Ba ngày lấy mạng
← Ch.133 | Ch.135 → |
Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt một chút, lập tức châm biếm nói: "Phong Hồn, tại sao hôm nay ban ngày ban mặt lại đến ám sát bổn vương?"
"Vương gia, có ai quy định ám sát nhất định phải ra tay vào buổi tối không? Phong Hồn ta từ trước đến nay không làm việc theo quy củ." Phong Hồn cũng cười lạnh một tiếng.
"Nói đi, có chuyện gì?" Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.
"Tư Mã Tuấn Lỗi quả nhiên không phải tầm thường." Trong tử mâu của Phong Hồn hiện ra vài phần khen ngợi, hắn cư nhiên biết chính mình hôm nay đến đây không phải để ám sát.
"Rất đơn giản, bổn vương cũng không phải kẻ ngu ngốc, nếu ngươi muốn ám sát thì cần gì phải ngồi đây đợi ta." Tư Mã Tuấn Lỗi nghiêm mặt, nhìn hắn một cái nói.
"Ta đến là nói cho ngươi trước một tiếng, trong vòng ba ngày ta sẽ lấy mạng ngươi." Ánh mắt Phong Hồn lạnh lùng nói.
"Ba ngày? Tốt, bổn vương bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi ngươi, hơn nữa bổn vương cũng muốn xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không?" Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu chặt mày kiếm, hắn cố ý đến thông báo cho mình biết sao?
"Vậy thì ngươi cứ chờ đó, xin cáo từ." Phong Hồn vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng ngồi ở bên bàn suy đoán ý tứ trong lời nói của Phong Hồn, mặc kệ là thế nào, hắn cũng phải cẩn thận đối phó.
Lục Bình uyển.
"Tỷ tỷ, ta có phải là rất giỏi không?" Cảnh nhi đem tất cả những gì học được nói hết một lần cho tỷ tỷ, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đắc ý hỏi.
"Ân, Cảnh nhi là giỏi nhất." Hàn Ngữ Phong vuốt vuốt đầu của nó một cách yêu thương.
"Tỷ tỷ, vậy ta đi ra ngoài chơi." Cảnh nhi nói xong, nhanh như chớp liền chạy ra bên ngoài.
"Cảnh nhi cẩn thận coi chừng ngã." Hàn Ngữ Phong chạy tới cửa hô to.
"Biết rồi, tỷ tỷ." Cảnh nhi trả lời mà đầu vẫn không quay lại.
Hàn Ngữ Phong chỉ còn biết cười cười, hiện tại Cảnh nhi chính là nguồn an ủi lớn nhất của nàng. Vừa quay đầu lại, nàng ngạc nhiên, sửng sốt khi nhìn thấy Phong Hồn đứng ở bên trong.
Tử mâu của Phong Hồn phức tạp nhìn nàng.
"Phong Hồn, thương thế của ngươi có tốt không? Có xảy ra chuyện gì không?" Hàn Ngữ Phong lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt quan tâm hỏi hắn.
"Tốt lắm, không có việc gì." Phong Hồn trả lời đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Hắn không thể để lộ cảm tình của mình quá nhiều.
"Ngươi..." Chần chừ một chút, sắc mặt của Hàn Ngữ Phong có chút khẩn trương, đột nhiên trong lòng lo lắng, hôm nay hắn đến đây có phải để ám sát Tư Mã Tuấn Lỗi hay không?
"Ta không đến ám sát hắn." Nhìn ra vẻ lo lắng của nàng, Phong Hồn mở miệng giải thích.
Hàn Ngữ Phong thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đến đây để ám sát là tốt rồi.
Nhìn thấy sắc mặt của nàng đột nhiên dịu đi, Phong Hồn trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói: "Ngươi thực sự quan tâm hắn?"
Hàn Ngữ Phong ngẩn người, nàng phải trả lời câu hỏi này như thế nào? Quan tâm? Nàng quan tâm Tư Mã Tuấn Lỗi sao? Nàng không biết, nhưng nàng khẳng định mình không hy vọng hắn gặp chuyện, như vậy thì có tính là quan tâm không?
"Nhất định phải như vậy sao?" Nàng không rõ, hơi hơi nâng mắt nhìn hắn.
"Nhất định phải như vậy." Phong Hồn cứng ngắt gật gật đầu, tuy rằng hắn không muốn làm cho nàng thương tâm nhưng đây là quy tắc của giang hồ hắn không có cách nào thay đổi, cũng không thể thay đổi, trừ khi hắn chết.
"Không có biện pháp nào có thể thay đổi sao?" Hàn Ngữ Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi lại, nhất định sẽ có cách.
"Ngữ Phong, nếu Tư Mã Tuấn Lỗi chết thì ngươi có thương tâm không? Ngươi có hận ta không? Nếu có thể đem mạng của ngươi để đổi lấy mạng của hắn, ngươi có bằng lòng không?" Tử mâu của Phong Hồn nhìn chằm chằm nàng, liên tiếp hỏi ra những vấn đề quan trọng, nếu hắn vì không muốn nàng bị thương mà giết chết Tư Mã Tuấn Lỗi, nhưng nếu Tư Mã Tuấn Lỗi chết lại làm cho nàng thương tâm, hận mình đến thấu xương thì còn có ý nghĩa gì nữa.
"Ta sẽ thương tâm, ta cũng sẽ hận ngươi, nhưng ta bằng lòng lấy tính mạng của chính mình để đổi mạng của hắn, chỉ cần các ngươi không xảy ra chuyện gì." Hàn Ngữ Phong kiên định gật đầu.
"Ta hiểu rồi, ta biết nên làm thế nào." Trong lòng Phong Hồn run lên, hắn đã đoán trước kết quả sẽ là như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn trở nên thê lương, Hàn Ngữ Phong cũng nhẹ nhàng nói: "Nếu hắn thương tổn ngươi ta cũng sẽ hận hắn, cho nên các ngươi đều phải sống khỏe mạnh."
"Cám ơn, ngươi hãy chú ý giữ gìn sức khỏe." Tử mâu của Phong Hồn khẽ lay động, có những lời này của nàng thì hắn nhất định phải toàn tâm bảo vệ nàng.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã đến, đêm nay chính là đêm cuối cùng. Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở trong thư phòng chờ Phong Hồn.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, một bóng người lặng yên đi đến đứng trước mặt hắn.
"Khinh công của Phong Hồn quả nhiên xuất thần nhập quỷ làm bổn vương thật sự bội phục." Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt bình thản ngồi bên bàn.
"Hôm nay ta tuân thủ lời hứa, đến đây chỉ là vì nói cho ngươi một chuyện, ta quyết định buông tha, không ám sát ngươi nữa." Phong Hồn vẫn lạnh lùng nói.
"Tại sao?" Tư Mã Tuấn Lỗi bỗng nhiên sửng sốt, hắn phải biết rằng nếu buông tha cho mình thì chẳng khác nào hắn đem bản thân hắn ra đứng mũi chịu sào, sát thủ một khi hứa hẹn sẽ không đổi ý, cái gì đã làm cho hắn tình nguyện đem tính mạng ra để đặt cược.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như là không được vui, nếu đã như vậy thì ta đây sẽ ám sát ngươi." Phong Hồn nhếch môi châm chọc, hắn tựa hồ cũng không tin mình sẽ buông tha hắn.
"Ngươi cho là bổn vương sợ ngươi sao? Bổn vương khó gặp được một đối thủ cân tài cân sức như ngươi nên thật sự rất có hứng thú, đột nhiên ngươi nói không chơi đương nhiên làm cho bổn vương thất vọng." Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự có chút thất vọng, hắn đối với Phong Hồn càng ngày càng có hứng thú.
"Vương gia thực sự thất vọng sao? Ta chỉ nói là không ám sát ngươi chứ không có nói trò chơi chấm dứt, bởi vì ta cũng rất có hứng thú với Vương gia." Phong Hồn lạnh lùng phản kích.
Đột nhiên lúc này có một giọng nói lạnh lùng mang theo căm hận từ cửa thư phòng truyền đến: "Ám sát hay không ám sát không phải do các ngươi quyết định." Châu nhi ăn mặc như một hạ nhân, từ từ tiến vào, tay cầm chủy thủ đặt trên cổ Hàn Ngữ Phong.
"Châu nhi?" Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên chấn động, thật sự là nàng, tại sao chỉ vì hắn không thương nàng, nàng lại biến thành như vậy, hơn một năm ở chung, hắn cũng thật lòng đối đãi nàng, sao nàng lại nhẫn tâm như thế?
← Ch. 133 | Ch. 135 → |