Cái gọi là hôn ước
← Ch.018 | Ch.020 → |
Nếu như Tần Phỉ Phỉ đã nhiều lần khiêu khích chính mình như vậy, Ngưng Sương cũng sẽ không cần phải nhẫn nhịn nữa, nàng đang chuẩn bị trả lời lại một cách mỉa mai, lại không nghĩ đến Nam Cung Thanh Ca cư nhiên nhanh hơn nàng một bước.
"Tần Phỉ Phỉ, ngươi là trưởng nữ của Tần gia, Đệ Nhất Mỹ Nhân của Hiên Viên đế quốc, thiên phú xuất chúng, tài danh lan xa, hoàng thất đế quốc cùng danh môn công tử muốn kết hôn cùng ngươi nhiều không đếm xuể, vậy ngươi cần gì phải chấp nhất một câu nói đùa của trưởng bối khi còn bé, chấp nhất với ta!"
'Hiên Viên Tần gia' bốn chữ này lọt vào tai, khiến Ngưng Sương tâm thần câu liệt, phải rồi, năm đó nhị thúc có một nữ nhi, lớn hơn nàng ba tuổi, chẳng lẽ chính là Tần Phỉ Phỉ trước mắt?
Trong đầu Ngưng Sương thoáng hiện lên ánh mắt của mẫu thân khi ly biệt, bộ dáng của Tuyết di chết không nhắm mắt, lời nói ác độc của nhị thúc, tất cả đều rành rành ở trước mắt nàng.
Tâm tư của Ngưng Sương mãnh liệt dao động, tự nhiên không gạt được Xích Viêm. Lúc này, hắn cũng không thèm đi đả kích Nam Cung Thanh Ca, mà hắn lại một lòng một dạ đặt ở trên người Ngưng Sương.
"Sương, ta sẽ luôn cùng ngươi." Thanh âm non nớt của Xích Viêm lộ ra kiên định không thể nghi ngờ, đem Ngưng Sương từ trong vực sâu của cừu hận kéo trở về.
Ánh mắt của Tần Phỉ Phỉ âm trầm giống như rắn độc quấn vòng quanh Ngưng Sương, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười lạnh, chỉ vào Nam Cung Thanh Ca gằn từng chữ một: "Trưởng bối nói đùa? Nam Cung ca ca, ngươi vì hồ ly tinh này thế nhưng cái gì cũng dám nói!"
Nói xong, thừa dịp Nam Cung Thanh Ca không chú ý, một đạo phong nhận mang theo sát ý liền hướng Ngưng Sương đánh tới. Thời điểm Nam Cung Thanh Ca tỉnh hồn lại đã không còn kịp nữa rồi, đối mặt với sát chiêu của Tần Phỉ Phỉ, khóe môi xinh đẹp của Ngưng Sương nâng lên một nụ cười lạnh lùng.
Tần Phỉ Phỉ, quả nhiên là rất có tác phong của phụ thân nàng (nãi phụ chi phong), âm độc tàn nhẫn!
Phong nhận mang theo sát khí vô hạn đã gần ngay trước mắt, liên quan đến sống chết, Ngưng Sương cũng không kịp giấu tài, nàng vốn muốn thả ra băng chi lá chắn. Nhưng không ngờ, thân thể nho nhỏ của Xích Viêm lại đột nhiên xuất hiện chắn ngang giữa nàng và phong nhận.
Nhìn thấy một màn này, lòng của Ngưng Sương đều nhấc tớicổ họng. Lại thấy một hồi kim quang chói mắt thoáng qua, phong nhận của Tần Phỉ Phỉ trong nháy mắt liền tiêu tán.
Ngưng Sương khiếp sợ, thực lực của Xích Viêm sao lại cường hãn như vậy?
Sau khi hết khiếp sợ chính là lo lắng, nàng lo lắng thân phận quang minh thần thú của Xích Viêm bị lộ ra ngoài.
"Sương, thuộc tính của ta cùng lai lịch của ta ở phiến đại lục này không người nào có thể phá." Xích Viêm tựa như biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, cho nên hắn truyền âm giải thích. Trong lòng hắn cũng âm thầm quyết định chủ ý, đợi Sương vào được Đế Quốc học viện, hắn liền tăng cường tu luyện, nhất định phải mau chóng lớn lên, khôi phục thực lực. Phiền toái trên người Sương quá nhiều, hắn muốn vì nàng chống lên một mảnh bầu trời.
"Tần Phỉ Phỉ, ta cùng với Ngưng Sương chỉ là cùng đi, ngươi không hỏi phải trái đúng sai liền đã hạ độc thủ như vậy, đây chính là giáo dưỡng danh môn khuê tú của ngươi sao?" đôi mắt luôn luôn dịu dàng của Nam Cung Thanh Ca lúc này lại là một mảnh lạnh lùng, hàn ý trong ánh mắt khiến nhiệt độ chung quanh đều xuống giảm mấy phần.
Nam Cung Thanh Ca chất vấn khiến Tần Phỉ Phỉ thẹn quá thành giận, sát ý đáy lòng nàng càng thêm dày đặc hơn, bên tai thanh âm lạnh lùng của Nam Cung Thanh Ca lại vang lên một lần nữa, "Tần tiểu thư, xin hỏi ta khi nào cùng ngươi có hôn ước? Năm đó đại bá của ngươi cùng gia phụ nói đùa, há có thể giữ lời, nên xin tiểu thư hãy tự trọng!"
Tần Phỉ Phỉ ngước mắt, sát khí tứ phía đều đưa hết cho Ngưng Sương. Nhưng thời điểm nàng chuyển mắt sát khí trong mắt liền toàn bộ đều che giấu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng ngước nhìn Nam Cung Thanh Ca, bên môi hiện lên một nụ cười quyến dũ, "Nam Cung ca ca, năm đó đại bá của ta cứu tính mạng của lệnh tôn, lệnh tôn từng chính miệng hứa hẹn, hi vọng hai nhà chúng ta có thể cùng kết duyên, sau khi đại bá mất tích, cũng không lưu lại nữ nhi, cho nên nguyện vọng của đại bá liền do Tần gia đại tiểu thư ta đây thực hiện. Hôm nay tín vật của lệnh tôn đã ở trong tay ta, hôn ước này như thế nào lại không tính?" Nói xong nàng liền lấy ngọc bội mặc sắc đem ra, tỏ vẻ không nói dối
Nam Cung Thanh Ca hiển nhiên không ngờ, phụ thân lại đưa cho Tần Ngạo Thiên tín vật, hơn nữa còn rơi vào trong tay của Tần Phỉ Phỉ, mặc dù trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Mặc Nguyệt hắn lại á khẩu không trả lời được.
So với hắn càng khiếp sợ chính là Ngưng Sương, căn cứ vào ý tứ trong lời nói của Tần Phỉ Phỉ, năm đó phụ thân Tần Ngạo Thiên xác thực cùng nhà Nam Cung đã định ra hôn ước. Mà Tần Ngạo Thiên mất tích, có lẽ cùng Tần Trọng Thiên không thoát khỏi quan hệ, nếu không, mặc nguyện phụ thân luôn mang theo người như thế nào lại xuất hiện ở trong tay Tần Phỉ Phỉ?
Trong lúc nhất thời, thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, mười năm bơ vơ không chỗ nương tựa, mà đầu xỏ hại nàng lại đang tận hưởng vinh hoa phú quý.
Đáy mắt của Ngưng Sương rỉ ra hàn ý làm không khí bốn phía chợt giảm xuống, Xích Viêm lo lắng nắm chặt tay Ngưng Sương, hắn hi vọng có thể đem ấm áp của chính mình truyền tới bàn tay của nàng.
Cảm nhận được lạnh lẽo trên đầu ngón tay truyền tới ấm áp, Ngưng Sương hít vào một hơi thật sâu, để cho tâm chính mình tận lực bình tĩnh lại. Nàng đi tới trước mặt Tần Phỉ Phỉ thản nhiên nói: "Tần Phỉ Phỉ, có phải hay không năm đó hai nhà trưởng bối đã từng nói, hi vọng hai nhà có thể kết duyên, nhưng nếu không thành, thì liền kết làm huynh đệ chi minh? Huống chi, cùng Nam Cung gia ưng thuận lời hứa chính là Tần Ngạo Thiên, cũng không phải là Tần Trọng thiên, ngươi có quyền gì mà chiếm đoạt mặc nguyệt hướng Thanh Ca bức hôn, thật là chẳng biết xấu hổ!"
Ánh mắt của Ngưng Sương lợi hại chăm chú nhìn Tần Phỉ Phỉ, muốn từ sắc mặt của nàng phán đoán xem suy nghĩ của chính mình có đúng hay không. Dù sao, ở trong ti vi hiện đại, cũng thường sẽ xuất hiện một bộ cảnh tượng như vậy, hai nam nhân hoặc hai nữ nhân trao đổi tín vật cho nhau, hứa hẹn đứa nhỏ của hai bên sẽ lập thành hôn ước hoặc huynh đệ.
Lời nói của Ngưng Sương, giống như mặt hồ đang bình tĩnh sau đó bị thả một cục đá, khiến bọt nước tung bay.
Nàng muốn nói cho Nam Cung Thanh Ca biết trong lời nói của Tần Phỉ Phỉ vẫn còn có ẩn tỉnh, Nam Cung Thanh Ca thì đang khiếp sợ vì Ngưng Sương đối với chuyện này lại rõ như lòng bàn tay, bất quá sau khi được Ngưng Sương nhắc nhở, hắn ngược lại cũng không còn câu nệ mặc nguyệt ở trong tay Tần Phỉ Phỉ nữa, giọng nói cũng liền càng thêm kiên định hơn."Tần tiểu thư, nếu muốn Nam Cung gia ta thực hiện hôn ước, sợ rằng phải để Ngạo Thiên Thế bá tự mình tiến đến. Nếu không, lời nói đùa như vậy, xin chớ có nhắc lại."
Nhiều người nhìn trừng trừng, nghị luận ầm ĩ, bất luận ai đúng ai sai, trước mặt nhiều người như vậy, nàng một nữ tử khuê các lại ở ngoài đường phố hướng người ta bức hôn, liền đã hạ thấp chính mình.
Tần Phỉ Phỉ bị chịu đại nhục này, sắc mặt liền luân phiên thay đổi mấy lần, nhưng nàng lại kịp thời ổn định tâm thần. Nhớ tới mẫu thân tha thiết kỳ vọng, Tần Phỉ Phỉ hận thấu Ngưng Sương phá hủy chuyện tốt của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp lóe ra hàn quang bất định, đột nhiên nàng nâng lên một nụ cười ác độc, tiện nhân, nàng nhất định phải để cho nàng chịu đủ mọi hành hạ sau đó để nàng trở thành thức ăn của Tiểu Hồng.
"Cuồng phong gào thét!" Theo nàng hét to một tiếng, phong nguyên tố trong không khí liền hướng nàng trào tới, gió vô sắc vô hình nhanh chóng tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, tùy thời có thể đem Ngưng Sương cắn nuốt vào trong.
Mười lăm tuổi đã là cửu tinh Huyền sư đỉnh cấp, thiên phú của Tần Phỉ Phỉ quả nhiên rất cường hãn, lực chiến đấu không tầm thường.
Cho dù là quan hệ đối địch, nhưng Ngưng Sương cũng không che giấu chút nào chính mình đối với dung mạo cùng thiên phú của Tần Phỉ Phỉ có chút tán thưởng.
Trong lòng Ngưng Sương đã có dự tính, chỉ thấy đôi môi mỏng của nàng mím nhẹ, một đoàn hỏa diễm màu tím liền ở trên đầu ngón tay nàng hiện ra, hỏa diễm dần dần lớn lên, hóa thành một tiểu hỏa cầu. Hướng phong nhãn của Tần Phỉ Phỉ bay đến, lửa mượn sức gió, trong nháy mắt liền bành trướng, hóa thành một quả cầu lửa rất lớn, ở dưới sự công kích huyền lực của Ngưng Sương, hướng Tần Phỉ Phỉ bay đi.
Dung hợp phần thế liệt diễm cùng tử liên thần hỏa, đối với thân thể con người cùng nguyên thần đều có lực công kích rất lớn, Tần Phỉ Phỉ luống cuống tay chân thả ra từng đạo một phong thuẫn, mệt mỏi chống đỡ.
"Tiểu Hồng, ăn nàng!" Tần Phỉ Phỉ ý thức được mình cùng Ngưng Sương thực lực sai biệt, nên nàng liền gọi ra huyền thú của nàng là thánh giai huyết mãng trợ giúp nàng giúp một tay.
"Ngưng Sương, cẩn thận, huyền thú của nàng là thánh giai huyết mãng." Tâm tình của Nam Cung Thanh Ca lúc này phi thường phức tạp, thấp thỏm, lo lắng, áy náy, .... .
← Ch. 018 | Ch. 020 → |