Tin ta, có thịt ăn
← Ch.120 | Ch.122 → |
Vẻ mặt Quan Hoán Chi hết sức nghiêm túc, tiếp tục nói: "Huống chi ...... Huống chi lai lịch Nhan huynh quá mức thần bí, đã thấy qua Trường Sinh dẫn .... ý đồ cứu Diệp cô nương càng không rõ ràng .... Chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi, nói cha mẹ ngươi và mẹ của Diệp cô nương có quan hệ sâu xa thì không cách nào làm cho người ta tin được ............"
"Thì ra...... Các ngươi điều tra ta......"
Quan Hoán Chi mím môi, không nói lời nào, tỏ vẻ cam chịu. Nhan Nhiễm Y cười khẽ."Còn gì nữa không?"
Bùi Lâu Tuấn uống một hớp trà, dừng một chút, nói: "Sáng nay, chúng ta bắt một con bồ câu đưa tin ... Một con bồ câu gần đây thường xuyên lui, tới đưa tin".
Chỉ chốc lát sau, có một gia đinh liền đem bồ câu đưa tin đưa tới. Chim bồ câu bị trói hai chân, không cách nào cử động, cứ như vậy bị đặt ở trên bàn.
Diệp Linh Cẩm dĩ nhiên biết con chim bồ câu này, nàng mới khen ngợi hình xâm trên chân nó rất hấp dẫn .... Lòng của nàng hiện tại giống như con chim bồ câu này đang giãy giụa.
"Trên thân Chim bồ câu này có tờ giấy". Quan Hoán Chi đem tờ giấy ném cho Nhan Nhiễm Y, nói: "Phía trên viết là: sớm ngày đem Diệp Linh Cẩm giải quyết ..."
"Các ngươi làm sao lại không bỏ qua cho tỷ tỷ!" Diệp Linh Đoạn kích động nói.
Nhan Nhiễm Y nhìn tờ giấy, cười, có chút bất đắc dĩ. Diệp Linh Cẩm nghe mà ngẩn ngơ. Giải quyết nàng? Giải quyết như thế nào? Còn giết cái gì? Nhưng nếu như là giết, Nhan Nhiễm Y có thật nhiều cơ hội nhưng là tại sao không ra tay? Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y, đúng lúc nhìn thấy hắn nở nụ cười. Ánh mắt giao nhau, Diệp Linh Cẩm cúi đầu, trong mắt Nhan Nhiễm Y, căn bản không nhìn ra cái gì chột dạ, ngược lại...... Là vui mừng?
"Cho nên mặc dù không có chứng cớ xác thực...... Nhưng mà bọn ta lại không thể không hoài nghi Nhan huynh...... Không biết Nhan huynh có gì muốn giải thích không?" Quan Hoán Chi hỏi.
Nhan Nhiễm Y đứng lên, nhìn hắn một chút nói: "Các ngươi đã cũng bắt đầu hoài nghi ta rồi .... Giải thích cũng không có tác dụng .... Ta ... Lười phải giải thích ..."
Quan Hoán Chi cúi đầu."Nhan huynh ........ Không cần hành động theo cảm tính".
"Đúng vậy a...... Nhan huynh......" Bùi Lâu Tuấn nói.
Nhan Nhiễm Y cười cười, nói: "Không sao .... Trong lòng các ngươi đã bắt đầu hoài nghi, ngày đó để lại dấu vết, cũng có quan hệ đến ta, nên giờ không có gì để nói nữa rồi......" Trong giọng nói có chút châm biếm.
Diệp Linh Cẩm biết hắn châm biếm Quan Hoán Chi và Địch Tinh, tình bằng hữu của ba người. Không biết tại sao, trong lòng Diệp linh Cẩm từ từ tin tưởng Nhan Nhiễm Y...... Nàng cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi...... Tờ giấy kia có lẽ chính là bảo Nhan Nhiễm Y giết nàng.
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nếu đã như vậy, ta ở lại sẽ làm trở ngại các ngươi tra án, vậy chúng ta chia tay thôi...... Ngày sau, các ngươi muốn bắt ta cũng được......" Nhan Nhiễm Y nói.
"Nhan Nhiễm Y ngươi đi cái gì! Chúng ta chỉ là hoài nghi thôi......" Địch Tinh trầm mặc rốt cuộc nói chuyện.
"Thật ra thì còn có rất nhiều điểm nghi vấn không rõ ràng...... có thể chúng ta nghi oan cho ngươi......" Quan Hoán Chi nói.
Nhan Nhiễm Y vuốt vuốt chiếc áo tím một chút, nói: "Không được ...." Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Cẩm, nói: "Ta còn muốn mang theo một người......"
Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, nhìn hắn, trái tim nhảy nhót lung tung."Tin tưởng ta, đi theo ta này......" Diệp Linh Cẩm biết lời này là nói với nàng.
Diệp Linh Đoạn kéo tay Diệp Linh Cẩm nói: "Ngươi bị hiềm nghi, tại sao lại đi? Tại sao còn mang theo tỷ tỷ ta?"
Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm, nói: "Tin ta này......" Khóe miệng nở nụ cười như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thì ra buổi tối hôm đó nàng bị kinh diễm và rung động. Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, bọn họ đã ràng buộc lẫn nhau......
"Có thịt ăn không ...." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác hỏi, lòng nàng nhất thời bị kích động.
Nhan Nhiễm Y cười, cả phòng khách cũng sáng lên."Dĩ nhiên ....." Hắn đưa tay. Diệp Linh Cẩm đứng lên nói với Diệp Linh Đoạn: "Đoạn nhi ... Ta tin mẹ kế..."
"Tỷ tỷ!" Nàng quay đầu nhìn Nhan Nhiễm Y nói: "Ngươi biết rõ tỷ tỷ ta ngốc! Tại sao lại nói như vậy!" Diệp Linh Đoạn không buông, níu chặt tay Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y, nhớ hắn đã từng nói: tin hắn, có thịt ăn....
"Nhan huynh .... Nhất định phải mang Diệp cô nương đi sao ...." Bùi Lâu Tuấn hỏi. Nhan Nhiễm Y cong cong môi, có chút liều lĩnh."Ta muốn đi, ai cũng không giữ được......"
"Nhan Nhiễm Y, thả ngốc tử đi thôi .... Ngươi cũng đừng đi nha ...." Địch Tinh khuyên nhủ.
Nhan Nhiễm Y không nói gì. Diệp Linh Cẩm chỉ cảm thấy một bóng người màu tím đến gần, sau đó, cảnh vật trước mắt lay động, đợi lúc nàng phản ứng kịp thì đã cùng Nhan Nhiễm Y đứng ở trong sân. Những người khác lập tức đuổi theo.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Nhìn vẻ mặt nóng nảy của Diệp Linh Đoạn, Diệp Linh Cẩm có chút đau lòng ... Có một số việc, người làm tỷ tỷ như nàng phải gánh thôi.. Nàng sẽ tìm được chân tướng."Đoạn nhi .... đừng khóc ........" Diệp linh Cẩm nhìn Diệp Linh Đoạn cười cười.
"Người...... Ta mang đi...... Các vị...... Sau này gặp lại!" Nói xong, Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm, nhảy ra khỏi Bùi trạch.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt Nhan Nhiễm Y. Bọn họ đi mãi cho đến ngoại ô mới dừng lại. Cảm giác bàn chân chạm mặt đất rồi...... Còn có chút chóng mặt, Diệp Linh Cẩm thở dài, phục hồi lại tinh thần đã nhìn thấy Nhan Nhiễm Y nở nụ cười nhìn mình. Diệp Linh Cẩm có chút đỏ mặt."Cam tâm tình nguyện bị ta gạt ra ngoài như vậy.... ."
Diệp Linh Cẩm nghiêng đầu. Thật ra thì chỉ là xúc động nhất thời, nếu Nhan Nhiễm Y thật muốn hại nàng, nàng cũng không có biện pháp."Thật sự có người bảo ngươi giết ta?" Diệp Linh Cẩm vẫn không nhịn được hỏi.
Nhan Nhiễm Y cười, vuốt lại tóc cho Diệp Linh Cẩm một chút, nói: "Đây chẳng qua là thư nhà, ngươi tin không......"
Thư nhà? Ý nói là ... phải giải quyết nàng .... Nếu như nàng không đoán sai. Nhan Nhiễm Y làm ra dáng vẻ "Chính là ngươi nghĩ như vậy". Diệp Linh Cẩm đỏ mặt.
Nhan Nhiễm Y hôn Diệp Linh Cẩm một cái, đôi má trắng nõn đỏ lên. Diệp Linh Cẩm trừng mắt nhìn hắn, chuyện này hắn cũng làm quá tự nhiên đi....
"Ta rất cao hứng......" Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm nói.
Nếu đã lựa chọn tin tưởng hắn, Diệp Linh Cẩm cũng trút bỏ hoài nghi và lo lắng trong lòng, có một số việc, nếu hắn muốn nói, hắn sẽ nói thôi."Chúng ta bây giờ làm thế nào?" Diệp Linh Cẩm hỏi.
"Toàn bộ nghe theo nương tử ngươi......" trong giọng nói của Nhan Nhiễm Y mang theo ý cười.
Diệp Linh Cẩm đấm đấm vào lồng ngực hắn, lại bị Nhan Nhiễm Y nắm lấy bàn tay."Chúng ta đã sớm là vợ chồng không phải sao......"
Diệp Linh Cẩm nhớ lại lúc trước bọn họ vẫn giả trang thành vợ chồng để che giấu tai mắt mọi người, nói: "Chỉ là vợ chồng giả thôi......" Còn không phải là thật.
"Ngươi muốn vợ chồng thật...... Ta xem nơi này cỏ xanh như đệm, cộng với trời trong nắng ấm, chính là nơi tốt...... Không bằng chúng ta làm vợ chồng thực nhé?" Nhan Nhiễm Y cúi đầu, vùi vào trong cổ nàng.
Diệp Linh Cẩm cảm thấy cổ rất nhột, nghe xong lời của hắn lại không thèm tranh hơn thua, mặt của nàng càng thêm đỏ."Ngươi nói cái gì đâu!". Hiện tại người này quả thực đã lộ ra sói tính rồi!
← Ch. 120 | Ch. 122 → |