Bẫy chết người không đền mạng
← Ch.101 | Ch.103 → |
Edit:.. Lam Thiên..
Mạc Lâm vì muốn ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người nên đành chịu đựng đau lòng cấp cho Ngưng Sương một đống lớn dược liệu để làm thực nghiệm, đáy lòng cũng âm thầm hối hận chính mình không có việc gì lại đi gây sự cuối cùng vì mặt mũi mà phải tổn thất một khoản lớn như vậy.
Ngưng Sương cùng đoàn người Thanh Liên đại sư hài lòng rời khỏi Thần Dược Cốc, ra khỏi địa bàn của Thần Dược Cốc, nàng liền phát ra chỉ thị triệu hồi Long Phượng Thần Dược Đỉnh và Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh.
Trong vòng vài cái hít thở, chỉ thấy hai tia sáng tựa như sao băng từ phía chân trời rớt xuống, hai cái bảo đỉnh liền xuất hiện ở trong tay Ngưng Sương, nhất là Long Phượng Thần Dược Đỉnh thậm chí còn ở trong lòng bàn tay nàng nhảy lên nhảy xuống giống như một đứa trẻ chờ đợi được khích lệ.
Thu hoạch phong phú, Ngưng Sương tâm tình vui vẻ vuốt ve Long Phượng Thần Dược Đỉnh nói: "Lão gia hỏa, làm tốt lắm!"
Nhìn thấy một màn này, Thanh Liên đại sư, Ngọc Vô Trần và Lục Hạo Nhiên không hẹn mà cùng trợn to mắt, kinh hô: "Ngươi lại dám gài bẫy Mạc Tông Chủ?"
Ngưng Sương đem bảo đỉnh thu hồi vào không gian, nàng xem thường bĩu môi, hừ lạnh nói: "Lòng dạ xấu xa, lừa gạt chính là hắn!"
Ngọc Vô Trần vẫn là một bộ dáng chấn kinh chưa kịp hồi hồn, Lục Hạo Nhiên và Thanh Liên đại sư ngược lại đã cười phá lên, luôn miệng khen gợi: "Hậu sinh khả úy! giao long, mãnh hổ cũng dám gài bẫy!"
Thì ra, Ngưng Sương để cho Xích Viêm xóa đi quan hệ khế ước giữa Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh và Mạc Lâm, sau đó lại lợi dụng Long Phượng Thần Dược Đỉnh áp chế Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh buộc Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh lặng yên không tiếng động nhận Ngưng Sương làm chủ, cuối cùng lợi dụng quan hệ khế ước triệu hồi hai cái bảo đỉnh từ chỗ Mạc Lâm trở về.
Tiên Dược Cốc nằm ở Thần Vực Nhị Trọng Thiên, từ trong miệng Thanh Liên đại sư, Ngưng Sương biết được Hồng Mông bí cảnh còn hai tháng nữa sẽ mở ra. Mà tiến vào Hồng Mông bí cảnh cũng cần có yêu cầu, một là số tuổi phải dưới một trăm tuổi, hai là tu vi phải đạt tới ngũ tinh huyền quân hoặc vũ quân. Nếu như hai cái điều kiện này đều đầy đủ, vậy còn cần có ấn tín của tông môn hoặc tộc huy ấn ín của thế gia đại tộc. Ấn tín sử dụng tài liệu không phải vàng không phải ngọc là tài liệu quy định của Tứ Đại Tông Môn và Hắc Ám Thần Điện, mỗi khi khai tông lập phái hoặc nhận được sự công nhận của thế gia thì Tứ Đại Tông Môn hoặc Hắc Ám Thần Điện sẽ cấp cho loại tài liệu này.
Hai điều kiện trước là pháp tắc đào thải sàng lọc của Hồng Mông bí cảnh, mà cái còn lại là người nắm quyền ở Thần Vực vì muốn bảo đảm tất cả tài nguyền bên trong bí cảnh đều rơi vào trong tay tông môn hoặc thế gia.
Thanh Liên đại sư nói cho nàng biết, Tiên Dược Cốc có ấn tín tiến vào Hồng Mông bí cảnh của chính mình, hắn cũng mời nàng tiến vào Tiên Dược Cốc.
Cân nhắc trong chốc lát, Ngưng Sương đón nhận lời mời của Thanh Liên đại sư, nàng phải dùng hai tháng này tăng lên cấp ngũ tinh huyền quân.
Bởi vì Ngưng Sương muốn cùng Tử Diễm nói lời từ biệt nên bọn họ quyết định ở lại quán trọ Khải Duyệt nghỉ ngơi một đêm ngày kế sẽ rời đi. Thời điểm ăn bữa sáng ngày ngày kế tiếp Ngưng Sương mang theo Thủy Lam cùng Xích Viêm xuất hiện tại phong ăn của quán trọ Khải Duyệt, ánh mắt của mọi người đều không nhịn được nhìn về phía bọn họ.
Từ trái sang phải, theo thứ tự là nữ tử xinh đẹp lam y, tóc xanh, mắt màu xanh dương; nam tử khí phách kim y, tóc vàng, mắt vàng; nữ tử thanh lệ bạch y như tuyết, tóc đen như mực.
Trong tổ hợp ba người chói mắt người khiến cho người khác chú ý nhất chính là kim y nam tử đi ở giữa kia.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ y bào màu kim sắc vừa người dán chặt lấy thân thể thon dài của hắn làm tôn lên vẻ kiện mỹ mà uy vũ. những sợi tóc màu vàng kim được buộc gọn chỉnh tề trên đỉnh đầu bằng một chiếc thanh tử ngọc quan, gương mặt tuấn tú, ngũ quan xinh đẹp, hai đạo lông mày đặt nghiêng khiến cả khuôn mặt tăng thêm vài phần khí phách. Thời điểm ánh mắt màu vàng của hắn quét nhìn mọi người liền giống như phát ra vạn trượng kim quang. Hắn cứ như vậy đi từng bước một nhưng lại giống như chiến thần đến từ viễn cổ, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Tất cả mọi người ngây người chăm chú nhìn nam tử tựa như thiên thần kia, cảm nhận được khí phách vô ngôn quanh quẩn trên người hắn cả phòng ăn đang huyên náo bởi vì hắn xuất hiện lập tức biến thành cửu thiên Ngọc Vũ Quỳnh Điện (*).
(*) Cửu thiên Ngọc Vũ Quỳnh Điện hay Quỳnh Lâu Ngọc Vũ là chỉ cung điện trên trời chỉ nơi ở của thần tiên trong truyền thuyết.
Ngưng Sương đi tới trước bàn ăn, chỉ vào Xích Viêm kim quang chói mắt hướng về phía ba người Ngọc Vô Trần đang trợn mắt há hốc mồm giới thiệu: "Đây là Xích Viêm!" Sau đó lại chỉ Thủy Lam mị lam như hải nói: "Đây là Thủy Lam, người thủ hộ của ta."
Sau đó nàng lại phân biệt chỉ vào Lục Hạo Nhiên, Ngọc Vô Trần cùng Thanh Liên đại sư nhất nhất hướng Xích Viêm và Thủy Lam giới thiệu.
Đợi Ngưng Sương giới thiệu xong xuôi, Thủy Lam nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh Ngọc Vô Trần, Xích Viêm kéo bàn tay nhỏ bé của Ngưng Sương ngồi vào phía đối diện với bọn họ, cử chỉ thân mật tựa hồ đang tuyên cáo quyền sở hữu của hắn.
Ngưng Sương không để lại dấu vết tránh thoát bàn tay to của hắn, mỉm cười lên tiếng: "Mọi người ăn a! Ngây người làm gì?"
Ngọc Vô Trần và Thanh Liên đại sư không biết lai lịch của nàng, chỉ cho rằng nàng được sinh ra trong một gia tộc lánh đời, người thủ hộ đều là nhân vật phong tư tuyệt thế như vậy.
Nhưng Lục Hạo Nhiên biết nàng đến từ Mộng Huyễn Đảo, đáy lòng kinh ngạc tự nhiên cùng người khác bất đồng. Chỉ là hắn là người am hiểu sâu thế sự nên hắn một câu cũng không hỏi, chỉ cười trêu nói: "Nha đầu, tiểu tử này không phải là vị hôn phu của ngươi chứ?"
Xích Viêm nghe xong lời này, lập tức đối với Lục Hạo Nhiên thay đổi thành thân thiết, ánh mắt của hắn nóng rực giống như đang nói... , 'lão ngài thật là có ánh mắt a!'.
Đáng tiếc Ngưng Sương lại hung hăng trợn mắt nhìn Lục Hạo Nhiên một cái, tức giận trả lời: "Lắm chuyện như vậy, cẩn thận ăn cơm nghẹn chết ngươi!"
Lục Hạo Nhiên ngượng ngùng sờ sờ vẻ mặt bình thường của mình, cảm khái nói: "Ài! Vẫn là lớn lên đẹp trai mới tốt, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!"
Thanh Liên đại sư lại nhìn chằm chằm Xích Viêm trêu đùa nói, "Xem ra Thần Vực tứ đại công tử phải xếp lại thứ hạng mới lần nữa rồi!"
Thủy Lam bị giam ở trong Linh Phượng không gian thật nhiều ngày liền đã xem《 ta cùng với Tứ Đại công tử hai ba chuyện 》, lúc này, ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm Ngọc Vô Trần từ trên xuống dưới, thẳng đến khi gương mặt Ngọc Vô Trần biến thành màu đỏ.
"Ngươi thật sự bị nữ nhân chạm qua liền ba ngày ăn không ngon?" Thủy Lam tò mò hỏi.
Ngọc Vô Trần bất đắc dĩ cười khổ nói, "kia cũng là do người ta viết ra."
Thủy Lam đồng ý gật đầu một cái, ngay sau đó lại hỏi "Ngươi thật sự hai tuổi đã có thể luyện chế thượng cổ thần đan?"
Lời vừa nói ra, Ngưng Sương nhất thời cười đến nghiêng trước ngã sau, chỉ vào Thủy Lam chế nhạo nói: "Đầu óc ngươi bị nước vào sao? Cái này cũng tin!"
Thủy Lam mờ mịt nhìn Ngưng Sương, hùng hồn nói: "Sách không phải là nơi giải thích tất cả mọi vấn đề sao? Làm sao lại không tin?"
Ngưng Sương cười nhạo một tiếng, "Ngươi nha! Hoàn toàn tin sách không bằng không xem sách, có biết hay không? Huống chi còn là loại sách bát quái biên soạn bừa bãi này!"
Thủy Lam tựa như có vài phần hiểu ra gật đầu một cái, lẩm bẩm nói: "Phải ha! Bên trong còn nói Tử Diễm là con riêng của Hắc Ám Điện Chủ và Thanh Linh Thánh Nữ!"
Nghe thấy lời này của Thủy Lam, Ngưng Sương hỏi ngược lại: "Cái này làm sao ngươi lại không tin?"
Đôi mặt u lam xinh đẹp của Thủy Lam chợt lóe, "Dĩ nhiên là không tin! Hiện tại Tử Diễm nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi, ba bươi tuổi mà Thanh Linh Thánh Nữ đã mất tích ba, bốn vạn năm, như vậy chuyện này có thể sao?"
Thấy Ngưng Sương vẫn còn nhíu mi lặng lẽ đợi đoạn sau, Thủy Lam đành phải đem tất cả những gì nàng biết nói tất ra.
Bốn vạn năm trước, có một thế lực gọi là Huyễn Thần Điện cùng với Hắc Ám Thần Điện đều ở Thất Trọng Thiên. Lúc ấy Huyễn Thần Điện có hai vị lão đại, Minh Huyễn Thần Quân và Mặc Nhiễm Thần Hoàng. Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, Huyễn Thần Điện nhanh chóng phát triển trở thành một đại thế lực có thể cùng Hắc Ám Thần Điện địa vị ngang nhau.
Hắc Ám Thần Điện một mình nắm giữ Thất Trọng Thiên nên không thể nào có khả năng dung nạp một quái vật khổng lồ ngủ say ở bên cạnh giường, sau này lại truyền ra tin tức Minh Huyễn Thần Quân dụ dỗ Thanh Linh Thánh Nữ, tiếp đó điện chủ Hắc Ám Thần Điện liền hướng Huyễn Thần Điện phát ra khiêu chiến.
Huyễn Thần Điện mới xuất hiện so với Hắc Ám Thần Điện đã có vài ngàn năm nội tình, mặc dù có chút lộ ra yếu kém nhưng cũng không thể khinh thường, đánh qua đánh lại giằng co gần hai mươi năm, cuối cùng bởi vì Hắc Ám Điện Chủ lên cấp nên dẫn đến Huyễn Thần Điện bị đánh bại vong. Minh Huyễn Thần Quân kinh tài tuyệt diễm cùng với Mặc Nhiễm Thần Hoàng phong thái xuất trần đều ngã xuống trong trận chiến đấu.
Trong giọng nói sâu kín của Thủy Lam mang theo mùi vị cảm thán nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn nói cho Ngưng Sương biết nhiều như vậy, vì Minh Huyễn và Mặc Nhiễm, rốt cuộc BOSS nàng phải đối mặt là ai?
Cảm nhận được đáy lòng nặng nề của Ngưng Sương, Xích Viêm lặng lẽ nắm bàn tay thấm lạnh của nàng, cảm giác ấm áp kèm theo lời nói chân thành, chân chân thiết thiết truyền vào đáy lòng Ngưng Sương.
"Sương, trên con đường ngươi chọn vĩnh viễn có ta làm bạn!"
Thông qua quyển trục truyền tống trận, trong nháy mắt bọn họ đã đến Tiên Dược Cốc, đồng thời cũng khiến Ngưng Sương thấy được Thần Vực thần kỳ, thế nhưng còn có quyển trục truyền tống là lương khí mà mỗi người lữ hành đều chuẩn bị.
Tiên Dược Cốc, địa phương đẹp như mộng ảo.
Một loạt nhà lá thấp thoáng ở dưới bích thủy thanh sơn (nước xanh, núi xanh), không có vàng son lộng lẫy, không có rường cột chạm trổ nhưng lại làm cho người ta từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thản nhiên thoát tục.
Tiên Dược Cốc, tuy nói là một tông môn nhưng nhân khẩu lại rất thưa thớt. Thế hệ này, Cốc Chủ Thanh Liên đại sư chỉ thu nhận một mình Ngọc Vô Trần làm đệ tử, Tứ Đại Trưởng Lão có bốn người đệ tử riêng của mình, thêm vài người hầu phụ trách quét dọn và nấu ăn, tổng cộng không tới ba mươi người. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:.. Lam Thiên..
Bốn người Ngưng Sương tới, mang đến sinh cơ và sức sống cho Tiên Dược Cốc vốn bị ngăn cách với nhân thế, trải qua tiếp xúc với Tứ Đại Trưởng Lão, Ngưng Sương mới biết bọn họ không chỉ là Đan sư có danh tiếng tại Thần Vực mà còn là huyền linh sư thâm tàng bất lộ.
Xích Viêm nói cho nàng biết, trong Tứ Đại Trưởng Lão có hai người đã đột phá Thần giai, hai người còn lại cũng là tinh huyền thần. Có thể nói, Tiên Dược Cốc nhỏ nhỏ này chính là nơi ngọa hổ tàng long.
Ngoài tu luyện, Ngưng Sương lại dụng tâm suy nghĩ cấm chế thuật Tinh Thần Đại Đế truyền cho nàng, nàng quyết tâm nghiên cứu ra một bộ đại trận cường đại khóa núi dùng để bảo vệ Tiên Dược Cốc thanh tĩnh. Tại thế giới này, địa phương thanh tĩnh quá ít, Tiên Dược Cốc như thơ như họa này, nàng không hy vọng nó dính bụi trần!
Thủy Lam nói cho nàng biết, ở Thần Vực, có rất nhiều trận pháp cấm chế thượng cổ đều đã bị thất truyền, hiện tại phổ biến nhiều là phù chú thuật. Như Ý phù bút lão tổ tông Tần gia giao lại cho nàng chính là bán chí tôn thần khí dùng để khắc vẽ bùa chú thượng cổ, cũng chỉnh bởi vì vật này mà dẫn tới họa diệt môn của Tần gia năm đó.
Cân nhắc đến chuyện nàng sẽ tiến vào Hồng Mông bí cảnh, trong khoảng thời gian này Lục Hạo Nhiên hận không thể đem các đại thực lực cùng sở trường của bọn họ ở Thần Vực đều rót vào trong đầu nàng, ngược lại cũng khiến Ngưng Sương đối với Thần Vực có một cái nhìn cơ bản.
Vốn nghĩ rằng Lục Hạo Nhiên sẽ cùng nàng tới Hồng Mông bí cảnh nhưng nàng lại được báo cho biết Lục Hạo Nhiên đã sống nghìn tuổi. Cái này trực tiếp dẫn đến chuyện về sau Ngưng Sương nhìn thấy những người nào hào hoa phong nhã liền nhịn không được suy đoán đối phương có phải là lão yêu quái bất tử sống ngàn năm hay không.
Nói đến Hồng Mông bí cảnh, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt tò mò, đem bên trong tưởng tượng thành Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, Tiên phủ phúc địa. Dù sao mỗi một vạn năm mới mở ra một lần, lại hạn chế tuổi tác và thân phận, đại đa số mọi người đều chỉ có thể ngóng nhìn và thở dài!
Sau khi Ngưng Sương trưng cầu qua ý kiến của Xích Viêm, nàng quyết định để Lục Hạo Nhiên tiến vào Linh Phượng không gian, xem thử một chút có thể đem người mang vào Hồng Mông bí cảnh hay không.
Đêm trước khi rời khỏi Tiên Dược Cốc, Ngưng Sương tìm Lục Hạo Nhiên dứt khoát hỏi thẳng: "Lục Thần Y, ngươi có muốn tiến vào Hồng Mông bí cảnh hay không?"
"Dĩ nhiên là muốn!" Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Hạo Nhiên lúng túng vỗ đầu một cái, lẩm bẩm nói: "Muốn cũng vô dụng!"
Ngưng Sương nhìn chiếc nhẫn bảo thạch sáng long lanh trên ngón tay Lục Hạo Nhiên, thần bí khó lường cười nói: "Nếu ta có biện pháp thì sao?"
Hai mắt Lục Hạo Nhiên sáng lên, ngay sau đó lại phai nhạt xuống, "Ngươi, nha đầu này, vẫn còn muốn khiến ta vui vẻ."
"Ngươi nha, chính mình phải cẩn thận một chút, phải biết, người tiến vào Hồng Mông bí cảnh mười người thì chết tới sáu bảy người, tàn khốc trong đó có thể nghĩ cũng biết. ở bên trong, trận pháp, cấm chế hay thần thú thủ hộ... tất cả những thứ đó cũng đều không phải là đáng sợ nhất mà đáng sợ nhất chính là con người! Nhất là người của Thần Dược Tông, nói không chừng Mạc Lâm lão đầu đã hoài nghi đến trên người ngươi..."
Ngưng Sương thấy hắn vẫn còn muốn thao thao nói chuyện không ngừng, hốc mắt nàng đột nhiên nóng lên, một đường đi tới, mặc dù nàng phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và nguy hiểm, nhưng cũng tao ngộ được rất nhiều thầy tốt bạn hiền, làm cho con đường nàng chọn không còn cô độc nữa.
Ngưng Sương giơ vòng tay Linh Phượng trên cổ tay lên, thất thải quang mang trên vòng tay Linh Phượng trong nháy mắt nhanh chóng hiện lên trong đầu Lục Hạo Nhiên khiến con ngươi hắn co rút lại, sắc mặt đại biến, thẳng đến khi tiếng cười nhạo của Ngưng Sương truyền vào trong tai.
"Lục Thần Y, ngươi như thế nào không bị kich hách a?"
Tỉnh hồn lại, câu nói đầu tiên của Lục Hạo Nhiên lại là: "Sở Yên Nhiên là gì của ngươi?"
Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Ngưng Sương trong nháy mắt đông cứng lại, thẳng đến khi Lục Hạo Nhiên hỏi lại một lần nữa "Sở Yên Nhiên là gì của ngươi?"
"Là mẫu thân của ta." Mặc dù Ngưng Sương không hiểu quan hệ giữa Lục Hạo Nhiên và mẫu thân của mình, bất quá sau khi suy nghĩ một lát nàng vẫn lựa chọn thành thật trả lời.
Lục Hạo Nhiên nghe nói như vậy liền trầm mặc một lúc thật lâu, thẳng đến khi Ngưng Sương cho là hắn sẽ không mở miệng nữa thì hắn lại thở phào một hơi, vẻ mặt dần dần khôi phục lại bình tĩnh."Mẫu thân của ngươi hiện giờ đang ở đâu? Nàng có khỏe không?"
Ngưng Sương chậm rãi lắc đầu một cái, im lặng một lát sau đó mới trả lời: "Ta đến từ Phượng Ngâm Đại Lục, năm ta ba tuổi mẫu thân ta qua đời."
Lục Hạo Nhiên hỏi tới: "Lấy tu vi của mẫu thân ngươi, thế nào lại qua đời?"
Ngưng Sương lại giơ chiếc vòng tay Linh Phượng trên cổ tay lên một lần nữa, hít một hơi thật sâu, sau đó đem tất cả chuyện đã xảy ra khi nàng ba tuổi cùng với mục đích nàng tới Thần Vực đều nói lại một lần.
Lục Hạo Nhiên nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, ở lúc Ngưng Sương cho là hắn lại lâm vào ưu tư gì đó thì hắn lại vang lên một tiếng thở dài: "Ài! Đúng là vẫn còn chạy không thoát a!"
"Nha đầu, theo lý ngươi nên gọi ta một tiếng Thanh sư tổ. Mẫu thân của ngươi là hào môn thế gia ở Thần Vực —— đích nữ của Sở gia, thời điểm nàng mười sáu tuổi, trong lúc vô tình nàng chiếm được vòng tay Linh Phượng nhưng lại không thể khiến nó nhận chủ, chuyện này bị vị hảo tỷ muội của nàng Đông Phương Linh biết liền báo cho trưởng bối nhà mình. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì lại truyền đến trong tai điện chủ Hắc Ám Thần Điện, điện chủ từ Thần Vực Thất Trọng Thiên phái ra Hắc Ám Thánh Sử muốn đem mẫu thân của ngươi bắt về Hắc Ám Thần Điện. Ngoại công của ngươi cùng ta có chút giao tình riêng, hắn thấy ta ẩn cư thế ngoại hơn nữa còn là một kẻ tán tu liền để cho mẫu thân của ngươi bái ta làm sư phụ, sau đó đem nàng từ Tam Trọng Thiên dẫn tới Thương Mang Đại Địa từ đó mai danh ẩn tích. Sau lại Thần Dược Tông Mạc Lâm thấy ta có kim châm hồi sinh thuật, liền nổi lên tâm tư muốn kéo ta gia nhập Thần Dược Tông. Ở quảng trường Liệt Diễm tại Thần Dược Cốc, chúng ta triển khai một cuộc quyết đấu liều chết, ta không giải thích được bị rơi vào Mộng Huyễn Đảo, mẫu thân của ngươi lúc ấy sống chết không biết, hiện tại xem ra nàng cũng là cơ duyên xảo hợp tới Phượng Ngâm Đại lục."
Nhìn vẻ mặt đau buồn của Lục Hạo Nhiên, tâm Ngưng Sương đồng dạng cũng nặng nề vô cùng, thì ra, mẫu thân thật sự là đệ tử thế gia ở Thần Vực nhưng lại bởi vì vòng tay Linh Phượng mới khiến cho nàng có nhà nhưng không thể trở về.
"Lục Thần Y, người đuổi giết mẫu thân ta năm đó nói cho ta biết, trong lúc nguy cấp, trên trán mẫu thân ta đột nhiên phát ra một đạo bạch quang, sau đó mẫu thân liền biến mất." Ngưng Sương nói xong tràn ngập hi vọng nhìn Lục Hạo Nhiên, hi vọng nghe được đáp án nàng muốn nghe.
Lục Hạo Nhiên trầm ngâm trong chốc lát, nhìn ánh mắt hi vọng của nàng, cuối cùng vẫn là chán nản lắc đầu một cái."Nha đầu, không phải như ngươi nghĩ. Cho dù là có dấu ấn thủ hộ, người thủ hộ cũng không có khả năng triệu hồi nàng từ Phượng Ngâm Đại Lục trở về trừ phi nàng đã cùng người nào đó ký kết khế ước sinh mạng cùng hưởng, mà người nọ thân lại đang ở Lưu Đày Chi Địa, như vậy mới có thể đem nàng từ Phượng ngâm Đại Lục triệu hồi trở lại."
"Đối tượng khế ước nhất định phải là nhân loại sao?"
Lục Hạo Nhiên khẳng định gật đầu một cái, "Phải là nhân loại, hơn nữa khế ước được ký kết nhất định phải là linh hồn và sinh mạng cùng hưởng."
"Tại sao thân phải ở Lưu Đày Chi Địa?"
"Bởi vì chỉ có Lưu Đày Chi Địa mới có thể không thông qua xé rách không gian mà từ Phượng Ngâm Đại Lục, hoặc là một không gian riêng tư khác trực tiếp triệu hoán người, nhưng cửa ra vào giữa Lưu Đày Chi Địa cùng ngoại giới vẫn luôn bị phong bế, cho nên người tiến vào Lưu Đày Chi Địa đều không cách nào rời đi nơi đó." Lục Hạo Nhiên giải thích xong, an ủi vỗ vỗ bả vai Ngưng Sương.
Trong lòng Ngưng Sương bỗng dưng xông lên một trận cảm giác kỳ lạ nói không rõ, chính là nàng mơ hồ có một loại cảm giác, mẫu thân nàng mạc danh mất tích nói không chừng có liên quan tới phụ thân, chỉ là phụ thân đang ở nơi nào đây? Chẳng lẽ là ở Lưu Đày Chi Địa?
Hiện tại chuyện nàng muốn làm có rất nhiều, đầu tiên nàng muốn đi Hồng Mông bí cảnh, sau đó trà trộn vào tam đại tông trộm lấy chí bảo của bọn họ. Trong lúc đó còn muốn tìm kiếm tử thiên quỳ, muốn tìm phụ mẫu, muốn mở ra hộp Thanh Ngọc của Mộng Huyễn Thần Tộc, tìm kiếm hộp phong ấn của Bạch Hổ thậm chí còn muốn tìm Kim Diễm Tông báo thù cho lão tổ tông, mặc dù đến nay nàng còn chưa hỏi thăm được Kim Diễm Tông như đã nói.
"Lục Thần Y, người có muốn tiến vào Linh Phượng không gian hay không?, bên trong ta có vài đồng bọn, sẽ không tịch mịch." Sau khi biết Lục Hạo Nhiên là sư phụ của mẫu thân, Ngưng Sương bất tri bất giác đối với hắn nhiều hơn một chút tôn kính.
Lục Hạo Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu một cái."Được, ngày mai ta liền cùng các ngươi rời khỏi nơi này, trên đường đi sẽ tiến vào Linh Phượng không gian!"
Từ phòng Lục Hạo Nhiên trở về, Ngưng Sương thật lâu không thể ngủ say, nàng là suy nghĩ phụ mẫu rốt cuộc đang ở nơi nào? So với chuyện cứu Mặc Nhiễm và Minh Huyễn có mục tiêu rõ ràng, đối mặt với chuyện mê mang mờ mịt như vậy càng làm cho nàng thúc thủ vô sách.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Liên đại sư đã sớm ra lệnh cho người chuẩn bị xong bữa sáng, Ngưng Sương lại cặn kẽ giảng giải phương pháp thao tác của đại trận khóa núi cho Thanh Liên đại sư nghe.
Kể từ khi tứ đại trưởng lão trong Tiên Dược Cốc khảo nghiệm qua uy lực của đại trận khóa núi, Thanh Liên đại sư đối với lời nói của Ngưng Sương nhưng là nói gì nghe nấy, lúc này hắn tỉ mỉ đem chiêu thức biến ảo của đại trận khóa núi ghi nhớ hết, sau đó lưu luyến không rời đưa bọn họ ra khỏi Tiên Dược Cốc, trước khi đi vẫn không quên hướng Ngọc Vô Trần giao phó nói: "Trần Nhi, chăm sóc thật tốt Tiểu Sương nhi! Nàng nếu thiếu một cọng tóc, vi sư hỏi tội ngươi!"
Không nghĩ tới Thanh Liên đại sư vừa dứt lời, Thủy Lam liền giễu cợt nói, "Đại sư, ngài vẫn nên lo lắng cho đồ đệ bảo bối của ngài thì hơn, chớ để bị người bán còn giúp người đếm tiền!"
"Gần mực thì đen, Trần Nhi liền nhờ Thủy Lam muội tử chăm sóc a!" Thanh Liên đại sư mặt mày hớn hở nói, trong lòng lại âm thầm chờ đợi nhìn thấy bộ dạng phúc hắc của Ngọc Vô Trần. Hắn cũng không tin, ngày ngày đi theo đám người Ngưng Sương đầy bụng ý xấu lăn lộn cùng một chỗ, Ngọc Vô Trần còn có thể không bị nhuộm đen.
Địa điểm Hồng Mông bí cảnh mở ra là ở chỗ giao giới giữa Thần Vực Tam Trọng Thiên cùng Tứ Trọng Thiên, nơi đó nổi danh là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi tại Thần Vực— Vong Xuyên sa mạc.
Giữa biển cát vàng mênh mông có một tòa thành trì bị năm tháng ăn mòn mang tên: Vong Xuyên.
Lúc này, tòa thành Vong Xuyên đã sớm hoang phế đều là bóng người nhốn nháo. Thanh niên tài tuấn hào hoa phong nhã, lão cường giả thanh danh hiển hách, còn có thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, khiến cho tòa phế thành này mang đến ảo cảnh y hệt phồn hoa.
Thỉnh thoảng có ánh sáng nhiều màu sắc khác nhau từ trên trời giáng xuống, thanh âm nổ tung của quyển trục truyền tống trận nhỏ bé vang lên liên tiếp.
Xuất hiện không chỉ mỗi nhân loại, thậm chí có cả Ma Tộc, Ma Tộc ở dưới sự chỉ dẫn của Ma tộc đại năng, vững vàng chiếm cứ lấy phía tây bắc thành Vong Xuyên. Nhân loại và Ma Tộc áp chế sự chán ghét của phe mình với phe đối phương, bên này với bên kia nước giếng không phạm nước sông.
Đám người Ngưng Sương vừa xuất hiện ở Thành Vong Xuyên, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ lập tức hấp dẫn sự chú ý của các phương thế lực.
Đi tới Thành Vong Xuyên đều là các tông môn hoặc đệ tử ưu tú của thế gia, mọi người tướng mạo tuấn tú, vẻ mặt kiêu căng. Nhưng từ trong vạn hoa, đội Ngưng Sương vẫn là nổi bật nhất.
"Ngưng Sương, tại sao bọn họ lại nhìn chúng ta?" Ngọc Vô Trần bị đông đảo ánh mắt ước ao ghen tị đâm đến phải ngượng ngùng cúi đầu.
Ngưng Sương ha ha cười, trêu đùa nói: "Vô Trần công tử phong thái tuyệt luân, người gặp người thích thôi!"
Ngọc Vô Trần nhìn nụ cười này của nàng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thủy Lam. Trong khoảng thời gian này, hắn có thể nhận ra Thủy Lam có rất nhiều thủ đoạn dạy bảo, ngược lại cùng Thủy Lam thành lập nên một tình hữu nghị quỷ dị.
Thi bạo cùng bị ngược đãi là tình hữu nghị!
Tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của Ngọc Vô Trần, Thủy Lam lạnh lùng nhìn lướt qua đám người đang vây xem. Đáng tiếc, ánh mắt lạnh lùng này kinh qua ánh mắt câu hồn đoạt phách của nàng bắn ra không chỉ không đưa đến tác dụng cảnh cáo, ngược lại lại khiến đám người kia càng càn rỡ hơn.
Người có chút gan lớn thậm chí còn hướng bọn họ huýt sáo, cảm nhận được ánh mắt càng ngày càng càn rỡ của những người này, đột nhiên trong mắt Xích Viêm bắn ra một đạo kim quang, kim quang quét tới đâu những ánh mắt không chút kiêng kỵ rình coi lập tức yếu ớt thu về tới đó.
Hắn bễ nghễ liếc mắt một cái khiến cho người ta sinh ra cảm giác thần phục từ trong đáy lòng, khí thế quanh người hắn giống như vương giả cao cao tại thượng làm cho người ta bất tri bất giác phải cúi đầu hạ thấp kiêu căng.
"Ánh mắt thật là khí phách a!" Một đạo thanh âm tựa như gió xuân truyền đến, tất cả mọi người không nhịn được theo giọng nói nhìn lại.
ở dưới vô số ánh nhìn chăm chú, đạo bóng người màu tím kia ưu nhã nện từng bước một đi tới chỗ đám người Ngưng Sương. Mạn đà la hoa trên y bào theo bước chân của hắn toát ra phong tư xinh đẹp.
Nhìn gương mặt hắn giống như quan ngọc, đôi mắt màu tím tựa như lưu ly, tóc tím phiêu dật cùng nụ cười giống như gió xuân treo ở khóe môi, tất cả mọi người đều không nhịn được sợ hãi than trong lòng.
Hảo một cái mỹ nam tựa gió xuân!
Xích Viêm mắt vàng cùng Tử Diễm mắt tím ở trên không trung giao hội, vô số tia lửa từ trong ánh mắt bắn tán loạn ra. Ngay sau đó, một loại vui sướng khi gặp kỳ phùng địch thủ tràn ngập ở trong lòng hai bên.
Ngưng Sương đi tới bên cạnh Tử Diễm chỉ vào Xích Viêm nhẹ giọng giới thiệu: "Đại Tế Ti, đây là đồng bạn của ta — Xích Viêm."
Sau đó nàng lại chỉ vào Tử Diễm giới thiệu: "Xích Viêm, đây là đại tế ti của Hắc Ám Thần Điện— Tử Diễm, cũng là ân nhân cứu mạng của ta!"
"Chào huynh!" Tử Diễm thu hồi ánh mắt, mỉm cười đưa tay ra.
Xích Viêm quan sát những ngón tay thon dài trước mặt, nhàn nhạt trả lời: "Chào huynh!" Nhưng không có vươn tay ra.
Tử Diễm kỳ thật cũng không để ý, vẫn như cũ mỉm cười như gió xuân, đi ở bên cạnh Ngưng Sương.
Ngưng Sương quét mắt một cái, không phát hiện Thanh Y luôn như hình với bóng với Tử Diễm, không khỏi lên tiếng hỏi "Thanh Y đâu?"
"Hắn ở quán trà bên kia chờ chúng ta?" Tử Diễm đưa tay chỉ một dãy nhà cách đó không xa, mỉm cười nói.
Ngưng Sương kinh ngạc, kinh hô: "Đừng nói là ngươi đặc biệt tới đón chúng ta đấy nha!"
Tử Diễm chỉ cười không nói, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người dẫn đám người Ngưng Sương đi tới quán trà. Lướt qua ánh mắt vây xem của mọi người, bọn họ đi tới trước một mộc lâu vừa mới được sửa chữa.
Trừ một chữ 'trà' thật to, mộc lâu không có bất kỳ một chiêu bài nào khác, bên trong cũng chỉ để bàn ghế bình thường nhất, nơi này có thể nói là một quán trà giản dị mộc mạc nhưng người uống trà lại là y phục ngăn nắp.
Nghĩ đến ở địa phương hoang phế như Thành Vong Xuyên này, có thể có được một chỗ râm mát uống một chén trà xanh cũng đã là một chuyện vô cùng xa xỉ. Trong quán trà không còn chỗ ngồi, tiếng người ầm ĩ huyên náo.
Tử Diễm mang theo bọn họ đi thẳng tới lầu hai, Thanh Y vừa thấy bọn họ liền vội vàng đứng dậy tiếp đón."Sở tiểu thư, các ngươi đã tới!"
Ngưng Sương mỉm cười chào hỏi Thanh Y, sau đó đem Xích Viêm cùng Thủy Lam và Ngọc Vô Trần giới thiệu cho Thanh Y, ánh mắt Thanh Y rơi vào trên người Xích Viêm, trong lòng âm thầm sợ hãi than, cuối cùng cũng phát hiện ra người có dung mạo và khí thế có thể sánh ngang với Tử Diễm. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:.. Lam Thiên..
Nhìn ánh mắt bọn họ đối với Sở cô nương đều có ý định a! Này, hai người kỳ phùng địch thủ đụng vào nhau, cũng không biết người nào cờ cao hơn một chiêu.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |