Cho ai cơ hội?
← Ch.152 | Ch.154 → |
'Ngữ Phong, ngươi yêu Tư Mã Tuấn Lỗi sao? Ngươi sẵn lòng chịu đựng tất cả sao?' Lý Huyền Băng dường như cũng không muốn như vậy, nhất định ép hỏi nàng.
'Ta.... ' Hàn Ngữ Phong không biết trả lời vấn đề này như thế nào?
'Nếu ngươi yêu hắn, ta đây không ngại chúc các ngươi bạch đầu giai lão. ' Tạm dừng một lát, Lý Huyền Băng dường như cố gắng lấy lại dũng khí, thấp giọng nói: 'Nếu ngươi không yêu hắn, không sẵn lòng chấp nhận tất cả, vậy thì hãy cho ta một cơ hội, để ta mang ngươi đi. '
Hàn Ngữ Phong kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn nói không ra lời. Nàng không nghĩ hắn lại có thể nói ra những lời này, chẳng lẽ hắn đã quên rằng nàng chính là Vương phi của Tư Mã Tuấn Lỗi.
'Ngữ Phong, ta biết ngươi muốn cái gì? Mà ngươi cũng xứng đáng để nhận tình yêu trọn vẹn, tin tưởng ta, ta sẽ yêu ngươi cả đời, một đời chấp tử tay, cùng tử giai lão(*). ' Trong mắt của hắn lóe ra một tia ấm áp, dịu dàng mê hoặc lòng người.
'Ta...' Hàn Ngữ Phong trong lòng xúc động, mở miệng muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.
Ở cửa phòng xuất hiện một bóng dáng cao lớn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: 'Lý vương gia cũng thật nhàn rỗi, mới sáng sớm đã đến thăm vương phủ của ta. '
Trong lòng Hàn Ngữ Phong run lên, quay đầu nhìn lại cánh cửa đang khép hờ, gương mặt không chút thay đổi, rõ ràng chính là Tư Mã Tuấn Lỗi.
'Ta vốn cũng rất nhàn rỗi, hôm nay cố ý tới đây là muốn tặng một ít đặc sản của Lâm quốc cho Ngữ Phong. ' Lý Huyền Băng một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, tuy rằng hắn biết vừa rồi Tư Mã Tuấn Lỗi nhất định nghe được những lời đó, nhưng hắn cũng không để ý, hắn chính là muốn cùng với Tư Mã Tuấn Lỗi cạnh tranh công bằng.
'Vậy ta đây thay mặt Vương phi cám ơn Lý vương gia, ngươi nhất định còn có việc, ta đây sẽ không giữ ngươi lại. ' Tư Mã Tuấn Lỗi đi qua ôm Hàn Ngữ Phong, ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Huyền Băng hạ lệnh đuổi khách.
'Được rồi, ta đây cáo từ trước, Ngữ Phong, hôm khác ta lại tới thăm ngươi. ' Lý Huyền Băng trực tiếp nhìn về phía nàng nói, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hắn.
'Vương gia, cám ơn tặng phẩm của ngươi. ' Hàn Ngữ Phong lễ phép nói lời cám ơn, lại cảm giác được bàn tay ở bên hông mình đang từ từ siết chặt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của hắn.
Trong nháy mắt bóng dáng của Lý Huyền Băng đã biến mất ở cửa đại sảnh.
'Ta về phòng trước. ' Hàn Ngữ Phong bộ dạng phục tùng, hạ mi mắt, nhẹ giọng nói. Tư Mã Tuấn Lỗi không hề nói một tiếng, nàng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì? Lúc này hắn cảm thấy áp lực hay là phẫn nộ? Hay là còn có một cảm xúc nào khác?
Lúc này Xuân Vũ lại hoang mang, hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào: 'Vương phi, không tốt rồi........ ' Lại đột nhiên nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi, sắc mặt chợt biến đổi, lập tức ngậm miệng lại, bây giờ nhìn thấy người này nàng làm sao nói được, nàng vốn định muốn cầu xin Vương phi.
'Xuân Vũ, có chuyện gì vậy? Hàn Ngữ Phong nghi hoặc hỏi nàng, rất ít khi thấy nàng kinh hoảng như vậy.
Xuân Vũ không dám mở miệng, hoảng sợ nhìn về phía Tư Mã Tuấn Lỗi.
'Nói. ' Mặt Tư Mã Tuấn Lỗi không chút thay đổi, quát lạnh một tiếng.
'Vương gia tha mạng. Vương gia tha mạng. ' Xuân Vũ bị dọa đến kinh hoảng vội quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu.
'Xuân Vũ, mau đứng lên đi, sao lại kinh hoảng như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Hàn Ngữ Phong nâng nàng dậy hỏi.
'Vương phi, người hãy cứu Xuân Hồng đi, van xin người hãy cứu lấy Xuân Hồng. ' Xuân Vũ nước mắt rơi như mưa, vừa khóc vừa nói.
'Xuân Hồng là ai? Ngươi nói cho rõ ràng. ' Hàn Ngữ Phong bị nàng làm cho rối loạn nên có chút lo lắng, nha hoàn trong vương phủ nàng cũng không nhận biết được nhiều.
'Vương phi, Xuân Hồng và nô tỳ cùng nhau vào vương phủ cho nên tình cảm rất tốt so với người khác, nàng ấy phụ trách quét dọn thư phòng của Vương gia, nhưng mà hôm nay nàng không cẩn thận...không cẩn thận...' Xuân Vũ không dám nói tiếp.
Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đứng lại bước nhanh về phía thư phòng.
'Xuân Vũ, ngươi nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Ngữ khí của Hàn Ngữ Phong cực kỳ lo lắng 'Ấp a ấp úng sẽ hại chết người đó. '
'Vương phi, Xuân Hồng không cẩn thận đã đánh vỡ cây trâm hồ điệp, xin người nhất định phải cứu nàng. ' Lúc này Xuân Vũ mới nói ra tình hình thực tế.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nàng nhớ rõ Châu nhi đã từng nói qua Trâm hồ điệp la do Tư Mã Tuấn Lỗi mua cho Mai nhi, liền vội vàng nâng Xuân Vũ đứng lên, nói: 'Ngươi đứng lên trước, ta đi xem sao?'
Vừa đi đến gần cửa thư phòng nàng liền nhìn thấy một tiểu nha hoàn đang quỳ gối bên ngoài thư phòng, cả người run rẩy, nước mắt rơi lã chã làm ướt hết cả vạt áo, trong mắt biều lộ vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng, dường như hôm nay khó mà tránh khỏi cái chết.
'Ngươi là Xuân Hồng?' Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng hỏi.
'Nô tỳ Xuân Hồng tham kiến Vương phi, xin Vương phi cứu mạng nô tỳ, nô tỳ là không cẩn thận nên mới đánh rơi. ' Xuân Hồng vội vàng dập đầu trước nàng, giọng nói run rẩy.
'Xuân Hồng, ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi không phải cố ý, ngươi đi xuống trước, ta sẽ thay ngươi cầu xin Vương gia, không cần lo lắng. ' Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng an ủi, tram ngọc tuy quý nhưng làm sao quan trọng hơn mạng người.
'Cám ơn Vương phi. Cám ơn Vương phi. ' Xuân Hồng tạ ơn rồi lui xuống.
Nhẹ nhàng tiến vào thư phòng, Hàn Ngữ Phong liến thấy Tư Mã Tuấn Lỗi trong tay đang cầm cây Trâm hồ điệp đã gãy làm hai, trên mặt đóng băng gần như không có biểu tình.
Khóe miệng Hàn Ngữ Phong nhếch lên một tia cười khổ, hắn thực để ý.
'Ta biết đây là lễ vật ngươi tặng cho Mai nhi, có ý nghĩa phi thường, nhưng mà Xuân Hồng cũng không phải cố ý, dù sao cũng đã vỡ rồi, không thể hàn gắn lại được, ngươi không cần trừng phạt nàng có được không?' Hàn Ngữ Phong giọng điệu rất nhẹ cầu xin.
'Ta đương nhiên biết Xuân Hồng không phải cố ý, cho dù nàng có mười lá gan cũng không dám đánh vỡ. ' Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nói.
'Vậy là ngươi không trách nàng, không trừng phạt nàng. ' Hàn Ngữ Phong ngẩn người, từ khi nào hắn lại trở nên hiểu chuyện như vậy?
'Ta có nói trừng phạt nàng sao?' Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩng đầu, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt u ám khó phân biệt.
Hàn Ngữ Phong không nói tiếp, hắn cũng không nói gì, nhưng mà sắc mặt của hắn thâm trầm làm cho người ta khó mà phân biệt được, ai có mắt đều nhìn thấy hiện tại hắn đang tức giận, ánh mắt đột nhiên bị bức tranh đặt trong hộp gỗ để trên bàn thu hút, nhất thời tò mò nàng thò tay lấy ra.
(*)Chấp tử tay, cùng tử giai lão: Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão: *Nắm chặt tay em(nhau), Cùng em(nha) sống đến già*
← Ch. 152 | Ch. 154 → |