Cô bé quàng khăn đỏ gặp gỡ đại sói xám
← Ch.007 | Ch.009 → |
Địch Tinh cắn răng, đảo tròn mắt, nói: "Tốt!"
Thật ra thì thời điểm nói đến có thể tránh khỏi đuổi giết, cùng quan phủ, Địch Tinh liền động lòng, mặc dù những thứ kia không làm gì được hắn, nhưng làm người đều sợ phiền toái, huống chi hắn đang phạm không ít án tại hoàng cung.
Diệp Linh Cẩm âm thầm thở dài. Ai...... Cô bé quàng khăn đỏ thánh thú làm sao đấu lại đại sói xám kế mẫu đây? Ngoan ngoãn nhận tội thôi.
Kể từ khi Địch Tinh theo cùng, mỗi ngày đều sẽ đụng phải những kẻ giang hồ cản đường. Diệp Linh Cẩm ngồi ở trong xe ngựa hết than lại thở, lần này lại là một bọn giang hồ.
Rốt cuộc là ai gây nghiệt đây......
Bọn họ chỉ tìm Địch Tinh, cho nên mỗi lần, Diệp Linh Cẩm đều núp ở trong khoang xe cũng coi là an toàn.
Chờ giải quyết bọn hắc y nhân xong, Địch Tinh mệt mỏi chui vào xe ngựa, Nhan Nhiễm Y sau đó thoải mái lên theo, hai người tạo thành sự đối lập rõ ràng.
"Ta nói...... Ngươi có phải hay không cố ý! Biết rõ ta không có nội lực, nhất định chờ bọn họ vừa bắt được ta mới bằng lòng tới giúp ta!" Cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh vừa thở vừa nói.
Nhan Nhiễm Y sửa sửa y phục, hết sức ôn hòa mà nói: "Bọn họ đến tìm chính là Địch huynh ngươi, tại hạ sẽ không tự nhiên đoạt danh tiếng của Địch huynh."
Địch Tinh giựt giựt khóe miệng, cắn răng nghiến lợi: "Được, ngươi lợi hại! Nếu lão tử bị bắt xem ngươi làm thế nào!" Ý là bị bắt thì cũng không giúp ngươi nữa rồi.
"Địch huynh cũng không thẳng thắn với tại hạ, nếu ngươi có thể thẳng thắn, tại hạ tự nhiên đem xem Địch huynh thành người mình, tự nhiên sẽ lo lắng cho Địch huynh, nếu không, giữ lại cũng vô dụng." Ý là, ngoan ngoãn nói đi, nói thì về sau ca bảo kê ngươi.
Diệp Linh Cẩm nhìn cô bé quàng khăn đỏ cùng đại sói xám ngươi tới ta lui, trong lòng thay cô bé quàng khăn đỏ đau buồn một chút.
......
"Được, lão tử nói cho ngươi biết!"
Quả nhiên, cô bé quàng khăn đỏ lại thua rồi.
Đắc thắng, đại sói xám lại chắp tay, mặt áy náy nói: "Thật sự là tình thế vội vã, mới đắc tội Địch huynh, hi vọng Địch huynh bỏ qua cho."
Diệp linh Cẩm giựt giựt khóe miệng. Đại sói xám dối trá ghê......
Địch Tinh cũng giựt giựt khóe miệng.
"Thật ra thì, đêm đó ta nghe được chuyện Trường Sinh Dẫn, tâm ngứa ngáy phải đi nhìn một chút, nhưng, thời điểm ta đi tới, đã quá chậm. Phát hiện còn có người, ta liền núp vào, nhìn thấy một bóng người màu trắng mang theo một nữ nhân bay đi, sau lại nghe đến một tên cầm đầu đám hắc y nhân nói một câu 'làm sạch sẽ đi, rút lui. ' Vốn là không có gì, chẳng qua cảm thấy thanh âm này giống như từng nghe qua, ngày thứ hai thì bắt đầu bị người giang hồ đuổi bắt, cho đến hai ngày nay ta mới có thời gian suy nghĩ kỹ một chút, thanh âm này thật đã nghe qua, nhưng là không nhớ ra là ai."
Tâm Diệp Linh Cẩm khẽ rung động, thì ra đêm hôm đó, sau khi bọn hắc y nhân rời đi, cái bóng dáng bay xẹt qua mà nàng nhìn thấy là Địch Tinh, còn nữ nhân được cứu đi chính là Diệp Linh Đoạn.
Nhan Nhiễm Y nghe, trầm mặc không nói.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |