Ăn miếng trả miếng
← Ch.04 | Ch.06 → |
Nghĩ đến đây, Bạch Tâm Nhị nhìn hưu thư trong tay, hướng nam tử đối diện nói:"Sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho Tĩnh vương gia ngài tự tay lấy lại hưu thư, lại chắp tay dâng cùng cách thư, Tuyết Thiền, chúng ta đi."
Nói xong, nữ tử đang muốn xoay người rời đi, mà bên cạnh Bạch Tâm Nhu sớm nhịn không được một phen đuổi theo, nàng cũng không thể khinh địch như vậy để Bạch Tâm Nhị rời khỏi, lại càng không muốn nhìn đến bộ dáng tiêu sái như vậy của Bạch Tâm Nhị, trong trí nhớ của nàng, Bạch Tâm Nhị luôn là người yếu đuối nhát gan lại si ngốc.
Chạy tới, Bạch Tâm Nhu liền giữ chặt Bạch Tâm Nhị, mạnh mẽ giơ tay lên, chuẩn bị hung hăng cho nàng một cái tát, giảm bớt nhuệ khí của nàng.
Ai ngờ tay mới giơ lên, nữ tử thông minh phía trước xoay người một cái, cùng lúc đó, tay phải đã lạnh lùng giơ lên, "Ba" một cái đánh vào trên mặt mềm mại của Bạch Tâm Nhu.
Một cái tát này đánh ra, khiến Tuyết Thiền cùng Giáng Hồng trong lòng run lên, Lan Lạc Tô đứng đối diện vẻ mặt kinh ngạc, trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới ngốc quận chúa cũng dám đánh trả!
Đánh người không thành lại bị người đánh, Bạch Tâm Nhu vẻ mặt phẫn nộ, trừng mắt Bạch Tâm Nhị liền mắng to nói:"Ngươi, nữ nhân ngốc nghếch đáng chết này, ngươi dám đánh ta, xứng đáng gả không được, ngươi xứng đáng bị bỏ. Cũng chỉ có tiện nhân như đại phu nhân, mới sinh ra tiểu tiện nhân như ngươi."
Bạch Tâm Nhu tức giận một bên mắng một bên khóc, nữ tử trước mặt cũng không tức giận, khóe miệng tràn ra một chút cười thản nhiên, hướng Bạch Tâm Nhu trước mặt khinh thường cùng trào phúng cười nói:"Ngươi nói đúng, ta chính là một nữ nhân ngốc nghếch, ngốc nghếch tâm trí không ổn định, thường xuyên làm ra những chuyện không bình thường."
Nói xong, nàng chân phải thật mạnh đá xuống, trúng ngay mắt cá chân của Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Nhu bị đá trúng, không đứng vững, bùm một tiếng rơi vào trong hồ nước bên cạnh, khiến nước trong hồ bắn lên tung tóe.
Đá xong Bạch Tâm Nhị vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng nam tử đối diện nhìn chằm chằm nàng, nhún vai nói:"Vương gia, thật xin lỗi, xin tha thứ cho một nữ nhân ngốc nghếch, không biết nên đã đắc tội ngươi, mong rằng ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo ha."
Nói xong, nàng trừng mắt nhìn, ý cười trong suốt, tao nhã xoay người, thừa dịp Tĩnh vương phía trước không phát hỏa dẫn Tuyết Thiền cùng Giáng Hồng rời đi.
Rời đi phía trước, nàng thậm chí thấy ở trong hồ nước, mặt Bạch Tâm Nhu dơ bẩn, còn nghe thấy nàng miệng đầy mê sảng nói lời thô tục.
Thật khó tưởng tượng, nàng chỉ đá một cái, nữ nhân ngày thường ôn nhu liền lộ nguyên hình, cũng không biết Tĩnh vương sẽ nghĩ nàng ta như thế nào.
Lan Lạc Tô nhanh thu đồng tử, hai mắt kinh ngạc nhìn bóng dáng như mây ở đằng xa, trong lúc nhất thời lại có chút sững sờ, vừa rồi hắn nhìn đến kia một màn là thật hay là giả?
Luôn luôn yếu đuối nhát gan ngốc quận chúa, cũng dám đánh trả, không chỉ có dám đánh trả, còn thật vô lại dám chỉnh Tâm Nhu.
Nam tử lập tức xiết chặt tay thành quyền, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng đã đi xa liếc mắt một cái, liền nhảy xuống hồ sen, chạy nhanh đi cứu người bị rơi vào trong nước đến ướt sũng, Bạch Tâm Nhu.
Đi ra khỏi vương phủ Bạch Tâm Nhị trên mặt sớm không còn ý cười, nếu là Bạch Tâm Nhị trước kia, Bạch Tâm Nhu mắng mẫu thân nàng như vậy, nàng khẳng định cũng sẽ tức giận đi.
Nàng tuy rằng là cô nhi, lại biết mẫu thân là người từ ái nhất trong thiên hạ, ai chịu được người khác mắng mẫu thân của chính mình? Cho nên, nàng ra tay.
Nói nàng là ngốc nghếch, nàng liền ngốc cho nàng ta xem. Đúng là, đánh tiểu tam cảm giác thật là thích.
Lúc này, Ngô quản gia sớm đã chờ ở bên xe ngựa, hắn thân mặc một kiện cẩm bào màu xanh, sóng mũi cao ngất, làn da ngăm đen, vẻ mặt khôn khéo, thấy quận chúa đi ra, liền bước lên phía trước nghênh đón, "Quận chúa, lão nô đã lệnh các quản sự đem đồ cưới từ cửa sau mang ra khỏi vương phủ, hiện tại rất nhanh sẽ đến Dực vương phủ, chúng ta hãy nhanh chóng chở về, để Tĩnh vương gia phát hiện, sẽ không tốt."
Tuy rằng hôm nay là ngày vui của Tĩnh vương gia, vương phủ lại không có một tân khách, bởi vì Tĩnh vương sợ mất mặt, chỉ làm cho Bạch Tâm Nhị sớm gả tiến vào, cũng không chuẩn bị đãi tiệc rượu.
Bởi vì trong phủ ít người, hơn nữa ai cũng sẽ không nghĩ đến quận chúa sẽ đoạt lại đồ cưới, cho nên hậu viện vương phủ chỉ có vài gia đinh trông coi, mà Ngô quản gia từ lúc nghe Tuyết Thiền truyền lệnh của quận chúa đến liền đem vài cái gia đinh kia dụ dỗ đi, cho chút bạc để cho bọn họ đi uống rượu.
Nghĩ đều là người một nhà, bọn gia đinh cũng thả lỏng cảnh giác, một đám tất cả đều ra phủ tự đi chơi, thế này mới cho Ngô quản gia có cơ hội lấy đồ ra khỏi phủ.
Ai sẽ nghĩ đến quận chúa yêu Tĩnh vương đến chết sẽ đem đồ cưới lấy lại? Ai cũng sẽ không nghĩ đến.
Bạch Tâm Nhị nhìn thấy trong mắt Ngô quản gia đầy tia cổ vũ nhìn mình, hướng hắn gật đầu nói:"Đa tạ quản gia, ngươi làm tốt lắm."
Nói xong, nhắc váy bước lên xe ngựa.
Bị dọa, Ngô quản gia lúc này sững sờ tại chỗ, quận chúa như thế nào.... thay đổi?
Tuyết Thiền, Giáng Hồng sớm đã thành thói quen bước lên phía trước mà đi, chỉ chốc lát sau, xe ngựa xuyên qua đường nhỏ, hướng đường lớn nhộn nhịp náo nhiết của kinh thành mà đi.
Đáng tiếc, trời không hề thuận lòng người, đồ cưới còn đang đi trên đường lớn, đội hộ vệ Tĩnh vương phủ sớm biết tin liền đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, nhóm hộ vệ trên đường làm huyên náo, thanh âm rung động, dẫn đầu là thị vệ thân cận của Tĩnh vương Lan Lạc Tô, Lan Hải, cầm vũ khí trong tay chặn ở trước mặt đội ngũ đang mang đồ cưới.
Lúc này, dân chúng trong kinh thành đều đến vây xem trò hay.
Lan Hải mặc mặc bộ giáp sắt bảo vệ, hai mắt sáng ngời giục ngựa tiến lên, bàn tay to vung lên, hướng xe ngựa quát lớn:"Tâm Nhị quận chúa thật to gan, dám đánh cắp đồ của Tĩnh vương phủ, tại hạ phụng mệnh Tĩnh vương đến đuổi bắt, biết điều đem đồ trả lại, tại hạ sẽ xem việc này như chưa xãy ra, nếu không..."
"Nếu không cái gì?" Lời dứt, một đôi bà tay trắng như tuyết xốc lên tấm rèm, nữ tử không chút dấu vết thản nhiên quét mắt về phía đối diện, bộ dáng trấn định tự nhiên, không để ý lời Lan Hải.
Bạch Tâm Nhị vững vàng quét mắt phía đối diện một cái, phát hiện có khoảng mấy chục hộ vệ đang canh giữ bốn phía của đợi ngũ mang đồ cưới, ở phía sau, còn có dân chúng trong kinh thành đang chậm rãi vây xem.
Nhìn đến nhiều hộ vệ uy phong như vậy, nói không khẩn trương đó là giả, tuy rằng nàng sớm kêu Tuyết Thiền phái người trở về Bạch phủ thông báo, nhưng phụ thân nước xa không cứu được lửa gần, nàng phải vì chính mình nghĩ biện pháp giải vây.
Nàng tưởng rằng sẽ mang đồ cưới bình yên trở về phủ, không nghĩ tới người của Tĩnh vương phát hiện ra nhanh như vậy, đây là nàng chưa nghĩ đến.
