Căn bệnh khó tin
← Ch.69 | Ch.71 → |
Sĩ Thành đưa Ngọc Minh về nhà. Trên đường đi cậu cứ nắm chặt tay của cô, hễ người con trai liếc mắt nhìn trộm cô cậu đều lườm nguýt và giấu cô sau lưng mình. Ngọc Minh chẳng để ý đến chuyện gì xung quanh hết, trong đầu cô bây giờ toàn hình ảnh anh ôm eo Khả Linh, tình tứ với nhau.
Sĩ Thành nhìn cô, trong cô có vẻ rất trầm tư chắc đang suy nghĩ gì đó.
-Ngọc Minh!- Cậu gọi cô.
Hồn cô vẫn còn lạc ở một nơi nào đó, bay bổng tận trời cao.
-Ngọc Minh!- Cậu gọi cô thêm lần nữa.
-Ơ... hả???- Cô giật mình.
-Cậu suy nghĩ gì mà chăm chú quá vậy?
-Không có gì đâu- Cô cười nhạt.
-Đến nhà rồi! Cậu vào đi!
-Chào cậu!
Ngọc Minh quay gót đi vào, bỗng một đôi tay kéo cô lại. Sĩ Thành ôm cô thật chặt vào lòng, cứ như sợ cô sẽ biến mất vậy.
-Cậu cho mình biết đi! Đây có phải là mơ không?
Ngọc Minh mỉm cười, cô nhẹ đẩy cậu ra.
-Là thật, chẳng phải mơ đâu.
-Hứa với mình, đừng xa mình nhé!
Ngọc Minh lưỡng lự, cô cũng không hiểu tại sao cô lại chấp nhận làm bạn gái của Sĩ Thành. Đối với cậu, cô chỉ xem cậu là bạn không hơn không kém. Hay là cô muốn chọc tức Quốc Minh? Nhưng cớ gì cô phải làm như vậy? Thật là khó nghĩ. Mọi chuyện đã rối dần lên rồi.
-Mình...
-Mình yêu cậu nhiều lắm!
Ngọc Minh cúi gằm mặt, cậu thật lòng như thế thì sao mà cô nỡ buông tay.
Ngọc Minh chợt thấy chiếc Jaguars quen thuộc ở cách đó không xa. Cô mím môi rồi khẽ cười hỏi cậu.
-Cậu... thật lòng chứ?
Cậu gật đầu chắc nịch.
-Được mình hứa!
Cậu mừng quýnh kéo cô ôm vào lòng. Cô chính là tất cả của cậu, là báu vật của cậu.
...
Trong chiếc Jaguars, có một người con trai nhìn họ không chớp mắt. Cơn tức giận bây giờ đã lên đến đỉnh điểm rồi. Anh dằn tay vào vôlăng và ra ngoài.
Anh đi đến, toàn thân toát ra hàn khí lạnh đến tột độ.
*Bốp*
Anh nắm cổ áo Sĩ Thành từ phía sau, gián vào mặt cậu một cú đấm thật mạnh.
Sĩ Thành ngã nhào xuống đất, chưa biết trời trăng mây lỡ gì.
-Anh làm trò gì thế hả?- Ngọc Minh chạy đến đỡ cậu.
Anh kéo tay cô một cách thô bạo rồi nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, trông rất khiếp.
-Lý Quốc Minh, anh mau buông tôi ra!
Cô cố giật tay ra khỏi tay anh. Anh xiếc chặt tay cô hơn và nghiến răng.
-Cô muốn chết lắm chứ gì?
-Buông ra!!!
*Bốp*
Sĩ Thành đấm vào mặt anh rồi kéo Ngọc Minh lại với mình.
-Anh không có quyền đụng đến bạn gái tôi.
Quốc Minh đưa tay lên chạm vào khóe môi, anh nhếch môi khinh bỉ.
-Giỏi thật, cô đóng kịch hay lắm.
-Anh đừng nói bậy. - Ngọc Minh nép người sau lưng Sĩ Thành.
Anh bước tới túm cổ Sĩ Thành.
-Cậu, liệu tôi nói với cậu Ngọc Minh là người của tôi rồi thì cậu còn yêu nữa không?
Sĩ Thành đẩy anh ra, cậu nhìn Ngọc Minh. Cô gái cậu yêu nhất đang run sợ cứ nép người vào cậu. Chắc hẳn đã có chuyện chẳng lành.
