Vẻ mặt tạm biệt của phán quan
← Ch.016 | Ch.018 → |
Hóa ra là vì Trường Sinh, Diệp Linh Cẩm cảm thấy buồn cười.
Chờ một chút.... . có phải là do Nhan Nhiễm Y cung cấp đầu mối? Hắn tìm ra được nàng? Là hắn cố ý sắp đặt hay là hắn dùng phương pháp khác tìm ra được nàng?
Diệp Linh Cẩm không nhịn được ngẩng đầu nhìn Nhan Nhiễm Y.
Vừa đúng lúc Nhan Nhiễm Y quay đầu nhìn lại, vẻ mặt Diệp Linh Cẩm lập tức trở nên ngốc nghếch. Chẳng qua tự nhiên nhớ đến vạt áo bị nhiễm đỏ của hắn lập tức cảm thấy lúng túng. Cũng may mình là kẻ ngốc.
"Con người một khi có tiếng tăm và giàu có, liền bắt đầu tìm kiếm sự trường sinh bất tử, lưu luyến mọi thứ trên thế gian, đó đều là nhược điểm của con người, ...." Nhan Nhiễm Y khinh thường cười một tiếng: "Đã có quyền thế, nhưng cuối cùng cũng không thắng được sinh lão bệnh tử, trên đời này làm gì có cái gì trường sinh bất tử, những kẻ ngu muội kia chỉ biết lợi dụng lòng tin của con người."
Hiếm khi Diệp Linh Cẩm nghe được một lời nói nghiêm chỉnh của Nhan Nhiễm Y, "Diệp Linh Cẩm" trong lòng vừa gật đầu vừa bắt chước giọng nói của Nhan Nhiễm Y, sau đó học theo Nhan Nhiễm Y cười khẽ, còn lén bổ sung thêm một câu: "Loài người các ngươi đều là kẻ ngu ngốc"
Quan Hoán Chi nghiêm mặt nói: "Nhan công tử nói có lý". Dường như Nhan Nhiễm Y cũng không phải là người lỗ mãng, những hành động xấu xa trước kia của hắn cũng nhanh chóng bị xóa đi, trong lòng Quan Hoán Chi kêu lên: "Người trong giang hồ đều là những điêu dân ngu ngốc" không thể dễ dàng phủ định lý thuyết đó như vậy được.
"Nếu không còn chuyện gì, bản quan còn có việc công cần giải quyết, vì vậy xin cáo từ." Quan Hoán Chi đứng dậy nói.
Nhan Nhiễm Y mỉm cười nói: "Sau này còn gặp lại!"
Quan Hoán Chi nhíu mày, thà rằng lần sau sẽ không đến nữa. Hắn khẩu thị tâm phi nói: " Sau này còn gặp lại!" Ai ngờ rằng sau này sẽ gặp lại thật.
"Vi Đăng, tiễn Quan công tử, à không, tiễn Quan đại nhân ra về." Nhan Nhiễm Y nheo mắt nói.
Nhìn Vi Đăng tiễn Quan Hoán Chi ra về, Diệp Linh Cẩm suy nghĩ mình hẳn là cũng nên rút lui, cho dù không phải là cô bé quàng khăn đỏ, nhưng ở chung một chỗ với mẹ kế nhiều thêm một giây là nguy hiểm thêm một phần.
Nhưng nàng không biết nên đi như thế nào. Cứ như vậy mà đi? Liệu mình có bị bại lộ hay không, dù sao thì Nhan Nhiễm Y cũng rất phúc hắc. Ở đây chờ hắn cho đi rồi mới đi? Mặc dù có thể tiếp tục ngẩn người, nhưng nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhỡ đâu hắn ghi hận thì làm sao bây giờ, hắn là người trong giang hồ, giết người không chớp mắt, quan phủ muốn bắt hắn cũng không thể bắt được.
Cuối cùng, vất vả đấu tranh, Diệp Linh Cẩm quyết định ngồi yên tại chỗ, cúi đầu chơi ngón tay.
Nàng không dám nhìn Nhan Nhiễm Y, không biết hiện tại hắn đang làm gì. Diệp Linh Cẩm cảm thấy áp lực rất lớn từ bốn phía.
"Diệp Linh Cẩm.... ." Diệp Linh Cẩm nghe thấy mẹ kế sói xám từ từ nhớ tới tên nàng.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |