Họa từ miệng mà ra
← Ch.063 | Ch.065 → |
Diệp Linh Cẩm giương mắt, nhìn Nhan Nhiễm Y đứng ở phía sau mình trong gương, không có chút tinh thần nào nói chuyện với hắn.
"Còn chưa tỉnh ngủ à?" Nhan Nhiễm Y cười cười, cầm cái lược trên bàn, chải lấy đầu tóc đen nhánh của Diệp Linh Cẩm.
Trong gương là hình ảnh một đôi vợ chồng đầm ấm, mỹ mãn... Trong thật tế, Diệp Linh Cẩm cảm thấy đây là Mẹ kế và kế nữ cùng chung sống hài hòa... Nghĩ tới đây, trong lòng một hồi ớn lạnh đến buồn nôn.
Ngón tay thon dài vô tình lướt qua cái trán của nàng. Một loại cảm giác kỳ diệu xẹt qua trong não Diệp Linh Cẩm, nàng chưa phản ứng kịp, cổ tay đã bị Nhan Nhiễm Y bắt lấy.
Nhan Nhiễm Y đột nhiên đại phát sói tính? Diệp Linh Cẩm trong lòng hỗn loạn, nhưng đầu óc chợt thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Bị choáng váng sao"? Nhan Nhiễm Y buông cổ tay Diệp Linh Cẩm ra, tiếp tục nói: "sao lại bị bệnh rồi.... Trở về nằm thôi.... Ta đi lấy thuốc".
Bị bệnh? Diệp Linh Cẩm thật lâu không có ngã bệnh. Đợi đến Diệp Linh Cẩm chậm rãi bò lên giường nằm xong, Nhan Nhiễm Y mới rời đi.
Diệp Linh Cẩm nằm trên giường, nhìn rèm che, mí mắt có chút nặng. Nhan Nhiễm Y cũng rất quan tâm nàng.... Cho nên tạm thời vẫn nên tin tưởng hắn thôi.
.....................................
"Ngốc tử...... Nghe nói ngươi bị bệnh?"
Diệp Linh Cẩm vốn là ngủ không sâu, Địch Tinh cất tiếng nói liền đánh thức nàng rồi. Chờ Diệp Linh Cẩm có chút khó khăn mở mắt ra thì đã thấy Địch Tinh đứng ở bên giường.
"Chậc, chậc.... Cả đêm không gặp, ngốc tử trở nên vô cùng kì lạ vậy chứ".
"......." Diệp Linh Cẩm có thể xác định, Địch Tinh tuyệt đối không có đọc sách nhiều.
"Ai...... Ta nói làm sao ngươi mỗi lần nhìn ta liền như vậy...... Cũng bởi vì ta không cho ngươi ăn thịt?". Địch Tinh buồn bực nói.
Chỉ vì lúc trước Mứt quả của ngươi đã hại ta thật bi thảm! Diệp Linh Cẩm rất muốn đập bàn, dĩ nhiên, hiện tại tay nàng chỉ có thể chụp xuống thanh giường. Diệp Linh Cẩm không muốn nhìn thấy hắn, vì vậy dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại.
Địch Tinh cho là Diệp Linh Cẩm bị bệnh không còn hơi sức nữa, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, có chút áy náy, liền nói: "Ai.... Ngốc tử...... Ngươi đột nhiên bị bệnh cũng là do lỗi của ta... Tối hôm qua chỉ là tìm ngươi nói chuyện phiếm thôi mà, ai biết ngươi được cưng chìu lại bị bệnh như vậy chứ...."
Diệp Linh Cẩm rất muốn trợn trắng mắt...... Nàng cả ngày bị đại sói xám ngược đãi, bị cô bé quàng khăn đỏ dày vò, còn sống là rất tốt rồi, sao có thể gọi là được cưng chìu?
"Tối ngày hôm qua?"
Một con sói chẳng biết xuất hiện lúc nào, trong tay cầm một chén thuốc, đang tựa trên khung cửa, khóe miệng khẽ nhếch, đang nhìn bọn họ. Không biết đã đứng bao lâu rồi.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |