← Ch.07 | Ch.09 → |
"Vân Thường, muội vừa rồi nói xảy ra chuyện gì." Vẫn là Mộ Vân Long phản ứng việc chính sự quan trọng.
"Ah, tên trứng thối Lâm Kiếm Lan kia, mang theo đệ tử của hắn ở trong đại đường làm càn."
Mộ Vân Thường vừa nói vừa đánh giá Đàm Tiểu Hâm lấm la lấm lét, hành động khả nghi. Luôn cảm thấy vấn đề của nàng rất lớn.
"Hắn làm càn như thế nào?" - Người của bang Hổ Chưởng mỗi lần võ lâm tụ hội luôn muốn gây sự, vài năm gần đây danh khí bọn chúng càng lúc càng lớn, tất cả đều dựa vào máy trò nhàm chán này.
"Hắn kêu đệ tử của hắn ở trong đại đường cởi sạch đồ, còn đi tới đi lui. Ghê tởm muốn chết!"
"Thời tiết vốn nóng, cởi sạch quần áo có vấn đề gì." - Mộ Vân Phi không cho là đúng, nhị tỷ này cho tới bây giờ chưa hề không gió dậy sóng.
"Vấn đề lớn là, đệ tử của hắn đều là nữ nhân, các đại sư Thiếu Lâm Tự đều rời khỏi đó, còn có người nói Phong Vân Bảo chúng ta có phải mới mở Xuân Lệ Đường hay không."
Nói đến liền tức giận, đám nữ tử đó làm sao có thể trước mặt nhiều nam nhân dễ dàng đem quần áo cởi ra. Thật sự là không biết xấu hổ.
"A! Có việc này sao." - Đàm Tiểu Hâm vốn định nhân cơ hội chuồn mất, nghe được chuyện này, nhịn không được cũng muốn xem náo nhiệt. Nào ngờ, Mộ Vân Long nói,
"Đàm cô nương, vì sự an toàn của cô, cô nương tốt nhất nên ở lại nơi này, bằng không gây ra rắc rối gì, ta khó có thể tha cho cô."
"Ca, giọng điệu của huynh nhẹ nhàng như vậy, chỉ giống như cảnh cáo nàng thôi"
Trong lời nói Mộ Vân Thường mang theo bất mãn nghiêm trọng, từ nhỏ lớn lên trong sự che chở của hai huynh đệ, có thói quen được nuông chiều, đối với bất kỳ nữ tử từ bên ngoài đến đều mang địch ý. Ngữ khí của ca ôn nhu như vậy, giống như là ý tứ cảnh cáo, hơn nữa nữ tử này bộ dạng thông minh xinh xắn, nói không chừng ca cùng đệ đều có ý tứ, như thế làm sao có thể được. Muốn giáo huấn, ra oai với nàng một chút.
"Ba" - Một bạt tai liền đánh vào trên mặt Đàm Tiểu Hâm, ai cũng không nghĩ đến Mộ Vân Thường sẽ hành động như thế.
"Muội......" - Mộ Vân Long bắt được tay muội muội, không rõ dụng ý của nàng là gì.
Vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn không rõ vì sao bị đánh của mình, Đàm Tiểu Hâm càng không rõ nàng ta ở đâu ra.
Nhưng nàng là loại người nào, là người dễ bị uy hiếp sao, lập tức lấy tốc độ sét đánh, trả lại cho Mộ Vân Thường một bạt tai, còn vang hơn cái vừa rồi, năm ngón tay hiện rõ ràng trên khuôn mặt tuyết trắng.
"Ngươi dám đánh ta, chán sống!" - Từ khi sinh ra chưa bị thế này bao giờ, Mộ Vân Thường nổi giận tới cực điểm.
Thề liều mạng đến cùng, phiền là hai huynh đệ bên cạnh như không có ý muốn ra tay giúp nàng đòi lại, ngược lại đem nàng lôi ra ngoài cửa.
Mà Đàm Tiểu Hâm kia càng kiêu ngạo đáp: "Đánh ngươi thì sao, một mình đấu, ai sợ ai."
Đàm Tiểu Hâm là côn đồ lớn lên ở đường phố, có gì vô lại chưa thấy qua, Mộ Vân Thường cùng lắm là một cọng hành, nhai một cái là xong.
Đối với Mộ Vân Thường đã bị mang đi, lại còn mắng nàng, nàng làm một động tác muốn bóp chết.
Đi thật xa, Mộ Vân Thường vẫn vừa đá vừa mắng, hoàn toàn không có phong phạm tiểu thư khuê các.
Đúng là trận đấu của hai nữ nhân, Mộ gia huynh đệ đối với việc này vẫn chưa thấy qua, ai cũng không phục ai, khó hầu hạ đây.
Mộ gia huynh đệ đi vào đại sảnh, quả thực nhìn thấy mười yêu diễm nữ tử, ăn mặc cực kỳ lộ liễu ở trong đại đường cùng vài nam tử của mấy bang phái không rõ danh tính làm bậy.
"Các ngươi đang làm cái gì?!" Mộ Vân Long giận dữ.
Ngữ khí này hoàn toàn khác giọng điệu đối với Đàm Tiểu Hâm lúc vừa rồi, thanh sắc câu lệ, làm cho tất cả mọi người đem ánh mắt hướng về phía hắn. Diện mạo tuấn dật, giỏi võ công, gia nghiệp lớn, chọn tướng công, hắn là lựa chọn tốt nhất, có thể được người như vậy yêu thương, chính là việc hạnh phúc nhất thiên hạ, mấy nữ tử nghĩ vậy, ánh mắt yêu mị nhìn Mộ Vân Long.
"Lâm Kiếm Lan, ngươi đang làm cái gì?" Mộ Vân Long lớn tiếng hỏi.
"Đâu liên quan tới ta, Mộ đại minh chủ." - Lâm Kiếm Lan bí ẩn đáp, trong lòng nghĩ, xem ngươi lần này xử lý như thế nào.
Cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Vương đại nhân, điểm yếu của Mộ Vân Long chính là ở đây — nữ nhân, hắn không khéo lắm, mà đây hoàn toàn lại là điểm mạnh của Lâm Kiếm Lan.
"Không phải đệ tử của ngươi sao."
"Nói đùa rồi, Bang Hồ chưởng của ta khi nào thu nhận nữ đệ tử. Mộ đại minh chủ, vài nữ tử này không phải tiết mục giúp vui ngươi tìm tới cho chúng ta sao."
"Nói bậy, rõ ràng là......"
"Vân Thường, muội không cần nói." - ngắt lời Mộ Vân Thường, hắn không muốn để muội muội nói chuyện cùng loại người tâm tư tà ác này.
"Đại minh chủ, không tin ngươi hỏi bọn họ......" Lâm Kiếm Lan đưa ánh mắt nhìn một trong số các nữ tử.
Nàng kia phong tình vạn chủng hướng đến Mộ Vân Long.
"Minh chủ, đúng vậy nha, là ngươi mời chúng ta đến giúp vui, sáng sớm hôm nay, ngươi không phải phái người đến Hoán Ba Phường chúng ta tuyển mười cô nương, chúng ta nhận ngân phiếu, dù xa cũng phải đến làm việc." - Dứt lời, còn phất phất khăn tay nồng nặc mùi trước mặt Mộ Vân Long.
Nguyên lai là kỹ viện nữ tử, khó trách hành vi sai trái như thế.
Rõ ràng lại là Lâm Kiếm Lan giở trò quỷ.
"Ta mặc kệ là ai mời các ngươi đến, hiện tại các ngươi có thể đi rồi." - Không muốn làm to chuyện, Mộ Vân Long muốn nhân nhượng tránh phiền phức.
"Vậy làm sao được, chúng ta là nhận" - Nàng cố ý cường điệu hai chữ 'như vậy' - "Nhiều tiền như vậy", khẳng định muốn làm vừa lòng đại gia đã bao cả nội đường, "Có phải hay không các cô nương?".
Cũng hướng tới các kỹ nữ bên cạnh cử chỉ cố ý, rõ ràng có ý hôm nay tới làm loạn.
"Các ngươi không nên quá đáng." Mộ Vân Thường rốt cục nhịn không được lại nói xen vào.
"A, ở đây vẫn còn một đại mỹ nhân a, khó trách minh chủ muốn đuổi mọi người chúng ta đi rồi. Nhưng nàng chỉ có một người, như thế nào ứng phó...... A......" - Tay muốn đứt ra, đau đau đau, Mộ Vân Phi nắm chặt cổ tay nàng.
"Rõ làm càn!" - Mộ Vân Long không thể nghe mấy lời lẽ ô uế đó, hạ lệnh đem đám kỹ nữ đuổi ra ngoài, Mộ Vân Phi cũng đi theo giám thị.
Giao việc xong, hắn đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, đứng cũng không xong. Sau đó Mộ Vân Thường gục bên cạnh hắn.
Hương có độc, biết đã trúng gian kế, Mộ Vân Long trong mơ hồ xuôi nghe thấy từ đại môn truyền đến một trận nổ, sau đó ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Mắt thấy tất cả mọi người trong nội đường đều ngã xuống đất, Lâm Kiếm Lan điên cuồng cười to, võ lâm minh chủ chẳng lẽ không phải hắn sao?
Ha! Ha! Ha! Rốt cục đại công cáo thành.
Đi đến bên cạnh Mộ Vân Long, dùng chân đá đá, không có gì phản ứng.
"Ngươi không phải cao thủ sao, đứng lên nha, đánh với ta nha......"
Lâm Kiếm Lan lơ đãng thấy Mộ Vân Thường ngã ở một bên khí chất như lan, nhất thời nổi lên tà niệm.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |