỉ là một tổ chức, nhưng không chỉ như thế! Giống như các quốc gia đều có các quốc chủ làm chủ, trên giang hồ, cũng sẽ có Minh Chủ thống lĩnh, cái 'đại nghĩa' này, chính là người dẫn dắt tất cả giáo lí sáu nước, là 'thượng nhân'bọn hắn tôn kính! Nếu như nói thiên hạ có phân quốc gia, giang hồ cũng có bang phái khác nhau, nhưng giáo lí, thì không có giới tuyến! Nó là một loại tín ngưỡng đầy đủ, thống nhất, cao hơn cả quốc gia! Trên đời có thể không có sáu nước, giang hồ có thể không có những bang phái này, nhưng đạo nghĩa lại mãi mãi không thay đổi, vĩnh viễn lưu truyền!" Lời mà Mân Côi nói..., phấn chấn lòng người, trong mắt lóe ra tín ngưỡng kiên định. Tống Ngâm Tuyết biết, một loại tư tưởng dẫn đạo, ở bất cứ nơi nào, đều vô cùng thần thánh cùng cao quý =! Kết quả là nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục nghe Mân Côi nói.
" Quận chúa, Ngươi biết không?, bốn chữ 'Thượng Quan Huyền Ngọc', đại biểu cho thượng nhân, là biểu tượng của tín ngưỡng! Mặc dù hắn không có thực quyền, nhưng địa vị của hắn, trong suy nghĩ của mọi người trong thiên hạ, lại là thần thánh, không thể lung lay, thậm chí còn cao hơn cả bất cứ quốc chủ một quốc gia nào!"
" A? Lợi hại như vậy sao!"Nghe Mân Côi nói xong, Tống Ngâm Tuyết lại càng hoảng sợ, bĩu môi nói" Ngươi nói Tiểu Ngọc Ngọc hắn......"
" Có thể là trùng tên trùng họ a!"Lắc đầu, Mân Côi bày ra vẻ mặt" không có khả năng"nói, " Tuy nô tỳ chưa thấy qua'thánh công tử', nhưng từng nghe qua đại danh của hắn. Hắn có thể nói là rất giỏi xảo biện, năm mười hai tuổi đã cực kỳ nổi danh, khắp thiên hạ không có địch thủ không phải là tiểu công tử mặt mũi đỏ bừng, cà lăm cà cập vừa rồi!"
" Ta van ngươi, không phải người ta đã nói, hắn đã mười chín tuổi rồi sao, không nhỏ chút nào. Những người cùng tuổi hắn cũng đã có hài tử bắt đầu gọi cha rồi!"Trêu chọc giễu cợt, vẻ mặtTống Ngâm Tuyết ghi rõ mấy chữ "ngươi cũng như ta thôi".
Nghe vậy, Mân Côi rụt rụt đầu, bất đắc dĩ nói:" Chính là nhìn bề ngoài, thật sự bộ dạng hắn chỉ như mới mười lăm sáu tuổi!"
" Ai ya, đây cũng không phải là lỗi của hắn......"Không nói gì mặc Mân Côi cố chấp biện bạch, Tống Ngâm Tuyết lập tức lắc đầu, xoay người nhấc chân mà đi.
Mân Côi thấy vậy, bước nhanh đuổi theo, vừa đi còn thì thầm:" Kì quái, tên tuổi thánh công tử vang xa như vậy, sao còn có người dám lấy tên giống hắn? Thật sự là không nghĩ ra......"Mang theo nghi hoặc, hai người một đường đi thẳng, rốt cục tại phiá Tây Bắc của thành, tìm được điểm tổ chức cầm khúc đại hội —— Duy tạ thủy hiên.
Duy tạ thủy hiên này, chỉ là một đài cao để biểu diễn lộ thiên, chỉ vì khung cảnh thanh u, vị trí thật tốt mà được gọi như thế! Khi Tống Ngâm Tuyết tới chỗ đó thì đã thấy bàn tay trắng nõn của Thư Ly đang khuấy động dây đàn, bị người nghe dưới đài tấp nập vây quanh.
Một thân thanh nhã, khí chất uyển chuyển, tóc dài đen như mực phiêu đãng trên không trung, từ từ nhắm hai mắt, toàn tâm đầu nhập, tập trung tinh thần, ngón tay thon dài như ngọc chậm rãi mà chuyển động, tiếng đàn du dương như dòng suối chảy, làm mê say linh hồn mỗi người, đụng chạm vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn họ.
Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của hắn, trong tự nhiên mang theo một tia tịch mịch, trong trong trẻo hàm chứa một chút cô đơn, cùng nốt nhạc róc rách nhảy lên, như kêu gọi.
Hắn, nhất định rất cô độc a!
