Đều do ngươi làm chuyện tốt
← Ch.155 | Ch.157 → |
Trong lòng nàng đã có lúc không thèm nghĩ đến vấn đề này nữa, nhưng mà thật sự Diệp Linh Cẩm rất ngạc nhiên, những người khác đều có thể nhận ra sao............ Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút áy này, bởi vì Nhan Nhiễm Y vẫn chăm sóc cho nàng rất tốt, đối tốt với nàng.......... Ngay cả đêm hôm qua, đại khái là cũng có một chút do dự nên mới không thể tiếp tục kéo dài.
"Trước khi chúng ta lên xe ngựa, tỷ tỷ nhìn ánh mắt của Nhan Nhiễm Y, khiến ta mơ hồ cảm thấy được tỷ không ngốc rồi............ Bởi vì cái loại này ánh mắt, ta biết......" Là ngưỡng mộ, là yêu say đắm.
( ̄_ ̄" alt="" >" alt="" >" alt="" >) Thì ra bình thường chính mình không biết kiềm chế như vậy...... Diệp Linh Cẩm có chút xấu hổ.
"Cho nên ta cố ý tách hai người ra, chỉ muốn để cho hắn càng thêm quý trọng tỷ thôi......" Diệp Linh Đoạn vừa nói, khóe miệng vừa mỉm cười, vui vẻ giống như nhìn thấy con gái của chính mình tìm được nơi chốn tốt.
"Thì ra............ Thì ra là ngươi cố ý............" Cố ý tách bọn họ ra, nếm trải nỗi khổ tương tư.......... . Diệp Linh Cẩm cũng hiểu được chính mình có chút làm quá lên rồi.
Diệp Linh Đoạn cười cười, nàng lúc này trông giống như một tiểu cô nương thích đùa dai.
"Cái kia...... Các ngươi đều đã như vậy, Nhan Nhiễm Y nói khi nào thì sẽ cưới tỷ?" Diệp Linh Đoạn có chút lo lắng hỏi.
"Làm sao cơ?" Diệp Linh Cẩm hỏi lại.
Diệp Linh Đoạn cắn cắn môi, mặt có chút hồng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại không của Diệp Linh Đoạn, ngay lập tức Diệp Linh Cẩm hiểu ra rồi.
Nàng có chút xấu hổ, Diệp Linh Đoạn cho rằng nàng và Nhan Nhiễm Y đã có cái gì kia rồi sao, dù sao những vết hôn ngân trên cổ quả thật dễ làm cho người ta hiểu lầm, nhưng mà nếu nói cuối cùng Nhan Nhiễm Y cũng dừng lại, lại sợ sẽ tạo tin đồn cho Nhan Nhiễm Y hoặc là không có khả năng hoặc là bất lực gì gì đó.
Vì thế, Diệp Linh Cẩm căn cứ vào tinh thần "Hy sinh cái tôi, giúp đỡ người khác" gật gật đầu nói: "Hắn nói...... Sau khi mọi chuyện đều kết thúc thì sẽ thành thân với ta......" Hắn quả thật cũng nói như vậy, vào một buổi tối.
"Vậy là tốt rồi rồi...... Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải hạnh phúc......" Diệp Linh Đoạn dường như vừa vui vừa buồn nói.
Diệp Linh Cẩm gật gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Uh`m...... Ta sẽ......" Tin tưởng rằng có mẹ kế nàng ở đây, có thịt ăn, không có gì phải đau khổ, sẽ cực kỳ hạnh phúc.
"Đoạn nhi cũng phải hạnh phúc với Bùi công tử nha............" Diệp Linh Cẩm cười nói.
Diệp Linh Đoạn không nói gì, cười gật đầu.
Cứ như vậy, đề tài lại được mở ra, đợi đến khi Diệp Linh Cẩm muốn hỏi Diệp Linh Đoạn thì Diệp Linh Đoạn lại nghe được âm thanh mấy người trở về, lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Rốt cuộc nàng đã biết cái gì? Muốn làm gì? Trong lòng Diệp Linh Cẩm không yên, chuyện làm cho người ta phải phiền não cứ một việc lại kéo thêm một việc.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, một tay Diệp Linh Cẩm đang tựa vào cằm nên cũng không muốn quay đầu lại xem, chỉ biết người có thể không cần gõ cửa mà vẫn đi vào phòng mình thì chỉ có mẹ kế nhà nàng, là kẻ mặt người dạ thú Nhan Nhiễm Y rồi............
"Đều đã thu dọn xong rồi sao............. Một lúc nữa sẽ đi dùng cơm, nên chuẩn bị thôi....... ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi đến gần.
Hắn không đến không sao, bọn họ đều đã quên chuyện này, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, nàng lại nghĩ đến cổ nàng, xương quai xanh của nàng và đám ấn ký đầu sỏ gây tội kia.
"Làm sao vậy......" Nhan Nhiễm Y ngồi ở bên cạnh nàng, thân thiết hỏi.
Diệp Linh Cẩm liếc mắt nhìn tội phạm, làm cho chính mình đủ sự tức giận, sau đó lấy lại tinh thần như hung thần ác sát nhìn Nhan Nhiễm Y.
Dường như dáng vẻ của người nào vẫn còn không tự biết, ngoài miệng còn cười ôn nhu với nàng, nhìn nàng.
"Ngươi xem...... Ngươi xem......" Diệp Linh Cẩm kéo thấp cổ áo của mình, lộ ra một mảng da với một đám ấn ký màu đỏ.."Đây đều là chuyện tốt ngươi làm! Ngươi khiến ta làm sao có thể ra ngoài gặp người khác được đây!"
Nhan Nhiễm Y nhìn chằm chằm cổ và xương quai xanh của Diệp Linh Cẩm không nói gì.
"Nhìn cái gì vậy......" Diệp Linh Cẩm che kín mình lại.
"Đương nhiên là buổi sáng Cẩm nhi gặp người khác như thế nào thì chờ một lúc nữa cũng sẽ gặp người như thế....... ." Nhan Nhiễm Y dùng thái độ ôn hòa hữu lễ nói, nói xong càng làm cho người ta tức giận.
Cho nên, Diệp Linh Cẩm chỉ có thể ngừng công kích, yên lặng bất đắc dĩ......
Kỳ hoa nha...... Nghịch thiên tồn tại nha...... Vì sao mà ông trời không trực tiếp thu nhận hắn đi! (ノ=Д=)ノ┻━┻
"Chuẩn bị đi, sau đó ra ngoài ăn cơm.......... ." Tên đầu sỏ gây nên tội chỉ bỏ lại một câu rồi đi, tử y cao nhã, quả nhiên vẫn là tác phong nhanh nhẹn.
Diệp Linh Cẩm càng nhìn càng thấy tức giận. Dựa vào cái gì mà hắn lại có được dáng vẻ của một công tử tao nhã còn chính mình thì như kế nữ bị ngược đãi? Rõ ràng nghe người ta nói, trong tình yêu, người nào động tâm trước thì thua. Đúng là điều này đặt trên người mẹ kế nhà nàng thì hoàn toàn đúng sao ┭┮﹏┭┮
Quá không khoa học rồi......
Ăn cơm trưa xong, mấy người thu thập xung quanh, xuất phát.
Diệp Linh Đoạn như một đứa trẻ cứ đòi cưỡi ngựa, không chịu ngồi xe ngựa, vì thế đổi chỗ với Nhan Nhiễm Y.
Lúc này, đầu sỏ đắc tội với Diệp Linh Cẩm đang ngồi bên cạnh nàng với vẻ mặt hưởng thụ. Nhưng mà hiện tại Diệp Linh Cẩm không có tâm tư quan tâm đến những thứ này, bởi vì nàng nhận ra được dường như Diệp Linh Đoạn đang cố trốn tránh nàng, không muốn cùng nàng nói chuyện.
Lúc này, Diệp Linh Cẩm càng thêm xác định Diệp Linh Đoạn nhất định biết cái gì. Nhìn thái độ kiên quyết của Diệp Linh Đoạn, Diệp Linh Cẩm cảm thấy mình sẽ không hỏi được cái gì rồi.
Hơn nữa, dọc đường đi còn lại, dường như Diệp Linh Đoạn tận lực né tránh Diệp Linh Cẩm, không cho nàng cơ hội hỏi, cho nên nàng càng vội hơn.
Lúc này, Diệp Linh Cẩm đang ngồi ở trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người cưỡi ngựa, Diệp Linh Đoạn và Bùi Lâu Tuấn cưỡi song song với nhau, bóng dáng tiêu sái, trai tài gái sắc, giống như một đôi giang hồ hiệp lữ.
Có lẽ vì đến cuối buổi chiều, một đôi bóng dáng ở đây dưới ánh chiều tà làm cho Diệp Linh Cẩm có cảm giác "Trong chốn giang hồ quên nhau"
Diệp Linh Cẩm buông mành xuống, quay đầu đi, thở dài. Trời chiều thật sự dễ dàng làm cho người ta trở nên bi quan......
"Mùng ba tháng tám...... Thật là nhanh......" Trong xe ngựa, đột nhiên Nhan Nhiễm Y đang dựa nghiêng thở dài nói.
Đúng vậy, đã sắp hết tháng bảy rồi, đi qua cái trấn nhỏ phía trước là Mạt Thành rồi.......... Tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.......... .
Hai con ngựa cùng một chiếc xe ngựa vào trấn nhỏ, dừng lại ở trấn này trước khi vào Mạt Thành.
Quan Hoán Chi là người của quan phủ nên có mạng lưới quan hệ của chính mình, có lẽ kém hơn tin tức của Bách Hiểu, nhưng ở phía sau tìm được cho họ một số tin tức.
"Gần đây trên giang hồ đang cực kỳ xôn xao............" Quan Hoán Chi nói.
Lúc này, sáu người bọn họ cùng ngồi trong một căn phòng, vốn dĩ tiểu khách điếm của tiểu trấn là một nơi không lớn cho nên sáu người phải chen chúc một chút, nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác an tâm.
"Bởi vì mùng ba tháng tám sắp đến rồi hả?" Địch Tinh nói.
Quan Hoán Chi lắc đầu."Cũng không phải tất cả đều như thế......"
"Oa? Còn có cái gì?" Địch Tinh hỏi.
Những người khác cũng nhìn Quan Hoán Chi. Gần đây, có thể khiến giang hồ xôn xao hỗn loạn trừ việc mùng ba tháng tam Trường Sinh dẫn thì còn có thể có cái gì?
← Ch. 155 | Ch. 157 → |