Đầu tiên xuyên qua lại đụng phải hộ vệ cổ đại, nàng thật là có chút sợ hãi, bất quá, kiếp trước nàng cũng được trải qua cuộc sống ngươi sống ta chết, lúc này không trấn định đồ cưới kia cũng chỉ có thể đưa tay ra dâng cho người ta.
Đúng lúc này, nghe được tiếng vó ngựa của Lan Lạc Tô đang tới, vì đồ cưới quý giá, Bạch Tâm Nhu mới được vớt lên từ dưới hồ cũng nhanh chóng đuổi kịp, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa, tóc hỗn độn, quần áo ẩm ướt, bộ dạng giống con gà bị làm lông.
Để nhanh đến cỗ kiệu trước mặt, Lan Lạc Tô ôm lấy Bạch Tâm Nhu liếc mắt nhìn, dùng khinh công liền bay đến trước mặt Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhu phía sau có vẻ mặt phẫn hận, Lan Lạc Tô lạnh lùng ngạo nghễ hướng Bạch Tâm Nhị nói:"Ngươi cái người đáng chết này thật ghê gớm, dám lấy đồ của Tĩnh vương phủ đi, người tới, đem Tâm Nhị quận chúa bắt lấy, toàn bộ đồ cưới mang về Tĩnh vương phủ."
"Vâng, Vương gia."
Đội hộ vệ đang muốn động thủ, Bạch Tâm Nhị lúc này bước ra khỏi xe ngựa, nhanh chóng nói:"Chậm đã! Người phạm vào tội chết cũng phải tra xét, Vương gia bắt người, cũng phải cấp nói lý do, nếu không ta không phục!"
Vừa dứt lời, dân chúng vây xem đều nhỏ giọng thảo luận.
"Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hôm nay không phải là ngày cưới của Tĩnh vương gia cùng Bạch gia đại tiểu thư? Bọn họ như thế nào cùng nhau đối chất trên đường?"
"Ngươi thì biết cái gì? Tâm Nhị quận chúa từ nhỏ chính là một nữ nhân ngốc nghếch, cầm kỳ thư họa cái gì cũng không biết, giống như bao cỏ, tài tử đệ nhất kinh thành Tĩnh vương làm sao có thể để ý đến nàng? Người Tĩnh vương chung tình là kinh thành đệ nhất mỹ nhân Bạch Tâm Nhu, đương nhiên sẽ không cưới nữ nhân ngốc này làm phi."
"Nếu Tĩnh vương không thích quận chúa, vì sao vừa muốn cưới nàng?"
"Không khó hiểu, nghe nói ngốc quận chúa này thực không biết xấu hổ, năn nỉ Dực vương cho một nửa gia sản làm đồ cưới, vì vậy mới miễn cưỡng được gả vào vương phủ, thật làm mất mặt nữ nhân chúng ta."
"Kết hôn là chuyện do phụ mẫu quyết định, dù là quận chúa, nhưng lại làm ra loại chuyện này thật sự là bại hoại, cũng nói nên Tĩnh vương vì sao không cần nàng."
"Bạch Tâm Nhị cái gì cũng không biết, làm sao có thể cùng với tài nữ cũng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành Tâm Nhu tiểu thư so sánh?"
Mọi người, ngươi một câu ta một câu, khiển trách ngốc quận chúa không biết xấu hổ, đại khái là do tin tức ở cổ đại được truyền đi còn chưa nhanh, nên mọi người không biết việc Tâm Nhị quận chúa bị bỏ.
Bạch Tâm Nhị để ý quan sát thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, liền đoán bọn họ còn chưa biết chuyện đã xảy ra với mình, nếu nàng không đem chuyện này nói ra, những người này sẽ đem nàng từ người được hứa gả từ nhỏ nói thành tiểu tam.
Vừa nghe mọi người đồng tình với mình, Bạch Tâm Nhu vẻ mặt đắc ý, hướng Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, oán hận mắng:"Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể để người ngoài thấy, kẻ làm muội muội này căn bản không nghĩ sẽ ở trước mặt mọi người mà nặng lời với tỷ tỷ, nhưng ngươi ở vương phủ kiêu ngạo cũng liền thôi, còn đá ta xuống hồ sen. Nếu ngươi thích Tĩnh vương, ta có thể cho ngươi, ngươi vì sao muốn ỷ vào thân phận quận chúa khi dễ ta? Ngươi là trưởng nữ của Bạch gia, ta chỉ là con vợ lẻ, chẳng lẽ con vợ lẽ sẽ không so được với con vợ cả, nhất định phải bị con vợ cả khi dễ? Thứ cho ta nói một câu không nên nói, đương kim hoàng thượng của chúng ta cũng là thứ phi sinh là con vợ kế, không phải là minh quân, chính trực, tâm trong suốt như gương, đem quốc gia thống trị phồn vinh hưng thịnh? Ngươi như vậy kỳ thị ta, rõ ràng là kỳ thị Hoàng Thượng!"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |