Phụ tử tương tàn (1)
← Ch.083 | Ch.085 → |
Edit:.. Lam Thiên..
Đối mặt với Tần Trọng Thiên thản nhiên đón nhận cái chết như vậy, Tần Thiên Vũ đầy bụng hoài nghi, thông minh như hắn cũng biết Thủy Lam có dụng ý khác, nhưng hắn càng cần phải cho chính mình một cái cớ để có thể khiến cho hắn xuống tay.
Tần Trọng Thiên đối xử với hắn bất đồng với người khác, hắn cũng không phải không biết. Nhưng hắn hận Tần Trọng Thiên, hận hắn phá hủy cả đời mẫu thân hắn.
Năm đó, mẫu thân phong hoa tuyệt đại là người tình trong mộng của rất nhiều danh môn công tử, mẫu thân cùng nhị công tử Lạc gia tài hoa phong phú định ra hôn ước, vốn có thể làm chính thê, cả đời hưởng lạc vui vẻ.
Đáng tiếc, trong thời gian mẫu thân đợi gả lại gặp phải tên súc sinh Tần Trọng Thiên này. Hắn tham niệm sắc đẹp của mẫu thân, lại đối với mẫu thân hạ mị dược, nhân cơ hội đoạt đi trong sạch của mẫu thân, cũng đem chuyện này lan truyền khiến cả thành đều biết.
Mẫu thân xấu hổ và giận dữ vốn định tự tử tỏ rõ trong sạch, nhưng không nghĩ tới nàng lại phát hiện bản thân đã mang thai. Tần Trọng Thiên còn nhân cơ hội này trắng trợn bức bách ngoại tổ phụ, khiến mẫu thân không thể không ủy thân cho hắn.
Hoa không đẹp được trăm ngày, sau khi mẫu thân sinh hài tử bởi vì tích tụ u uất cho nên thân thể vẫn luôn suy yếu. Đối mặt với một bệnh mỹ nhân, Tần Trọng Thiên rất nhanh mất đi kích tình.
Đối với với nữ nhân hắn mất hứng thú, Tần Trọng Thiên xưa nay luôn bạc tình, hắn mặc cho phu nhân như lang như hổ cùng tiểu thiếp lấn áp lăng nhục cũng không thèm nghe đến hỏi đến. Mẫu thân hèn yếu sống những ngày cực khổ, nhịn được vài năm sau, rốt cuộc cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, kết thúc cuộc đời thê lương.
Tần Thiên Vũ vĩnh viễn cũng không cách nào quên được mẫu thân vì bảo vệ hắn, đã bị đại phu nhân hành hạ không biết bao nhiêu lần. Từng màn kia, hắn đều khắc cốt ghi tâm!
Sau khi mẫu thân qua đời, để có thể sinh tồn được ở Tần gia nơi ăn thịt này, hắn không thể không học những mặt lá trái, âm mưu quỷ kế. Ở hoàn cảnh này lột xác như vậy, hắn liền bắt được tâm của Tần Trọng Thiên, cuối cùng để cho hắn tự mình dạy dỗ.
Đáng tiếc, Tần Trọng Thiên vĩnh viễn cũng sẽ không biết, tâm nguyện lớn nhất của bản thân hắn không phải là làm gia chủ Tần gia. Tâm nguyện lớn nhất của hắn là phá hủy Tần gia, phá hủy cái lồng giam chôn vùi cả đời mẫu thân này.
"Nàng có thành ý hay không, không nhọc ngươi phí tâm, nếu như ngươi thật sự muốn thành toàn cho ta, vậy thì tự sát đi! Cũng tránh cho ta đeo trên lưng tội danh giết cha, ngươi nói có đúng không?" khóe môi Tần Thiên Vũ kéo ra một nụ cười trào phúng, 'thành toàn'? Nam nhân ích kỷ máu lạnh vô tình này, thật sự không sợ làm bẩn hai chữ kia.
Nhìn vẻ mặt trào phúng của Tần Thiên Vũ, lần đầu tiên Tần Trọng Thiên phát hiện hắn làm người quá thất bại.
"Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng, Tần Thiên Vũ, ngươi cũng thật biết làm "ngư ông"(*) a!"
(*)Ngư ông: đủ câu là ngư ông đắc lợi: ý chỉ hai người tranh nhau thì người được lợi là kẻ thứ ba (nghĩa bóng)
Kèm theo đạo âm thanh này, lại thêm một đám hắc y nhân đi tới, cùng đám hắc y nhân do Tần Thiên Vũ mang tới giằng co lẫn nhau.
"Tần Thiên Tứ?" Tuy là câu hỏi, nhưng lời nói lại là khẳng định.
Tần Thiên Tứ cười hắc hắc, cũng không phủ nhận, "Tần Thiên Vũ, làm sao ngươi biết là ta?"
Tần Thiên Vũ nhíu mày, cười lạnh nói: "Mượn câu nói của phụ thân vĩ đại chúng ta, ánh mắt lén lút của ngươi đã bán đứng ngươi."
"Tiểu đệ cũng muốn hỏi ca ca vô song thông minh của ta một chút, vì sao phụ thân vĩ đại của chúng ta còn chưa ra tay với ta và ngươi?" Tần Thiên Tứ khiêu khích nhìn Tần Trọng Thiên, không chút kiêng kỵ.
Kết hợp với biểu hiện của Tần Thiên Tứ, Tần Thiên Vũ bỗng nhiên sáng tỏ, Tần Trọng Thiên chắc chắn đã bị Tần Thiên Tứ ám toán. Khó trách lúc trước hắn lại toát ra ánh mắt như vậy, khó trách hắn sẽ nói ra lời nói thành toàn như thế, thì ra là như vậy!
Tần Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, đúng rồi, chính là mỹ nữ huyền thú, nàng và Tần gia nhất định có huyết hải thâm cừu, bằng không sao nàng có thể bày ra độc kế cốt nhục tương tàn như vậy.
Hiểu rõ nguyên nhân trong đó, Tần Thiên Vũ đột nhiên làm ra một quyết định khiến cho người khác không thể tin."Ta đối với ngư ông không có hứng thú, các ngươi cứ tùy ý."
Cho đến khi Tần Thiên Vũ mang theo tất cả thủ hạ rời đi, Tần Thiên Tứ vẫn còn thật lâu không tỉnh hồn lại. Ơ! Một người đầy bụng âm mưu như hắn, làm sao lại buông tha cho một cơ hội tốt như vậy?
"Nghiệt tử, ngươi thật sự muốn giết cha?" ánh mắt Tần Trọng Thiên giống như con rắn độc nhìn chằm chằm Tần Thiên Tứ, gằn từng chữ hỏi.
Tần Thiên Tứ không thèm để ý cười nói: "Phụ thân, ngài không thể trách ta, có trách thì trách ngài quá có giá trị. Nếu không thì nhi tử ngài coi trọng nhất cũng đã không tới?"
"Kế ly gián, ngươi có biết hay không? Đây là kế ly gián của tiện nhân kia!" Tần Trọng Thiên vẫn còn chưa từ bỏ ý định nói.
"A, coi như bị mỹ nhân lừa gạt, ta cũng cam nguyện, dù sao cũng tốt hơn so với bị tiểu nhân luôn vì tư lợi như ngươi lừa dối." Tần Thiên Tứ từng bước tiến lên, ở dưới hắn kêu gọi, đám hắc y nhân tạo thành một vòng vây, vây chặt đến con kiến cũng không chui lọt.
Một màn trước mắt khiến Tần Trọng Thiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong đầu dần dần hiện ra một màn nhiều năm trước, Tần Thước đối xử với hắn như con ruột cũng là bị hắn vây công như vậy, cuối cùng bị trọng thương mất tích.
Ánh mắt không thể tin của Tần Thước, ánh mắt lãnh khốc vô tình của bản thân, tựa hồ cũng vào giờ khắc này càng thêm rõ nét.
Chẳng lẽ thiện ác đến cùng cuối cùng đều có báo? Ngày đó hắn sát hại Tần Thước đối với hắn có công ơn nuôi dưỡng, hôm nay đến lượt bản thân phải chết ở trong tay thân nhi tử.
Hắn không cam lòng, không cam lòng chết ở trong tay nhi tử của mình.
Tiếp nhận cảm giác lạnh lẽo khi binh khi dán vào da, Tần Trọng Thiên mạnh liệt kích động. Không được, Tần Trọng Thiên nghĩ tới bản thân từ một kẻ cô nhi trở thành gia chủ thế gia như bây giờ, một đời kiêu hùng, làm sao có thể chết ở trong tay thân nhi tử!
"Thiên Tứ, không bằng ngươi đem ta trói đưa đến nơi tiện nhân kia ở! Nếu nàng nhất định muốn ngươi lấy đầu ta, đến lúc đó lại cắt cũng không muộn, ngươi nói có đúng không?"
Tần Thiên Tứ cân nhắc một phen, hắn cảm thấy cũng có vài phần đạo lý, mặc dù Tần Trọng Thiên đối xử với hắn không tính là thân thiết nhưng cũng không quá bỏ mặc. Thật sự phải xuống tay, hắn cũng có vài phần không đành lòng.
"Như ngươi mong muốn!" Tần Thiên Tứ buông thanh trường kiếm đang đặt trên cổ Tần Trọng Thiên xuống, lại để đám hắc y nhân đem hắn trói chặt.
Quán trọ Thiên Nhai, Thủy Lam nhìn Tần Trọng Thiên như con cho vứt ở trước mặt nàng, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười lạnh trào phúng, cắn răng nghiến lợi nói: "Tần Trọng Thiên, báo ứng, ngươi có biết đây chính là báo ứng hay không!"
Tần Trọng Thiên mạnh liệt kích động, vẻ mặt tràn đầy khó tin, "Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm cái gì?"
Nhìn Tần Trọng Thiên, đôi mắt u lam của Thủy Lam từ từ trở nên lạnh lùng, lóe ra ám quang thị huyết.
"Ta là thần thú thủ hộ Tần gia, ngươi lại không phải là huyết mạch của Tần gia, vậy ngươi cảm thấy ta nên đối với ngươi như thế nào đây?"
Sắc mặt Tần Trọng Thiên đột nhiên trắng bệch, quả nhiên, nàng quả nhiên là vì sự kiện kia mà đến.
Ánh mắt Thủy Lam sắc bén giống như có thể xuyên thấu linh hồn hắn, ở dưới ánh mắt này, hắn cảm thấy tất cả lời nói nguỵ biện của bản thân đều là phí công.
"Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được! Nhưng ta hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho người nhà của ta."
Thủy Lam ha hả cười nói, "Thật sao? Ngươi cũng để ý... Người nhà?"
"Thật ra, muốn ta thả bọn họ cũng không phải là không được, chỉ cần ngươi phối hợp, trả lời vài vấn đề của ta."
Tần Trọng Thiên suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gian nan gật đầu một cái, "Được, chỉ là ngươi phải thề, nếu như ta thành thật trả lời vấn đề của ngươi, ngươi liền bỏ qua cho người nhà của ta."
Lúc này, Tần Trọng Thiên ngược lại rất bình tĩnh, nếu chính hắn phải chết không thể nghi ngờ, vậy còn không bằng tranh thủ một chút ích lợi cho chính mình.
"Ngươi dám uy hiếp ta?" Giọng nói của Thủy Lam lộ ra nguy hiểm.
Nhưng Tần Trọng Thiên đang ôm dáng vẻ bình mẻ chẳng sợ nứt, ngược lại, lại bộc phát trấn định.
"Không, ta không uy hiếp ngươi. Chỉ là chung quy ta khó thoát khỏi cái chết, nếu không có chỗ tốt khiến ta động tâm, ta cần gì phải trước khi chết giải thích cho ngươi đây?"
Nói xong Tần Trọng Thiên liền nhắm chặt hai mắt, tựa như không có ý định mở miệng thêm nữa.
"Được, Thủy Lam ta ở chỗ này thề, nếu Tần Trọng Thiên thành thật trả lời vấn đề của ta, ta liền bỏ qua cho con cái của hắn, nếu trái lời thề sẽ tan thành mây khói." Thủy Lam thay đổi ý định thật nhanh, nàng tin tưởng cho dù nàng không có động thủ, Ngưng Sương cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó.
Lấy được câu trả lời vừa ý, Tần Trọng Thiên mới mở mắt ra, sâu kín thở dài: "Ài! Dù sao cũng đã rơi vào tay ngươi, ngươi hỏi đi!"
"Vấn đề thứ nhất, năm đó Tần Ngạo Thiên rốt cuộc đã đi đâu?" Thủy Lam biết rõ đây là vấn đề Ngưng Sương quan tâm nhất.
Tần Trọng Thiên cúi đầu suy ngẫm trong chốc lát mới trả lời: "Năm đó đại tẩu Sở Yên Nhiên của ta mắc một chứng bệnh hiếm thấy, Tần Ngạo Thiên khắp nơi tìm lương y nhưng không có hiệu quả, ta liền sai người thả ra tiếng gió, nói trong rừng rậm Đoạn Hồn có thần dược có thể cải tử hồi sinh. Tần Ngạo Thiên yêu thê nên sốt ruột, quyết định tự mình đi vào tìm dược, ta liền an bài nhân thủ chặn đường giết hắn, cuối cùng hắn liền mạc danh mất tích, bất quá mệnh hồn bài của hắn lại vẫn chưa từng vỡ vụn."
Thủy Lam khẽ gật đầu, hỏi tiếp: "Vấn đề thứ hai, vì sao ngươi phải đuổi giết mẹ con Sở Yên Nhiên?"
Lần này Tần Trọng Thiên không chút suy nghĩ liền nói: "Đây là giao dịch giữa ta và sứ giả hắc ám của Thần Vực. Một lần vô tình, sứ giả hắc ám tìm được ta, hắn nói chỉ cần ta giúp hắn một tay lấy đi chiếc vòng tay trong tay Sở Yên Nhiên, bọn họ liền giúp ta chiếm lấy vị trí gia chủ."
"Vì sao sứ giả hắc ám lại không tự mình động thủ, mà muốn mượn tay người khác là ngươi?" Thủy Lam nghi ngờ nói. Theo đạo lý, sứ giả hắc ám đều có thực lực huyền vương, muốn bắt một Sở Yên Nhiên đều không phải rất dễ dàng sao?.
Tần Trọng Thiên lắc đầu, "Cái này ta cũng không xác định, nhưng hình như ta có nghe bọn hắn nói qua, trên người Sở Yên Nhiên có cái gì mà dấu ấn linh hồn thủ hộ, bọn họ không tiện động thủ."
Tần Trọng Thiên khiến Thủy Lam hoàn toàn kinh hãi, nếu cái hắn đang nói là thật, kia... mẫu thân của Ngưng Sương chẳng phải là người từ Thần Vực phủ xuống sao? Hơn nữa còn là xuất từ một gia tộc cường đại, nếu không làm sao có thể khiến sứ giả hắc ám phải kiêng kỵ như vậy.
Thủy Lam suy nghĩ một lát, cũng không có đầu mối, chỉ đành phải tạm thời gác lại nghi vấn trong lòng.
"Một vấn đề cuối cùng, ngươi chuẩn bị đối phó với nha đầu kia như thế nào?"
Vẻ mặt Tần Trọng Thiên biến đổi, không biết nên thành thật trả lời hay là nên lừa gạt, nếu như lừa gạt một khi Thủy Lam biết chân tướng sự thật, nhất định sẽ chém tận giết tuyệt. Nếu như thành thật trả lời, sợ rằng Thủy Lam sẽ hành hạ bản thân hắn đến sống không bằng chết.
Do dự một hồi lâu, ánh mắt hắn hơi khép lại, không quan tâm nói."Ta đã liên lạc vơi sứ giả hắc ám, nói chiếc vòng tay đó ở trên người nha đầu kia."
"Cái gì? Ngươi lại dám mượn đao giết người." Thủy Lam tức giận, một phát túm lấy Tần Trọng Thiên, ánh mắt sắc bén hận không thể đem hắn lăng trì thành từng mảnh.
Im lặng một lát, Thủy Lam gọi Tần Thiên Tứ tới, chỉ vào Tần Trọng Thiên nói: "Tần thiếu chủ, thứ ta muốn chỉ là đầu người!"
Nhìn vẻ mặt đầy hàn ý của Thủy Lam, Tần Thiên sửng sốt trong chốc lát, mới nịnh nọt nói: "Mỹ nhân, vậy hiện tại ta liền gở đầu của hắn xuống."
"Không cần, ngươi không theo ước định làm việc nên ta cũng không cần liền tuân theo ước định khế ước với ngươi. Về phần hắn, ngươi có thể mang đi." Thủy Lam chán ghét liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Tần Thiên Tứ nhất thời bị kinh động, hắn bị người đùa bỡn. Vừa định nổi giận, bỗng dưng, hắn nhớ tới ánh mắt rét lạnh của Thủy Lam, lại nghĩ đến kết quả Tần Trọng Thiên đắc tội nàng lúc này hắn không khỏi kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Cân nhắc liên tục, cuối cùng hắn chỉ đành phải chán nản rời đi, về phần Tần Trọng Thiên, hắn tự nhiên không thể nào để cho hắn trở lại Tần gia. Khổ tâm trù tính một ván, coi như không có được Thủy Lam thì ít nhất cũng phải chiếm được vị trí gia chủ đi! Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:.. Lam Thiên..
Thủy Lam hài lòng nhìn Tần Trọng Thiên bộc phát vẻ mặt bi thương, một phát nhấc hắn lên đem về phòng, nàng muốn để Ngưng Sương tự mình xử lý cái đồ vô sỉ hèn hạ này.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |