Truyện:Ngắm Trăng - Chương 77

Ngắm Trăng
Trọn bộ 90 chương
Chương 77
Xe - 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Không gian hàng ghế sau xem như rộng rãi, đủ cho hai tận hưởng một đêm trên xe.

Hai tay Lê Phù bị Châu Ánh Hi thắt nơ bướm giữ chặt sau lưng, mới làm một lúc, hơi nóng bên trong xe đã phủ mờ cửa kính, tạo thành làn sương Ⓜ️ô.ⓝ.𝐠 lung như khói mỏng.

Chiêu "lạt mềm buộc chặt" vừa rồi, quả nhiên có tác dụng với cô, cảm giác trống rỗng dưới thân khát khao được lấp đầy, vì thế, cô nó rai ba chữ rất xấu hổ.

"Cho em nhanh."

Bị bịt mắt khiêu khích đến không kiềm chế được nữa, sau khi Châu Ánh Hi đeo bao cao su vào, tách ⓜ*ô𝐧*🌀 của cô ra, không ⓒ.ở.𝖎 🍳⛎ầ.п lót, mà dùng gậy thịt thô to đẩy ra từ bên cạnh, sau đó nhét vào trong huyệt.

Lê Phù đã hiểu được trái tim mình, tiến vào trạng thái nhanh hơn bất kì lần nào, cô nuốt vật kia nào, phối hợp di chuyển.

Châu Ánh Hi cúi đầu, nhìn bờ 〽️ôⓝ.𝐠 tròn trịa đang kẹp lấy gậy thịt của mình, cổ họng nghẹn lại. Anh không nghĩ tới, cô chủ động có thể thoải mái đến thế, anh rất thích, thích đến phát điên.

Ngón tay anh kéo sợi dây nhỏ, dùng giọng điệu khích lệ dỗ dành trẻ con: "Bé cưng lợi hại quá, ăn thêm hai miếng nữa nhé?"

Châu Ánh Hi ưỡn hông đẩy về phía trước, ⓗ*ⓤ*ⓝ*𝖌 𝒽*ă*𝓃*𝐠 ↪️_ắ_ɱ ✌️à_𝐨 chỗ sâu nhất.

Lê Phù 𝓇-υ-п 𝐫-ẩ-ÿ 𝐫·ê·n 𝓇·ỉ: "Không, ăn, nổi..."

Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc rối ra sau vai cô: "Tại sao lại không ăn nổi?"

Giọng điệu nhấn nhá nhẹ nhàng mà anh am hiểu nhất.

"To." Vật cắm thật sâu vào trong huyệt, cô nhíu mày: "To quá rồi..."

"Ngoan ngoãn ăn thêm hai miếng nữa là quen rồi."

Châu Ánh Hi ôm lấy eo nhỏ dưới áo len, tăng nhanh tốc độ, mạnh mẽ để Lê Phù nuốt gậy thịt đã sưng lên một vòng của mình. Cô tiến vào trạng thái, trong huyệt tiết ra càng nhiều nước, lúc anh ra vào đặc biệt trơn tru.

Đèn xe bật sáng, vầng sáng kia vừa khéo chiếu vào vị trí riêng tư của hai người, nên anh có thể nhìn thấy rõ khi gậy thịt kéo ra, bên trên dính đầy chất lỏng, thậm chí còn có bọt trắng tiết ra, màng bao cao su mỏng bẩn không chịu được.

Bình thường dùng tư thế vào từ sau trên giường, Lê Phù đã cảm thấy mệt 🌜-h-ế-✞ đi được, chứ đừng nói đang ở trong xe chật hẹp.

Châu Ánh Hi nắm lấy cổ tay cô, hùa theo sự đưa đẩy của mình, gậy thịt 𝖗·ú·t 𝓇·🅰️ một nửa, nhìn như để cô chậm lại, nhưng thật ra là tiện cho anh đẩy vào càng sâu.

Anh 𝖈-ở-❗ qυầ-п lọt khe xuống trước, sau đó năm ngón tay ⓢ*❗ế*т 𝖈*ⓗ*ặ*ⓣ eo Lê Phù, để cả người cô áp vào bụng dưới của mình, huyệt nhỏ 𝐦*ề*Ⓜ️ 𝐦*ạ*ı dần ăn hết gậy thịt, vật vừa thô vừa cứng đâ.m ☑️à.o chỗ sâu nhất, cô nhíu mày "A" một tiếng.

Anh không tiếp tục 𝐡.𝖚.ռ.ⓖ 𝐡ă.𝖓.ⓖ va chạm nữa, mà xoa nắn điểm mẫn cảm kia. Đầu tiên là không ngừng miết, sau đó quy đầu tròn trịa đè lên nếp gấp sâu nhất trong thịt, anh bỗng đẩy hông cắm rút vài cái, như thể phần thưởng thỏa mãn cơn đói của cô.

Lê Phù chưa ⓒ·ở·ï á·ο, trên da lấm tấm mồ hôi, cô yếu ớt kêu lên: "Nóng quá..."

Hai tay Châu Ánh Hi vòng qua 𝖓.𝐠.ự.↪️ cô, nhanh chóng cởi bỏ tất cả cúc áo, 𝒸-ở-𝖎 á-𝐨 len ướt đẫm ra, trên người cô chỉ còn lại áo 𝖓●ⓖự●ⓒ lỏng lẻo treo trên vai. Lúc anh cởi ra, cầm trong tay không hài lòng đánh giá: "Sau này, anh sẽ mua cho em thứ 𝐠*ợ*ℹ️ ↪️ả*Ⓜ️ hơn."

Người nhã nhặn đến cùng đều là tên biến thái, cô tin rồi.

Bạch, bạch, bạch, tiếng da thịt va chạm lại tràn ngập trong xe, là tiếng vang không gián đoạn.

Từ trong giọng nói cũng có thể cảm nhận được Châu Ánh Hi đâ·𝖒 ác đến mức nào, lông mày Lê Phù càng nhíu càng chặt, cổ tay bị anh nắm ra dấu đỏ, da thịt hoàn toàn trần trụi, lộ ra sự ẩm ướt. Anh không tháo đồng hồ ra, dây đồng hồ lạnh như băng chạm vào lưng cô, là một loại 𝐤.í.🌜.♓ ⓣ♓í.c.𝖍 khác. Cô rất muốn chống lên xe, loại cảm giác bị trói buộc, hoàn toàn bị anh chi phối này, cô bỗng có cảm giác mình như chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt.

Cơ bắp căng thẳng, tốc độ đẩy hông của Châu Ánh Hi càng lúc càng nhanh, nặng nề đánh lên 𝖒●ô●n●𝖌 cô. Bởi vì tần suất ra vào quá nhanh, gậy thịt thô to c*ọ ×*á*† kịch liệt trong huyệt, mỗi một cái đều cắm sâu nhất, tiếng da thịt và tiếng nước r*ú*🌴 𝓇*@ 𝐜ắ-ⓜ ✅à-𝖔 hòa quyện với nhau, huyệt nhỏ sớm đã mềm nhũn đến 𝐜●𝖍ả●y пư●ớ●c.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Khi rút 𝒹ư_ơ_ⓝ_𝐠 𝖛ậ_𝐭 ra, trên ghế tung tóe vài dòng chất lỏng phun ra từ huyệt cô.

Lê Phù bị làm đến hai mắt mất tiêu cự, vừa định †.ⓗ.ở 🅓ố.𝐜, cả người lại bị Châu Ánh Hi ôm lên đùi anh, mặt đối mặt áp vào nhau. Cô biết anh muốn dùng tư thế nữ trên tiếp tục làm cô.

"Cởi cà vạt ra đi." Cô có thể làm tiếp, nhưng không muốn bị trói nữa.

Châu Ánh Hi vén mái tóc ẩm ướt bên má cô ra, đỡ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, không thỏa mãn cắn một bên vú, đầu lưỡi 👢❗ế-Ⓜ️ láp trên núm vú non mịn. Sau khi no bụng, duỗi một cánh tay ra, đỡ 𝐝ư·ơ·ⓝ·🌀 ✌️·ậ·t, chen vào khe hở ướt đẫm. Trong huyệt ngứa ngáy trống rỗng, khiến cô muốn được d●ư●ơ●𝐧●ℊ ⓥ●ậ●✝️ trong tay anh lấp đầy.

Cổ càng lúc càng ngửa, cô 𝖈·ắ·𝓃 ⓜô·i dưới: "Đừng cọ nữa, vào nhanh lên."

Môi anh ⓗ-ô-ⓝ lên cần cổ thon dài của Lê Phù, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nói một câu bé cưng muốn, được không? Anh muốn nghe."

Cơ thể cô tràn đầy ◗ụ●↪️ ☑️●ọ●п●🌀, hai má ửng hồng, ý thức của cô đã bị anh cướp đi, ý nghĩ duy nhất trong đầu là muốn anh thỏa mãn mình, âm thanh 𝐦ề-m ɱạ-ℹ️ hơn rất nhiều: "... Bé cưng muốn."

"Được."

Châu Ánh Hi ♓●ô●ⓝ lên môi cô, lần nữa nhét ⓓ●ươ●ռ●🌀 ✌️●ậ●† vào huyệt Lê Phù, anh tạm thời không dùng tốc độ quá nhanh, nhưng vị trí đ.â.Ⓜ️ rất sâu.

Cô dùng tư thế nuốt vào từ bên trên, loại cảm giác bị 𝐡𝐮_𝓃_ɢ ⓗă_п_g xâm chiếm này quá kinh khủng, nhưng những cảm giác ngứa ngáy trống rỗng kia, lại bị vật cứng thô dài này đ-ú-ⓣ rất thỏa mãn.

Quần lót màu trắng bị cởi đến bắp chân một bên chân, không hoàn toàn cởi ra. Cơ thể Lê Phù lên xuống, quần lót rơi xuống mắt cá chân, tay của cô còn bị cà vạt trói lại, toàn bộ lưng đặt trên lòng bàn tay anh, tùy ý để anh đ-â-𝖒 lên hết lần này đến lần khác. Cô bị ném lên rồi lại mất trọng lực ngồi xuống, lần nào cũng ăn cả cây.

Lúc mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, Lê Phù 〽️_ề_〽️ Ⓜ️ạ_i ngã về phía lồng ռ🌀ự*𝐜 Châu Ánh Hi, kề lên cổ anh, hai tay anh khoanh lại ôm lấy cô, nghiêng cổ an ủi hô.п lên má, lên môi cô, làm giảm bớt cảm giác chua xót bên dưới. Mắt thấy cô đã hơi thoải mái, anh lại đổi một tư thế khác.

Hai tay của Lê Phù được cởi ra, nhưng người lại bị đặt trên ghế, không phải nằm thẳng, mà bị ép ngồi ổ.

Châu Ánh Hi ra lệnh cho cô tự tách hai chân ra nâng lên, khi anh quỳ trước người cô, bởi vì không gian trong xe có hạn, thân hình cao lớn tạo thành khí thế áp bức hơn. Anh cúi người đ*è ⅼ*ê*ռ 𝐧ℊ*ư*ờ*𝐢 cô, gấp không nhịn được nhét ⓓư_ơ_п_g νậ_t vào trong huyệt một lần nữa, sau đó hai tay nắm lấy cạnh ghế, hông không ngừng đè xuống.

Tư thế ngột ngạt khiến Lê Phù mệt đến mức nghẹt thở, cô bị đè dưới lồng ngự●ⓒ rắn chắc của anh. Vật 𝖓óп*𝖌 ⓑ*ỏ*𝖓*🌀 trong cơ thể người đàn ông không ngừng phả lên mặt cô, cô còn xấu hổ tách hai chân của mình ra, tạo thành loại ảo giác cô chủ động bày mưu cho anh làm cô.

Tư thế này khiến huyệt nhỏ m●ề●𝖒 ɱạ●𝐢 càng mở rộng hơn, 𝐝ươn.𝖌 ⓥậ.🌴 to lớn không biết mệt mỏi đẩy vào bên trong, hai tay Châu Ánh Hi dùng sức đến nổi gân xanh. Anh đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, dịu dàng, ôn hòa hoàn toàn không dính dáng đến anh, dùng thú dữ động dục phá lồng chạy ra để hình dung anh cũng tuyệt đối không quá đáng.

Tốc độ của anh nhanh, đẩy vào sâu, va chạm khiến 𝐤♓0·á·ℹ️ ⓒ·ả·𝖒 của Lê Phù tăng lên, cô khó chịu nức nở. Cửa sổ xe hoàn toàn mở rộng, cô không bận tâm hét lên: "Nhanh quá... A a... Nhanh quá... Châu Ánh Hi, anh đừng như vậy..."

Châu Ánh Hi không 𝖈ở-𝖎 á-𝑜 sơ mi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo trán xuống mắt, xuống cổ, nhỏ xuống bụng Lê Phù. Sao anh có thể dừng lại được, chỉ hận không thể làm cô nhanh hơn: "Em thích vậy thì, có muốn nhanh hơn nữa không?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

"Không, không..." Cô mơ màng từ chối, nhưng bên dưới bị đẩy quá nhanh, cơ thể г●ⓤ●п 𝖗ẩ●🍸 dữ dội, quần lót ren gần như quấn quanh cổ tay cô.

Châu Ánh Hi căng cơ, hung ác chen vào, 𝐭♓●ở ⓗổ●ռ ♓●ể●ռ: "Tiểu Phù, ⅼ·à·ɱ 🌴ì·𝐧·𝐡 với em bao nhiêu cũng không đủ, rất muốn làm em mỗi ngày."

Hình như lời nói của anh càng ngày càng tục tĩu.

Trán, gò má, lỗ tai của cô đều đỏ bừng, thân dưới của cô cảm thấy tê nhức. Lúc nhắm mắt lại, từ khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, một chữ cô cũng không nói nên lời.

Tiếng nước trong huyệt càng lúc càng vang, Châu Ánh Hi không cần cô trả lời, bởi vì trong lòng anh đây là một câu khẳng định.

Anh đặt Lê Phù trên ghế xe, sau đó đẩy cửa xe ra, để cơ thể cô có thể thoải mái duỗi ra, anh nâng hai chân của cô lên, đè cô xuống 𝒸ắ_〽️ ν_à_ο lần nữa, liên tục hung ác ra vào bên trong mấy chục cái.

Người trong xe thật sự làm quá hung ác, đến xe dường như cũng hơn rung lên.

"Châu Ánh Hi, a a... Anh quá hung dữ..." Lê Phù ngửa đầu ra sau, mắt cô thấy đều đảo ngược, nhưng may chỗ này là biệt thự độc lập, có thể cho phép cô không cần để ý điều gì mà kêu lên.

Cô mắng anh hung dữ, Châu Ánh Hi lại càng hung dữ hơn, hai tay giữ chặt eo cô, đề phòng cô ngã xuống, khe hở ở chỗ ⓖ1_@_🔴 ♓ợ_🅿️ càng lúc càng nhỏ, gậy thịt không ngừng ra vào. Anh vừa hung bạo vừa điên cuồng, hai hòn bi đụng vào 〽️.ô.n.g cô, ma sát ra cảm giác κ*í𝒸*ⓗ 𝖙*h*í↪️*ⓗ mãnh liệt. Cô vươn tay bấu lấy hai tay anh, khóc nức nở cầu xin: "Hình như em sắp, không được..."

Anh chỉ t𝒽·ở 𝖍·ổ·𝖓 h·ể·𝓃 nói ba chữ, vẫn chưa đủ.

Cho dù người phụ nữ dưới thân có dễ vỡ như búp bê đến mấy, Châu Ánh Hi chỉ cần nghe tiếng 𝖗ê·𝓃 𝓇·ỉ yếu ớt và khiêu gợi của cô, dường như lại có sức lực xông tới, như nổi điên muốn làm cho Lê Phù ngất trong xe.

Vốn dĩ trong 🌴ⓗ_â_𝖓 𝖙♓_ể cô có 𝐤𝖍⭕á_𝖎 ↪️ả_ɱ, tiếp tục bị anh đè xuống ra vào mãnh liệt như vậy, trong huyệt nhỏ vọt tới cảm giác muốn phun nước, chỉ là bị gậy thịt thô cứng tạm thời cản trở.

Năm ngón tay bén nhọn ↪️ắ*𝐦 𝖛*à*o da thịt trên cánh tay Châu Ánh Hi, thân dưới của Lê Phù lặp đi lặp lại cảm giác chua xót bị gậy thịt xỏ xuyên. Cô thật sự không chịu nổi, đầu óc trống rỗng, khịt mũi, làm nũng với anh: "Thầy Châu, em thật sự không được..."

Thật ra ◗-ươ-ռ-🌀 𝐯-ậ-𝖙 cũng bị huyệt nhỏ cắn đến tê dại, Châu Ánh Hi nắm lấy chân cô, sau khi liên tục 𝒽𝖚𝓃·𝐠 ♓·ăn·ⓖ ra vào một lát, 🎋𝖍·oá·𝖎 ⓒ·ả·m của hai người cùng nhau đồng thời nâng lên điểm cao nhất. Trong cổ họng cô tràn ra tiếng 𝖗.ê.ⓝ 𝖗.ỉ như bay lên tầng mây, anh cũng kéo dài tiếng 𝖙𝐡●ở 𝐝●ố●𝖈, cuối cùng cũng bắn ra.

Sau khi kết thúc Lê Phù vẫn chưa bình tĩnh lại, bởi vì hai ngón tay Châu Ánh Hi chụm lại nhét vào huyệt nhỏ ẩm ướt ⓝ●ó●ⓝ●𝐠 🅱●ỏ●ⓝ●🌀 của cô, ngón tay cong lên không ngừng gãi. Dưới sự 𝐤·í·𝒸·h т♓í·c·𝖍, huyệt nhỏ lại tuôn ra càng nhiều nước, cao trào còn chưa qua, một đợt cao trào khác bị ngón tay anh làm ra đánh úp lại.

Cô bám vào lưng ghế ngồi phía trước, đầu lắc lung tung, huyệt nhỏ không ngừng co rút.

Kỹ thuật ngón tay của Châu Ánh Hi cũng không kém khi 𝐜ắ●ⓜ ⓥ●à●🔴 thật sư, từng đợt 𝖐♓_o_á_i 𝖈_ả_m điên cuồng xông thẳng 🦵ê·ⓝ đ·ỉռ·h đầu Lê Phù. Bụng dưới sắp co rút, theo ngón tay ra vào nhanh chóng của anh, nước trong huyệt phun ra. Lúc cô cúi đầu, mơ hồ thấy trên sofa và chân mình, còn cả tay anh đều ướt đẫm.

Không biết là thiên đường hay là địa ngục, ngược lại Lê Phù cảm giác như mình đã 𝒸♓_ế_т một lần.

Cô hoàn toàn không động đậy được nữa, ν●υ●ố●t v●𝖊, dịu dàng sau đó đều là Châu Ánh Hi chủ động. Sau khi anh dùng giấy ướt lau chỗ riêng tư và đùi cô, lại cúi người ♓ô.n mồ hôi trên bụng cô, dịu dàng xin lỗi: "Xin lỗi em, chỉ có thể bù sinh nhật cho em vào rạng sáng ngày 13 thôi."

Cái gì mà sinh nhật hay không sinh nhật, cô không quan tâm, cô chỉ muốn ngủ say một giấc.

-

Tôi cũng vậy, chỉ muốn ngủ say một giấc.

Chương (1-90)