Người ở trên cao, không có tri kỷ, dù có một thân tài hoa, lại chỉ có thể tự thưởng thức một mình, không có một ai có thể cùng hắn cao sơn lưu thủy*, không có nổi một người tri âm có thể chính thức hiểu được nỗi lòng của hắnđể mà đáp lại, cùng hắn chia xẻ phần chấp niệm trong lòng, có chăng, chỉ là các thính giả bình thản thờ ơ, học đòi văn vẻ dưới đài...... Thư Ly, ngươi đang ở đây chờ đợi Bá Nha trong suy nghĩ của ngươi sao? Cho dù cảm thấy đại hội này không thú vị, nhưng mỗi năm ngươi đều kiên trì, vì cái gì, cũng chỉ là muốn tìm kiếm một người chính thức biết ngươi, hiểu ngươi, cam nguyện vì ngươi đập cầm cắt dây sao?
(*Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')
Đôi mắt thâm trầm như nước, khóe miệng mím thật chặt, Tống Ngâm Tuyết nhìn Thư Ly trên đài quyến nhã như gió, siêu nhiên thoát trần, nhưng thân ảnh vẫn cảm thấy có chút bi thương, trong nội tâm, hình như có một tia không đành lòng......" Dưới đài còn có vị cao thủ nào nguyện ý đi lên khiêu chiến với Thư Ly công tử không?" Một khúc kết thúc, người chủ trì lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, lắc đầu, bộ dạng không dám tiến lên, mà đám người bại trận trước đó, tuy có chút không cam lòng, nhưng thấy mình thật sự tài nghệ không bằng người, nản lòng, cũng đều bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
" Nếu như không cònai khiêu chiến, người thắng lần này vẫn là —— Thư Ly công tử!"Tiếng hô vừa ra, dưới đài vang lên một hồi hoan hô, trong tiếng vỗ tay như sấm, mọi người vui lòng thiệt tình ăn mừng vì đệ nhất công tử của bọn họ.
Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt nhìn Thư Ly, nhìn thần sắc rõ ràng mỉm cười, nhưng mà ánh mắt mơ hồ có thất vọng kia, trái tim hơi động một chút, cả người chậm rãi lui về phía sau, biến mất trong dòng người đông như biển.
"Hồng nhan cô độc tiều tụy nằm cười hoa đào.
Giữa dòng sông xuân chỉ vì người mà khô cạn.
Nâng cốc hát khúc ly biệt mà lòng thêm chán chường.
Đôi uyên ương dùng tánh mạng đổi lấy sự vĩnh hằng.
Trái tim người như thủy triều lên xuống, như trăng khuyết lại tròn.
Thế sự xoay vần xuân đi xuân lại về.
Duyên đến duyên đi luân lạc phàm trần.
Thiên Thượng Nhân Gian đêm say không tỉnh.
Nỗi sầu như mộng cắt mái đầu bạc.
Hoa nở hoa tàn trông ngóng bao năm.
Nghìn thu chờ đợi chỉ mong phá kén tương phùng.
Đau thương cả đời chỉ nguyện người hiểu lòng ta......"
(Myu: Ta mạn phép dịch lời bài hát, có chỗ nào không ổn mọi người đừng ném dép nhá. :D Bài hát là Say tình_Đổng trinh. Nhạc nền game Tru tiên Mọi người có thể nghe ở đây. )
Nhẹ nhàng, tiếng ca lay động vang lên, xen lẫn trong đám người ầm ĩ, lại thập phần rõ ràng, xinh đẹp, bồng bềnh tung bay, thẳng lên tận mây xanh!
Nghe thấy tiếng ca, toàn thân Thư Ly chấn động, vội vàng đứng lên, thần sắc khiếp sợ, kinh hỉ tràn ngập trên khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của hắn, trái tim, sau một khắc, không khỏi run nhè nhẹ.
Là hắn, là hắn...... Là ai? Rốt cuộc là ai? Thư Ly không rõ ràng lắm, hắn chỉ biết là, đây chính là người hắn đau khổ tìm kiếm nhiều năm, nhưng chưa bao giờ có thể gặp gỡ!
Lồng ngực kích động, cao thấp phập phồng, từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt nghe ca tràn đầy hạnh phúc! Chậm rãi ngồi xuống, bàn tay thon dài lần nữa gẩy lên dây đàn, hòa cùng âm khúc, khảy ra những nốt nhạc êm tai.
Một sự phối hợp không chê vào đâu được, khiến mỗi người đều kinh ngạc, say mê, từ trong nội tâm một lớp lại một lớp sóng bành trướng, bọn họ nghe thật lâu, vẫn không thể tự thoát ra...... Trái tim Thư Ly, càng ngày càng kích động, đầu ngón tay kéo dài nốt nhạc không ngừng phiêu đãng, khi hắn tìm kiếm ở khắp nơi, cuối cùng trên một cành cây không cao lắm phát hiện bóng hình xinh đẹp ẩn trong tàng lá thì lòng của hắn, bắt đầu không chịu khống chế gắt gao co rút lại...... , "Là hắn!" Thượng Quan Huyền Ngọc không dám tin đứng trong đám người, nhìn thân ảnh phía xa, cả người đều sững sờ nói không ra lời.
"Công tử, người ca hát xa xa kia, tại sao giống như tên đồng tính chết giẫm chúng ta đụng phải vừa rồi a?" Sau lưng, Phục Linh không nhận ra Tống Ngâm Tuyết, không khỏi gãi đầu nói, vẻ mặt nghi hoặc.
Thượng Quan Huyền Ngọc không nói gì, thân thể cứng còng, nhìn chằm chằm. Tại sao có thể là hắn, làm sao có thể là hắn? Tên Long Dương yêu thích chuyện đồng tính kia, sao lại là người đang ngâm xướng ca khúc siêu phàm như thế? Không có khả năng, không có khả năng!
Trong mắt tràn đầy phức tạp nhìn, trong nội tâm lửa cháy bừng bừng. Bởi vì Phục Linh không tiếp xúc gần gũi với Tống Doãn, cho nên nhất thời đột ngột hắn không thể nhận ra, nhưng mình không giống hắn, khi chính mình bị Tống Doãn đùa giỡn thì từng cùng hắn mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, cho nên lúc này, nhìn thoáng cái là có thể nhận ra hắn!
Chuyện này, làm sao có thể...... Thượng Quan Huyền Ngọc nhìn chằm chằm người ở xa xa kia, cước bộ, bất giác đi thẳng về phía trước, sau lưng, Phục Linh kêu réo, nhưng bất đắc dĩ vì bốn phía người chen lấn quá đông, trong lúc nhất thời mất liên lạc.
Tiếng đàn Thư Ly càng lúc càng sinh động hàm chứa sự hưng phấn khi gặp tri âm, Tống Ngâm Tuyết nhìn thấy hắn như vậy, chậm rãi ngừng hát, lặng lẽ xoay người, từ trên tàng cây cũng không phải quá cao nhảy xuống dưới, giả bộ như không có gì đi trở về.
Núp phía sau cây, nhìn thân ảnh xinh đẹp thanh lệ đi qua, Thượng Quan Huyền Ngọc ngừng thở, lẳng lặng đứng. Thật là hắn, là hắn...... Một loại cảm giác phức tạp, không biết lý giải thế nào, không ngừng tuôn ra khuấy động trái tim của hắn, nhìn thân ảnh kia ẩn vào đám người, không tiếp tục làm gì chỉ trò chuyện với gã sai vặt bên cạnh, trái tim Huyền Ngọc, không khỏi, có một chút mất mát......"Công tử, vừa rồi ngài đi đâu a? Tại sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng người?" Nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết trở về, Mân Côi cảm thấy kỳ quái nói.
"Ta luôn đứng phía sau ngươi a, vừa rồi nhiều người, ngươi không phát hiện ra ta!" Khoát khoát tay cười cười nói.
"A! Như vậy a! Đúng rồi công tử, vừa rồi ngài có nghe được tiếng ca không? Tiếng ca đẹp như vậy, làn điệu động lòng người như vậy, lần đầu tiên nô tỳ nghe được!"
"Ừa, ta cũng vậy!" Tống Ngâm Tuyết nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mân Côi, lại ngẩng đầu nhìn Thư Ly trên đài vẫn đang đắm chìm chưa phát giác ra, khóe miệng tuấn mỹ có chút cong lên, ngay sau đó xoay người mà nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi!"
"A? Chính là Thư Ly công tử hắn......" Mân Côi muốn nói chính là: Thư Ly công tử còn chưa biết chúng ta đến!
"Trở về đi, có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy ta!" Nhẹ nhàng cười, thâm ý nhìn bàn tay trắng nõn của nam tử đánh đàn trên đài, quay đầu, Tống Ngâm Tuyết lạnh nhạt nói.
"A đã biết!" Nghe lời ấy, Mân Côi không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng, chậm rãi đi xa.
"Công tử, tìm được người rồi! Làm sao người lại chạy đến đến đây?" Phục Linh không kịp thở, rốt cục ở bên cạnh một thân cây tìm được Thượng Quan Huyền Ngọc đang đứng sứng sờ, hưng phấn khó nhịn nói.
Không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng, trong đầu không biết là đang suy nghĩ gì.
Phục Linh thấy Thượng Quan Huyền Ngọc như vậy, cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết đến rốt cuộc là vì cái gì, chỉ biết gãi đầu, ngoan ngoãn đứng cùng.
"Đi thôi." Sau một hồi, khi người nghe tại Duy tạ thủy hiên đều đã tản đi gần hết, Thượng Quan Huyền Ngọc trầm giọng mở miệng, chậm rãi xoay người mà đi, lướt qua Thư Ly vừa mới lấy lại tinh thần, lúc này đang vội vàng tìm kiếm bóng hình xinh đẹp kia.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |