Nhất kiến chung tình
← Ch.01 | Ch.03 → |
Yêu anh em bỏ qua bao phong ba bão tố, bỏ qua đau thương chí mạng, bỏ qua cô độc đau thương, yêu anh thôi...
Từ đằng xa Nhược Nhược đã nghe thấy tiếng Điềm mập mập gọi lớn.
Cô nàng lục tục chạy qua, hổn hển thở...
"Ôi cái đồ Nhược Nhược ngốc, chạy đi đâu để mình tìm cả nửa ngày, cậu..."
"..." Điềm Điềm sao cậu không nói nữa??!
Cô ngây ngốc ngẩng lên, thấy Điềm mập đang nhìn cô không chớp mắt.
"Mặt mình có mực sao??"
"Nhược Nhược ngốc... Sao cậu chảy máu mũi?!"
"Hả??!"
Cô vội đưa tay sờ lên mũi, cảm thấy dòng máu ấm đang chạy vô cùng loạn.
"Nhược Nhược cậu có JQ hả?!!"
(*) Gian tình
"Không, tại trời nắng quá thôi"
"Muộn vậy rồi sao còn có nắng nữa?"
"..."
"..."
Im phăng phắc...
"Cậu có JQ nha!"
"Điềm Điềm, chỉ là gặp một nam sinh quá đỗi anh tuấn nên máu mũi không kìm được ra chào hỏi chút thôi!"
"Anh tuấn hả?? Ở đâu, anh tuấn như nào?? Co giống Lâm bảo vệ say rượu đầy râu không?"
"cỡ Phan Anh thôi"
(*) Phan Anh: chàng trai anh tuấn tiêu sái thường dùng để ví von vẻ ngoài tuấn tú ở nam nhân TQ
"Soái ca"
"Ừm, có chút đẹp trai"
"Có phải Nhược ngốc bị tiếng sét (*) đánh trúng không?"
(*) Tiếng sét ái tình vừa gặp đã yêu
"Điềm Điềm nói linh tinh gì đó, về thôi"
"Nói đi mà có phải đã yêu rồi không, a a Nhược Nhược ngốc đã yêu rồi haha"
"..."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |