Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Không cần đứa nhỏ
← Ch.287 | Ch.289 → |
Lý Huyền Băng cùng Tư Mã Tuấn Dật vừa tới cửa phòng chợt nghe thấy tiếng cuời từ bên trong truyền đến.
"Ha ha, Toàn Vũ rất hay, về sau có cơ hội nhất định phải mang ta đi." Lý Huyền Tuyết nghe Toàn Vũ nói chuyện tình trên giang hồ với nàng, hận không thể lập tức cùng nàng bước chân vào giang hồ.
"Được, có cơ hội ta nhất định sẽ mang ngươi đi". Toàn Vũ cũng tỏ ra rất nghĩa khí nói.
Cửa lập tức bị đẩy ra, Tư Mã Tuấn Dật đi vào sủng ái nhìn nàng, nói: "Tuyết Nhi muốn đi sao? Ta cùng nàng đi nhé."
"Dật, chàng đã đến rồi." Lý Huyền Tuyết vọt tới trong lòng hắn, cười quyến rũ.
"Ừ, thấy nàng quên đường quay về vương phủ cho nên ta tới đón nàng." Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật dịu dàng nhìn nàng, trong đó đều là tình yêu.
"Đúng rồi, thật sự tán gẫu rất vui vẻ nên ta đã quên thời gian." Lý Huyền Tuyết nhìn sắc trời ngoài phòng đã bắt đầu tối, lúc này mới phản ứng lại, thời gian đã trễ thế này thật không tốt.
"Tuyết Nhi Tuấn Dật, các ngươi ở tại đây dùng bữa tối, ta đi phân phó." Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc bọn họ, khóe môi Lý Huyền Băng mang theo ý cười ấm áp, xoay người rời đi.
"Được." Tư Mã Tuấn Dật đáp ứng, hắn sẽ sớm xa Tuyết Nhi nhất định muốn cùng nàng ở chung một lúc.
"Tuấn Dật ca ca." Toàn Vũ ở một bên nhìn thấy hắn nhẹ giọng kêu, tuy rằng lúc trước hắn thuờng trêu đùa nàng nhưng nàng vẫn gọi hắn như vậy.
Tư Mã Tuấn Dật lúc này mới buông Lý Huyền Tuyết ra, nhìn Toàn Vũ trước mắt khóe môi mang nụ cười nói: "Toàn Vũ, mười năm không gặp muội đã trổ mã xinh đẹp như thế."
"Tuấn Dật ca ca, ngươi còn giống như trước đây thích trêu đùa người ta." Sắc mặt Toàn Vũ đỏ lên.
"Dật, Toàn Vũ, hai người quen nhau sao?" Lý Huyền Tuyết lúc này mới kinh ngạc hỏi.
"Ừ, trước kia ở hoàng cung hắn thường xuyên trêu cợt ta." Toàn Vũ gật đầu bất mãn liếc hắn một cái.
"Chuyện này ta có thể tin được." Lý Huyền Tuyết lập tức phụ họa, ngay từ đầu không phải hắn cũng là cố ý trêu cợt nàng sao?
"Nàng không tin phu quân của mình sao." Tư Mã Tuấn Dật ôm thắt lưng nàng.
Lý Huyền Tuyết tiến đến ôm cổ hắn nói: "Tin, ta đương nhiên tin tưởng chàng, người ta nói tin tưởng chàng mà."
"Nghịch ngợm." Tư Mã Tuấn Dật sủng ái hôn môi nàng một cái.
Toàn Vũ ở một bên hâm mộ nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi, nhưng trong mắt có nước.
"Toàn Vũ, Vương gia phải lập tức về nước, muội có tính toán gì không?" Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên nhìn nàng hỏi, nàng ở trong này tất cả mọi chuyện xảy ra hắn đều biết, lại nói hắn cũng tin tưởng nữ nhân mất thân cũng dễ dàng mất tâm.
"Ách" Toàn Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn khóe môi lộ ra một nụ cười nói:
"Ta đương nhiên sẽ về phủ tướng quân." Nàng không thể mặt dày đi theo Lý Huyền Băng, dù đã mất đi tất cả nàng không thể ở mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
"Á, ngươi không theo hoàng huynh ta về nước sao?" Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn nàng, dựa vào trực giác nữ nhân cho nàng biết hoàng huynh không phải không hề có cảm giác đối với Toàn Vũ.
"Ta vì sao phải cùng hắn về nước?" Toàn Vũ cười một chút, nàng có thân phận gì? Có tư cách gì?
"Chẳng lẽ là ta nhìn sai rồi, ngươi không thích hoàng huynh sao?" Lý Huyền Tuyết lầm bầm lầu bầu nói.
"Như vậy cũng tốt." Tư Mã Tuấn Dật lại chính là thản nhiên nói một câu tà mị, trong đôi mắt đẹp lóe lên.
"Công chúa, Phò mã, tiểu thư, Vương gia mời mọi người đi dùng bữa." Thu Nhi đi vào đến hơi hơi hạ thấp người.
"Đã biết, Dật, Toàn Vũ chúng ta đi thôi." Lý Huyền Tuyết nhìn bọn họ nói.
Trong đại sảnh.
Lý Huyền Băng đứng truớc cái bàn chứa đầy thức ăn sơn hào hải vị, rượu ngon đều đã chuẩn bị tốt, nhìn bọn họ tiến vào, nha hoàn ở một bên vội vàng lấy ghế mời ngồi.
"Tuấn Dật, Tuyết Nhi, hoàng huynh kính các ngươi một ly chúc các ngươi hạnh phúc." Lý Huyền Băng giơ ly rượu lên nói.
"Cám ơn hoàng huynh, Tuyết Nhi cũng chúc hoàng huynh hạnh phúc." Ánh mắt Lý Huyền Tuyết nhìn Toàn Vũ ngồi ở một bên, trong lời nói có ý muốn nói nàng thích Toàn Vũ làm Vương phi của hoàng huynh.
"Ta vàTuyết Nhi giống nhau." Tư Mã Tuấn Dật cũng nâng chén đối với tâm ý của nàng, hắn vừa xem hiểu ngay.
Toàn Vũ lại làm bộ như không có nghe thấy chữ hạnh phúc? Nó cách nàng rất xa.
"Dùng bữa đi." Lý Huyền Băng lại cười một chút, hạnh phúc cũng cách hắn rất xa.
"Tuyết Nhi ăn cái này." Tư Mã Tuấn Dật sủng ái gắp một miếng cá đưa đến trong miệng của nàng
"Đây là món Tuyết Nhi thích ăn nhất."
Lý Huyền Tuyết không e dè mở miệng lại đột nhiên cảm giác một mùi cá tanh xông vào mũi.
"Nôn ." Đôt nhiên dạ dày cảm thấy không thoải mái, nhịn không được hướng ra một bên cửa nôn mửa.
"Tuyết Nhi."
Vài tiếng kinh hô, Lý Huyền Băng cùng Tư Mã Tuấn Dật đỡ lấy nàng, sắc mặt lo lắng lo lắng hỏi:
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
Nha hoàn ở một bên lấy khăn lau mặt, khóe môi cho nàng, Lý Huyền Tuyết lắc đầu: "Không có gì? Chỉ cảm thấy trong dạ dày không thoải mái."
"Các ngươi tránh ra để ta xem." Toàn Vũ đi đến trước mặt nàng, bảo bọn họ tránh ra, nàng đặt ngón tay lên cổ tay công chúa.
"Toàn Vũ, Tuyết Nhi thế nào?" Tư Mã Tuấn Dật khẩn trương hơn nữa.
Toàn Vũ nhẹ nhàng buông tay nàng ra cười nói: "Tuấn Dật ca ca, chúc mừng huynh, công chúa có thai."
"Cái gì?" Lời nàng vừa ra khỏi miệng ba người đồng thời sửng sốt.
"Tuyết Nhi, muội có thai." Lý Huyền Băng là người phản ứng đầu tiên, trong mắt mang theo vui mừng.
"Tuyết Nhi." Tư Mã Tuấn Dật gọi một tiếng, kích động nhìn nàng, chân tay có chút luống cuống, Tuyết Nhi có đứa nhỏ của hắn.
Lý Huyền Tuyết lại giống như hóa đá, nàng có đứa nhỏ, đột nhiên nói ra một câu:"Không thể được, ta không cần?
← Ch. 287 | Ch. 289 → |