-Anh đừng hòng lừa tôi, Ngọc Minh không bao giờ làm những chuyện hèn hạ đó. Vả lại anh hãy nhớ Ngọc Minh còn đi học, anh đừng tiêm nhiễm vào đầu Ngọc Minh những câu nói như thế.
-Cậu thử hỏi đi!
Cô nhìn cậu lắc lắc đầu, cậu mỉm cười nắm chặt tay cô.
Quốc Minh kéo cô lại gần, anh buông lời đe dọa rồi quay đi.
-Tôi-sẽ-khiến-em-trở-lại-ở-bên-tôi!!!
Ngọc Minh hóa đá, hai mắt cô bắt đầu rưng rưng. Sĩ Thành vỗ vai cô, cậu đưa cô vào trong nhà.
Khả Liên ở trong nghe tiếng của Sĩ Thành thì ra ngoài. Khả Liên thấy Ngọc Minh im lặng, trầm mặc chẳng nói gì thì không khỏi thắc mắc.
-Ngọc Minh sao thế?
Sĩ Thành lắc đầu rồi thở dài nhìn Ngọc Minh.
Ngọc Minh buông tay cậu, cô thất thần bước lên cầu thang rồi vào phòng mình.
-Brina!
-Có gì không?
-Ngọc Minh có chuyện gì sao?
-Không... không có gì đâu. - Khả Liên ấp úng.
-Thể xác dùng để bảo vệ tâm hồn, nhưng Ngọc Minh bị tổn thương về tâm hồn thì chắc chắn thể xác của cậu ấy cũng đã bị...
-Không có đâu! Ngọc Minh chỉ buồn vì Quốc Minh không nhớ cậu ấy thôi!
Sĩ Thành gật đầu rồi chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.
-Aaaa...
Khả Liên và Sĩ Thành nhìn nhau rồi chạy thật nhanh lên lầu. Hai người họ chạy vào phòng của Ngọc Minh.
-Cậu không sao chứ? Ngọc Minh!
Khả Liên lại gần cô.
-Cô... cô là Khả Linh, cô... định hại tôi nữa sao? Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra đi mà...
Ngọc Minh co rúm người lại né tránh Khả Liên.
-Mình là Khả Liên mà, cậu sao vậy?
-Không phải... cô là Khả Linh... cô là Khả Linh...
-Ngọc Minh, mình là Sĩ Thành đây... cậu nhận ra mình không?
-Quốc Minh... - Ngọc Minh áp tay lên mặt Sĩ Thành- Sao bây giờ anh mới về với em? Em nhớ anh nhiều lắm anh biết không? Để... để em nấu món mà anh thích cho anh nha... đúng rồi phải nấu cho thật ngon...
Khả Liên nhìn Sĩ Thành, khẽ lắc đầu.
-Có khi nào...
-Mình không biết, mình phải gọi bác sĩ thôi.
Sĩ Thành ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ. Khả Liên đặt Ngọc Minh xuống giường rồi lấy thuốc an thần cho cô uống.
-Cái gì vậy? Uống là chết đó, bỏ đi... bỏ nó đi...
-Cậu nghe mình uống đi mà.
-Tôi biết rồi, cô muốn cho tôi uống xong rồi tôi sẽ chết. Tôi chết rồi thì Quốc Minh sẽ là của cô. Cô nhầm rồi Quốc Minh không bao giờ yêu người khẩu Phật tâm xà như cô đâu.
-Cậu uống đi! Uống rồi thì cậu sẽ được gặp Quốc Minh.
-Gặp Quốc Minh? Tôi uống, tôi uống ngay nè...
Ngọc Minh uống thuốc vào, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Khả Liên thở phào, dụ cô uống thuốc khổ thật.
Sĩ Thành đưa bác sĩ vào, cậu và Khả Liên ra ngoài để bác sĩ xem xét cho Ngọc Minh.
Hai người họ đứng chờ trước cửa, Khả Liên lo lắng cứ đi qua đi lại suốt.
Không lâu sau, bác sĩ trở ra. Nhìn họ ông lắc đầu vả nói.
-Có lẽ cô bé đã trải qua một cú sốc lớn. Do bị mắc bệnh trầm cảm trong một thời gian nên bây giờ đã phát sinh ra bệnh tâm thần nhẹ. Nếu cho cô bé tiếp xúc nhiều với quá khứ hay điều làm cô bé tổn thương thì triệu chứng này sẽ nặng thêm.
-Tâm... tâm thần sao...
← Ch. 69 | Ch. 71 → |