Hình xăm của chim bồ câu
← Ch.067 | Ch.069 → |
Chỉ có điều, cô bé quàng khăn đỏ vẫn là cô bé quàng khăn đỏ. Có câu nói: "Vết thương mau lành sẽ mau chóng bị lãng quên".
Quan Hoán Chi vẫn điều tra chuyện Liễu Thành. Bởi vì, lúc đầu tên đạo sĩ kia lưu lại đơn thuốc thậm chí có một phần là Trường Sinh Dẫn, không biết hắn có âm mưu gì, cho nên phải điều tra kỹ càng, nói không chừng cũng có thể tìm được chút manh mối chuyện của Diệp gia.
Địch Tinh dưới sự áp chế của Quan Hoán Chi, bị bắt đi giúp một tay nhưng là, nhiều ngày thăm hỏi, tựa hồ không có kết quả gì.
Diệp Linh Cẩm cả ngày ở trong trạch viện Quan Gia hết sức buồn bực, Nhan Nhiễm Y thường xuyên đến trò chuyện với nàng, mặc dù không nói lời nào nhưng cứ ngồi bên cạnh, dáng vẻ xem ra rất nhàng nhã.
Hôm nay, Diệp Linh Cẩm lại cảm thấy nhàm chán, ở trong sân vừa phơi nắng vừa ngẩn người, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống làm nàng có chút uể oải. Bên cạnh, Nhan Nhiễm Y thoải mái nằm trên chiếc gường nhỏ, ngửa đầu nhắm mắt.
"Rắc, rắc...." Một bóng trắng bay qua đỉnh đầu Diệp Linh Cẩm, dường như là một con chim. Con chim này lướt qua Diệp Linh Cẩm, bay đến đậu trên chiếc giường Nhan Nhiễm Y.
Diệp Linh Cẩm tò mò nhìn."Chim nhỏ...". Sau lại thấy rõ là một con chim bồ câu.
Nhan Nhiễm Y chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mặt trời có chút chói mắt, hắn dùng tay che lại, chờ thích ứng, quay đầu, cầm con chim bồ câu kia lên.
Diệp Linh Cẩm mới biết, chim bồ câu này không phải là chim bồ câu bình thường mà là con bồ câu đưa thư, hơn nữa con chim bồ câu này trên chân của nó tựa hồ bị người ta xăm hoa văn. Chỉ thấy Nhan Nhiễm Y lấy ra một tờ giấy từ trên chân chim bồ câu.
Diệp Linh Cẩm chậm rãi đi lại gần. Đầu tiên là nhìn hình xăm trên chân con chim bồ câu một chút, hoa văn trên chân nó tựa như là một loại cỏ, lại tựa như là một loại hoa.
Loại cỏ này... Hoặc nói là hoa văn... Diệp Linh Cẩm thật ra là đã có thấy qua. Suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ lại đã từng thấy qua trong di vật của Liễu Như Sương. Có lẽ... Nhan Nhiễm Y hoặc là cha, mẹ hắn cùng Liễu Như sương thật sự có quan hệ gì?
Lúc Diệp Linh Cẩm ngây người, mắt Nhan Nhiễm Y đã lướt nhanh qua tờ giấy kia, một tia vui vẻ bất đắc dĩ chợt lóe lên trong mắt hắn.
Đợi lúc Diệp Linh Cẩm kịp phản ứng, muốn nhìn lén tờ giấy trên tay Nhan Nhiễm Y, lại chỉ thấy hắn từ từ nắm tờ giấy trong tay rồi chậm rãi buông ra, một nhóm bột như hạt cát từ giữa ngón tay của hắn chảy xuống, sau đó bị gió thổi tán loạn. Từ đầu tới đuôi, Nhan Nhiễm Y một tay gác trên trán, bộ dạng uê oải, buồn ngủ. Diệp Linh Cẩm nhìn như hóa đá.
Con chim bồ câu kia mang hình xăm, vỗ thình thịch hai cánh bay lên bầu trời, lưu lại một trận tiếng vang.
"Cẩm nhi... Nhàm chán đến thế sao....". Thanh âm chậm rãi cất lên.
Diệp Linh Cẩm xốc lại tinh thần."Mẹ kế.. Thật là lợi hại..." Những lời này là thật lòng.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |