Thái Cực phúc địa
← Ch.040 | Ch.042 → |
Trong quá trình rơi xuống, Ngưng Sương bi ai phát hiện bản thân ngoại trừ mặc cho số phận quyết định, thì cái gì nàng cũng không làm được. Rốt cuộc, tiếng gió bên tai cũng biến mất, cảm giác chân chạm đất đã quay trở lại.
Ngưng Sương mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến một người luôn luôn trầm tĩnh như nàng nhất thời cả kinh hoảng sợ. Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là một tòa cung điện to lớn, thần kỳ là trên dưới cung điện và bốn phía vách tường đều là do từng cái đồ án thái cực bát quái to lớn tạo thành, hai màu trắng đen ùn ùn kéo đến tràn ngập hai mắt Ngưng Sương.
"Huyễn, ngươi có nhìn ra đây là có chuyện gì xảy ra không?" Ở dưới cũng điện đầy khí thế như vậy, Ngưng Sương không dám đi nhầm bước một, chỉ sợ đi sai sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
"Nha đầu, ta có thể dò xét được tình huống ở bên ngoài nhưng ta lại không ra được. Đây là thượng cổ cửu cung bát quái trận, loại trận pháp thần bí huyền ảo này đã sớm thất truyền, cho nên ta cũng không giúp được ngươi." Trong giọng nói bình tĩnh của Minh Huyễn có ẩn chứa một chút chán nản nhàn nhạt, hắn phát hiện bản thân đã từng là người có kiến thức uyên bác nhưng trải qua vạn năm ngủ say, hắn thật đã thành ếch ngồi đáy giếng rồi.
Nghe vậy, Ngưng Sương cả kinh, nàng thử thăm dò tiến vào Linh Phượng không gian, nhưng lại chán nản phát hiện nàng thật không thể đi vào được. Từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, lúc này Linh Phượng không gian lại cư nhiên không vào được.
"Nha đầu, có lẽ đây chính là chỗ thần kỳ của trận pháp này, cấm chỉ vật thể có sinh mệnh ra vào không gian! Trước mắt xem ra, vô cực hư không trảm ở chỗ này chỉ sợ cũng không có cách nào sử dụng, muốn rời khỏi nơi này, đường tắt duy nhất chính là phá giải trận pháp." Sắc mặt Minh Huyễn nặng nề, khẽ vuốt cái trán, đột nhiên nghĩ lại, nguy hiểm thường có chuyển biến tốt. Nhất thời sáng tỏ thông suốt."Nha đầu, ngươi nhìn xem một chút linh khí ở nơi này phân bố như thế nào?"
Tâm lý của Ngưng Sương từ trước tới may luôn rất tốt, chỉ một lát sau, nàng đã từ trong trạng thái bị đả kích phục hồi lại tinh thần. Thật sự là bản thân nàng quá mức lệ thuộc vào Linh Phượng không gian, nguy hiểm lần này có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn không tưởng tượng được.
Một mặt lạc quan an ủi mình, một mặt dựa theo nhắc nhở của Minh Huyễn điều tra linh khí ở nơi này, kết quả lại một lần nữa khiến nàng nghẹn họng trân trối. Linh khí nơi này so với Linh Phượng không gian còn nồng nặc hơn gấp mấy lần, hơn nữa nàng còn cảm thấy chỉ có linh khí của hai loại nguyên tố ánh sáng và hắc ám.
Ngưng Sương đem kết quả nói cho Minh Huyễn, Minh Huyễn liền cả kinh hô lên: "Kỳ tích! Qủa nhiên là kỳ tích!"
Đến lúc này, hắn cũng không thể giúp được chuyện gì cho Ngưng Sương. Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là đi một bước nhìn một bước, trong lòng mang theo lo lắng tìm kiếm ở trong cung điện, ở trên tường, trên đất, trái xem một chút, phải sờ một chút. Ngưng Sương kinh ngạc phát hiện, thì ra là quang minh nguyên tố phân bố ở mặt màu trắng của đồ án thái cực, mà ám nguyên tố lại phân bố ở mặt màu đen của đồ án thái cực. Cả tòa cung điện, cho dù có đánh vào cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn giống như do nguyên tố tạo thành.
Cái ý niệm này thoáng hiện ra, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên thoáng qua một đạo linh quang, nhưng ở lúc nàng chưa bắt được liền biến mất. Nhìn lại một chút, nàng bất tri bất giác đi tới trung tâm của cung điện, cũng chính là trung tâm của đồ án Thái Cực, Đúng lúc này, dị biến xảy ra, trên mặt Ngưng Sương tràn đầy khiếp sợ nhìn từng chữ đột nhiên xuất hiện.
Thái Cực phúc địa
Hoan nghênh quang lâm.
Pháp trận phá giải
Thái Cực biến mất.
Bốn câu xuất hiện ở giữa không trung giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngay lập tức liền hóa thành từng vòng sóng gợn biến mất vô tung. Căn cứ theo ý tứ của dòng chữ, cung điện này chính là Thái Cực phúc địa, mà nếu muốn rời đi nơi này, thì phải khiến cung điện biến mất.
Chỉ là cung điện này bền chắc không thể phá được vậy làm sao mới có thể khiến nó biến mất đây?, Ngưng Sương từng dùng mười thành huyền lực thử dò xét qua, nàng đánh một chưởng lên trên tường, nhưng cung điện vẫn không nhúc nhích. Lúc huyền lực tiếp xúc với vách tường, lại giống như đá chìm xuống đáy biển, biến mất không có tung tích.
Ngưng Sương chỉ đành bất đắc dĩ đem các phát hiện nói cho Minh Huyễn biết, muốn để hắn giúp một tay xuất ra một ít chủ ý.
"Ý của ngươi là cung điện này do năng lượng tạo thành giống như tảng đá ở dưới đáy vực khi đó sao?" Minh Huyễn hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Ngưng Sương giống như được khai thông, tự nhiên thông suốt sáng tỏ. Nếu cung điện này là do năng lượng tạo thành, vậy nếu hút sạch năng lượng của nó, thì có phải cung điện sẽ biến mất hay không? Bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát, Ngưng Sương cảm thấy hành động này có thể được. Chỉ là cung điện này khổng lồ như vậy so với tảng đá ở dưới đáy vực, quả thực giống như đom đóm so với ánh trăng, nếu chỉ dựa vào hấp thu nhất định sẽ khiến chính mình chết vì huyền lực bạo thể, còn nếu dựa vào công pháp để luyện hóa, thì có thể khiến năng lượng này chân chính thu về cho chính mình sử dụng nhưng như vậy, muốn rời đi nơi này, sợ rằng ít nhất cũng phải mất ba năm.
Như vậy, sư phụ thương yêu của mình sẽ cho là mình đã chết mất tích rồi hay không?, hắn sẽ vô cùng bi thương đi? Trong đầu Ngưng Sương đột nhiên nhớ lại lời nói lúc trước của Huyền Lão: "Không có gì quan trong hơn an toàn của con!"
"Cái đó, không phải Tiểu Lão Nhi đã cho ngươi một quả thủy tinh cầu truyền âm sao? Ngươi có thể dùng nó báo bình an cho hắn." Minh Huyễn thấy vẻ mặt của Ngưng Sương không ngừng thay đổi, lúc vui lúc buồn, lấy hiểu biết của hắn đối với Ngưng Sương, cái tiểu nha đầu trọng tình trọng nghĩa này nhất định là đã dùng thành tâm thành ý đối đãi với lão đầu kia.
Bị vây khốn ở chỗ này, nhất thời Ngưng Sương cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể theo lời nói của Minh Huyễn, bóp nát thủy tinh cầu truyền âm, Huyền Lão cho nàng trước khi đi, hướng hắn báo một tiếng bình an. Chỉ là không biết ở địa phương quỷ dị này có thể truyền tới hắn được hay không a?.
Đến lúc này, nàng bắt đầu nhập tâm tu luyện.
Sau khi nàng mất tích, Đại Trưởng Lão mang theo mấy người lão sư có thực lực cao tìm suốt mấy ngày, nhưng không có thu hoạch, nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là lựa chọn trở về học viện.
Đứng ở cửa ra của Ngạc Mộng Sâm Lâm, Đại Trưởng Lão giống như đã gặp ác mộng, hôm đó, bọn họ đều rơi vào các loại ảo cảnh khác nhau, cuối cùng vẫn là do phó đoàn trưởng Lăng Văn Thanh người tinh thông trận pháp của Phi Ưng Dong Binh Đoàn ra tay tương trợ, mới phá giải được huyễn trận này. Sau khi huyễn trận được phá giải, Đại Trưởng Lão rất nhanh đã tập hợp các học viên lại, nhưng lại phát hiện thiếu mất một người thông minh trí tuệ.
Mấy người học viên của lớp trọng điểm không để ý chính mình đang bị trọng thương, cơ hồ đem phạm vi mười mấy dặm chỗ vây khốn bọn họ lật tung lên, nhưng cũng không có thu hoạch.
Lần này, phần lớn học viên đều bị thương, đi sâu vào hơn, đã không còn là hành động sáng suốt. Dưới vạn bất đắc dĩ, Đại Trưởng Lão lựa chọn trở về học viện.
"A Vũ, huynh nói Ngưng Sương còn sống không?" vẻ mặt của Băng Ngọc Hà luôn luôn xinh đẹp như mùa xuân lúc này lại ảm đạm buồn rầu, ngắm nhìn hoàng hôn như lửa, giọng nói trầm muộn.
Lời nói của hắn vừa dứt, mấy đạo âm thanh đồng thanh vang lên: "Dĩ nhiên là còn sống!" Giọng nói chắc như đinh chém sắt, lộ ra đáy lòng kiên định tin tưởng của bọn họ.
Giống như được khích lệ, đáy mắt Băng Ngọc Hà dần dần hiện lên vẻ kiên định, "Đúng, các huynh nói đúng, Ngưng Sương kinh tài tuyệt diễm như vậy nhất định là còn sống, chung quy có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại!"
"Nếu tất cả mọi người đều tin tưởng Ngưng Sương vẫn còn sống, như vậy chúng ta nên cố gắng tu luyện hơn nữa, nếu không, khi nguy hiểm tới lần nữa thì chúng ta vẫn không có năng lực bảo vệ người mà mình quan tâm, chẳng phải sẽ rất bi ai sao?!" Thanh Ca không có chút nghi ngờ nào về việc Ngưng Sương còn sống, huyễn trận đó ngay cả bọn họ cũng có thể sống sót đi ra, huống chi một người thâm tàng bất lộ như Ngưng Sương làm sao có thể bị vây khốn ở đó. Hắn tin tưởng, có thể Ngưng Sương bị vây ở nơi nào đó, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy. Cho nên, việc hắn và những người bằng hữu này muốn làm là khích lệ Ngưng Sương, chỉ khi bọn họ đều trở nên cường đại, như vậy ngày khác lúc gặp lại, bọn họ mới có thể trở thành trợ lực cường đại trợ giúp Ngưng Sương.
Tính tình của hắn ôn nhu dịu dàng, thái độ làm người lại vô cùng tốt, cộng thêm nhân duyên vẫn luôn rất tốt, vì vậy, lời nói của hắn rất nhanh lấy được hưởng ứng của đám người Băng Ngọc Hà.
"Được, chúng ta cùng nhau cố gắng lên!" thanh âm đập tay của sáu đôi tay vang lên thanh thúy, sáu người trẻ tuổi gương mặt hăng hái.
Ngay cả Đại Trưởng Lão vẻ mặt như đưa đám cũng không kiềm hãm được nhìn bọn họ liên tục, ai! là hắn đã già nên hồ đồ rồi sao?, bàn về nhìn người, thế nhưng hắn lại không bằng mấy đứa nhỏ kia! Nhớ tới ánh mắt thần thần bí bí lúc Huyền Lão nói đến tiểu nha đầu, giọng nói kiêu ngạo tự hào, người có thể được hắn sùng bái như thế, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy!
Trở lại Đế Quốc học viên, mấy người Nam Cung Thanh Ca đột nhiên bắt đầu trở nên thành thục, bất luận là Hiên Viên trạch hoạt bát đơn thuần, Băng Ngọc Hà yêu nghiệt, hay Lôi Chiến Vũ lãnh nhược băng sơn đều ít đi một phần nhàn hạ thường ngày, trở thành người cuồng tu luyện chẳng phân biệt ngày đêm.
Không chịu khổ thì không thể thành công, phía sau sự cố gắng của bọn họ, chính là tu vi đột nhiên tăng mạnh. Hơn nữa bọn họ có gia thế tốt, lại có dung mạo tuấn mỹ, nên rất nhanh trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả nữ tử của học viện, nữ tử ngưỡng mộ bọn họ cơ hồ có thể đạp phá cả cửa của lớp trọng điểm.
Tu luyện không kể năm tháng, thời gian ba năm chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ Nam Cung Thanh Ca, trong lòng mấy người khác ít nhiều đối với sự sống chết của Ngưng Sương đã có mấy phần không xác định.
"Thanh Ca, vì sao huynh có thể chắc chắn Ngưng Sương còn sống như vậy? Nàng vì sao không đến tìm chúng ta, hơn nữa trên đại lục cũng không có bất cứ tin tức gì của nàng." Lúc này Băng Ngọc Hà đem nghi vấn đè nặng ở trong lòng bọn họ mấy năm nói ra, bọn họ phái ra rất nhiều người nghe ngóng hỏi thăm trên đại lục, nhưng lại không có nửa điểm tin tức về Ngưng Sương, nàng giống như đã biến mất khỏi thế gian một chút dấu vết cũng không có.
Thanh ca trầm mặc một hồi lâu, chợt nâng lên một nụ cười kiên định, "ta thật sự không thể đưa ra lý do khiến các huynh tin tưởng, nhưng kiên trì trong lòng ta vĩnh viễn sẽ không sẽ thay đổi."
Băng Ngọc Hà ngẩn ra, trầm mặc trong chốc lát đột nhiên cũng nâng lên một nụ cười gian manh, vỗ vỗ bả vai Thanh Ca."Khó trách Ngưng Sương luôn xem huynh là tri kỷ, chỉ bằng tín niệm nhiều năm không thay đổi của huynh, cũng không uổng nàng cùng huynh tương giao!"
Tại tiểu viên Ngưng Sương từng ở qua, Huyền Lão đứng trước đống tài liệu luyện khí, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, tự lẩm bẩm: "Tiểu Sương con a! con chỉ nói chính mình ở lại mật cảnh tu luyện, nhưng vì sao đã qua ba năm rồi, đều không có trở lại nhìn lão đầu ta mọt lần! Thêm nửa năm nữa, chính là ngày Lăng Tiêu Tháp trăm năm mới mở một lần mở ra, con nhất định phải nhanh trở về a!"
Trong ánh mắt luôn khôn khéo uy nghiêm thường ngày của Huyền lão, lúc này lại tràn đầy tưởng niệm, tưởng niệm cái nha đầu hay cười đùa, tức giận mắng kia, một cách tinh quái và thần bí khó lường.
Cùng lúc đó, tại một tòa nhà trong Mộng Chi Thành, một nam tử mặc áo tím ưu nhã ngồi ở trong đại sảnh tinh xảo trang nhã. Tròng mắt màu tím giống như mặt nước hồ bình yên, không dậy nổi một chút gợn sóng, khóe môi hắn lộ ra nột nụ cười tựa như gió xuân.
Hắn chỉ là an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhưng lại tự có một cỗ khí chất cao quý ưu nhã toát ra. Nhìn hắn tươi cười tuấn mỹ không gì sánh được, nam tử áo đen quỳ phía dưới hắn lại đổ mồ hôi lạnh, liên tục hít một hơi sâu, mới miễn cưỡng để cho chính mình trấn định lại.
Tử Diễm, Đại Tế Ti trẻ tuổi nhất của Hắc Ám thần điện. Một bộ tử y (y phục màu tím) như mộng, một đôi tử nhãn (mắt tím) như ngọc lưu ly, tóc tím xinh đẹp mềm mại, gương mặt diễm diễm vô song, nụ cười như gió xuân, nhưng tất cả tốt đẹp này cũng không che đậy được thủ đoạn tàn nhẫn bén nhọn của hắn.
Tất cả mọi người trong Hắc Ám Thần Điện đều biết, hắn là như thế nào từ một tiểu đệ tử không có danh tiếng, từng bước từng bước đạp lên máu tươi xương trắng đi lên Thần Đàn trở thành Đại Tế Ti.
Hắn nhìn như gió xuân, nhưng kì thực là người vô tình vô tâm. Đàm luận chuyện lột da róc xương, hắn nói đến ưu nhã thong dong. Liền bởi vì hắn giết chóc quá nhiều, thủ đoạn lại tàn nhẫn, đã nhấc lên một hồi phận nỗ không nhỏ của dân chúng ở Thần Vực, nên Điện chủ mới cách chức đưa hắn tới mặt đất.
"Câm miệng, ngươi đều tra ra được cái gì rồi?" đôi mắt màu tím nhìn người áo đen, trên mặt người áo đen không kịp che giấu sợ hãi khiến cho đáy lòng hắn bật cười. Chẳng lẽ đây chính là lực ảnh hưởng?
"Đại Tế Ti, ngài để thuộc hạ điều tra tiểu cô nương kia, thuộc hạ đã điều tra xong. Nàng gọi Sở Ngưng Sương, lai lịch không rõ, ở Phượng Dương Thành biết thiếu chủ của Nam Cung thế gia —— Nam Cung Thanh Ca, liền cùng hắn đồng hành tiến về Đế Quốc học viện. Ở Đế Quốc học viện sơ thí, nàng đạt được danh đệ nhất, thi vòng hai thì lại không ngờ làm lộ hai Thủy Tinh Cầu, sau đó được viện trưởng của Đế Quốc học viện thu làm đệ tử chân truyền. Sau khi vào học viện hơn nửa năm, thì tham gia lịch luyện của Đế Quốc học viện tiến vào Ngạc Mộng Sâm Lâm rèn luyện, mất tích ở chỗ sâu trong rừng rậm. Đại Trưởng Lão của học viện dẫn người tìm kiếm nàng mấy ngày, nhưng không có kết quả." Người áo đen thận trọng nói xong, cũng cảm thấy trong không khí mơ hồ có lạnh lẽo tản mát. Nhất thời tay chân luống cuống quỳ trên mặt đất, tí tách mồ hôi hột thanh thúy nhỏ xuống ở trên sàn nhà.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |