Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngược Ái - Chương 107

Ngược Ái
Trọn bộ 313 chương
Chương 107
Hồng lâu kinh hồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-313)

Siêu sale Lazada


Nam nhân đó tay đã muốn sờ đến trước ngực của nàng, Hàn Ngữ Phong tuyệt vọng, nhắm mắt lại, đúng lúc này ở cửa đột nhiên một tên nô tài chạy đến.

Hoang mang, rối loạn khẩn trương nói với Hoa ma ma: 'Ma ma không tốt rồi. '

'Đã xảy ra sự tình gì? Đừng kích động như vậy, từ từ nói. ' Hoa ma ma nhìn hắn, trách cứ nói.

Tên nô tài nhẹ giọng nói bên cạnh tai Hoa ma ma: 'Ma ma, dưới lầu có một đám quan binh nói là Vương phi bị mất tích, đang tìm trong toàn thành, có phải là.... ' Nói xong liền nhìn sang Hàn Ngữ Phong đang bị cột ở đó.

'Cái gì?' Hoa ma ma biến sắc, cuống quít phân phó: 'Các ngươi không được động vào nàng, ở đây canh chừng, chờ ta quay trở lại. '

'Dạ, Hoa ma ma. ' Bốn người lui ra ngoài cửa.

Bị trói, Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ mọi chuyện thế nào, ít nhất hiện tại đã tránh được một kiếp.

Trong đại sảnh Hồng lâu.

Cổ tướng quân mang theo mấy quan binh ngồi chờ.

'Ai da, ngọn gió nào đã đưa Cổ tướng quân tới vậy? Để ta gọi mấy cô nương xinh đẹp đến hầu hạ cho ngươi. ' Hoa ma ma vẻ mặt cười quyến rũ đi tới.

Cổ tướng quân vung tay lên. đứng dậy, nghiêm túc nhìn bà ta nói: 'Bản tướng quân đến để làm chính sự, Vương phi bị mất tích. Nếu Hoa ma ma biết thì báo cho ta? Tốt nhất nên nói chi tiết, Vương gia lãnh khốc ngươi cũng biết, đừng để đợi đến lúc tính mạng chẳng còn mà không hay. '

Hoa ma ma sắc mặt cứng đờ, vội vàng cười đáp: 'Tướng quân cũng biết nói đùa, Vương phi sao có thể ở chỗ Hồng lâu này, Vương phi bộ dáng ra sao ta còn không biết. '

'Nhìn cho kỹ, đây là bức họa của Vương phi. ' Không có khả năng ở của Hồng lâu của bà, Cổ tướng quân cười lạnh, ai chẳng biết không thể, nhưng đi điều tra ở các nhà dân mà không có tin tức gì, quan binh đành phải đi từng nơi truy xét, sau đó tiện tay mở ra một bức họa.

Nhìn rõ người trong bức họa, Hoa ma ma sắc mặt biến đổi làm cho người ta sợ hãi, thân thể lay động một chút, trời ạ nàng thật sự là Vương phi. Trong lòng thầm mắng cái tên Lưu Ba chết tiệt đã hại mình, hiện tại làm sao bây giờ? Nói đến Vương gia tuyệt tình, kết cục khẳng định là một chữ tử, hiện tại chỉ có cách không nhận đến cùng.

'Vương phi quả nhiên là xinh đẹp như hoa, bất quá ta cam đoan, người này không có ở Hồng lâu của ta. '

'Phải không? Vậy là tốt rồi, bất quá nếu có manh mối gì nhất định phải báo cho bản tướng quân? Vậy ta đi trước. ' Cổ tướng quân đứng dậy.

'Đi thong thả, Cổ tướng quân không tiễn, lần sau lại đến. ' Hoa ma ma ở sau hô.

Nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất ở cửa, khuôn mặt biến sắc vội vàngchạy về hậu viện.

Cổ tướng quân vừa ra khỏi cửa, sắc mặt chuyển sang khó coi, vừa rồi Hoa ma ma kia sắc mặt thay đổi dù nhỏ, nhưng đều không có th

*****

Hoa ma ma vừa muốn xoay người rời đi, cửa phòng đột nhiên bị phá, Tư Mã Tuấn Lỗi cả người tản ra âm lãnh bức người, mâu quang đầy hàn khí, làm cho người ta sợ hãi, tiêu sái tiến vào. Phía sau quan quân vây quanh Hồng lâu bắt đầu tìm kiếm.

'Không biết Vương gia đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa. ' Hoa ma ma, trấn định lại, khuôn mặt tươi cười đón chào.

'Bổn vương không có thời gian đôi co với ngươi, nói mau, Vương phi ở nơi nào? Nếu nàng bình an vô sự bổn vương còn có thể lưu lại cho ngươi một mạng. ' Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm vào bà ta, con ngươi đen hoang mang âm ngoan, hắn chỉ muốn Hàn Ngữ Phong bình an vô sự.

'Vương gia, ta thật sự chưa thấy qua Vương phi, nếu nhìn thấy Vương phi, có mười lá gan ta cũng không dám giấu đi nàng. ' Hoa ma ma trong lòng bối rối, nhìn hắn có chút sợ hãi.

'Ngươi không nói? Bổn vương không có thời gian dông dài với ngươi, nếu ngươi không nói, bổn vương lập tức lấy mạng của ngươi. ' Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ dùng lực đạo tóm lấy cổ bà ta, hắn biết chỉ hoãn thêm một chút thời gian nữa, thì Hàn Ngữ Phong sẽ thêm một phần nguy hiểm.

'Vương ... Gia.. Ta thật sự không biết. ' Hoa ma ma sắc mặt đỏ bừng, gian nannói cho hết lời, nàng đã quyết tâm không tiết lộ, không nói ra thì còn có thể giữ được mạng sống.

'Vương gia, đã lục soát kỹ nhưng không phát hiện Vương phi. ' Cổ tướng quân đi đến, nhỏ giọng nói.

Không phát hiện người, liệu nàng có gặp bất trắc. Nghĩ vậy Tư Mã Tuấn Lỗi trong mắt hàn khí càng đặc hơn, buông Hoa ma ma ra, đột nhiên giương giọng nói: 'Phân phó xuống, ai cung cấp manh mối về Vương phi thưởng một ngàn hai hoàng kim. '

'Dạ Vương gia. ' Một tên quan binh lên tiếng trả lời, đi đến ngoài cửa ở phía dưới lầu hô to: 'Ai cung cấp manh mối về Vương phi sẽ được Vương gia thưởng một ngàn hai lượng hoàng kim. '

'Một ngàn hai lượng hoàng kim. ' dưới lầu xôn xao một trận, người bình thường một tháng cũng không kiếm nổi trăm lượng, tên nô tài kia tâm động, liền chạy lên trên lầu: 'Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân biết. '

'Nói. ' Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn tên nô tài quỳ gối trước mặt, lạnh giọng ra lệnh, ai cũng không thể hiểu được trong lòng hắn đang lo lắng như thế nào.

Hoa ma ma nhìn tên nô tài trước mặt, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

'Vương gia, Hoa ma ma quả thật đưa Vương phi giam trong sương phòng tại đây. Khi Cổ tướng quân tới, Vương phi còn đang bị trói. ' tên nô tài thân thể run rẩy nói.

'Người giờ ở đâu?' Tư Mã Tuấn Lỗi ôm đồm tra hỏi hắn, nàng thật sự ở trong này sao, màn tra tấn ở thanh lâu hắn cũng rất hiểu biết.

'Không biết, nhưng tiểu nhân cũng không thấy ai mang Vương phi đi ra ngoài. ' Tên này khẳng định trả lời.

'Ngươi còn dám lừa bổn vương, không ai ra ngoài sao giờ lại không thấy?' Tư Mã Tuấn Lỗi giận tím mặt.

'Vương gia tiểu nhân nói đều là sự thật. ' tên nô tài gào khóc thảm thiết.

'Vương gia, ta có thể khẳng định lời hắn nói là thật. ' Cổ tướng quân ở một bên nhăn mày nhíu mặt, hắn cũng khẳng định không có ai từ nơi này đi ra ngoài.

Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Hoa ma ma bên cạnh: 'Nói. Ngươi đem Vương phi đến chỗ nào?'

'Ta chưa từng gặp Vương phi, oan uổng nha. Vương gia, là tên nô tài kia ham tiền thưởng nên mới nói bừa, người phải làm chủ cho ta. ' Hoa ma ma là người đàn bà chanh chua, bộ dáng khóc lớn luôn mồm kêu oan uổng.

Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn vậy, trong lòng giận dữ, đánh một chưởng vào ngực, bà ta phun ra một ngụm máu tươi rồi thân hình run rẩy ngã xuống đất.

'Vương gia ngươi đánh chết ta cũng không sao, còn có Vương phi của người chôn cùng ta, dù sao ta vẫn có lời. ' Hoa ma ma khóe miệng vẫn chảy máu, cười lạnh nói.

'Ngươi. Đáng chết. ' Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong lại đánh thêm một chưởng, Hoa ma ma hộc máu mà chết.

'Vương gia hiện tại nên làm gì bây giờ?' Cổ tướng quân mặc dù có chút trách cứ hắn không nên đánh chết bà ta, đánh chết cũng chẳng khác nào mất đi manh mối cứu Vương phi, nhưng lại không dám mở miệng, dù sao hắn cũng là Vương gia.

Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen ngoan mị đột nhiên nghĩ đến mật thất, nơi này hẳn là có mật thất, nếu không Hàn Ngữ Phong sẽ không vô cớ biến mất.

'Người đâu, xem xét nơi này thật kỹ cho bổn vương, nhất định có mật thất. '

'Mật thất. ' Cổ tướng quân không thể không bội phục hắn, chạy nhanh đi phân phó mọi người cùng nhau lục soát kỹ càng. Tư Mã Tuấn Lỗi thì nóng vội lo lắng, đứng ở trên lầu chờ đợi.

Bỗng nhiên không biết là ai trong lúc vô ý ở bên giường động vào nút nào đó, làm cơ quan mở ra, hết thảy mọi người đều sửng sốt.

Tư Mã Tuấn Lỗi dẫn đầu tiêu sái đi xuống, Cổ tướng quân và binh lính đi theo phía sau.

Trương Hổ và Lý Báo kéo Hàn Ngữ Phong bị trói chặt, cơ quan này nguyên lai vẫn thông đến sông đào ngoài thành, không trách được Hoa ma ma nói đem nàng ném xuống sông.

Đi đến chỗ sông đào, Lý Báo nhìn thấy Hàn Ngữ Phong xinh đẹp như hoa, sắc tâm nổi lên, lặng lẽ đến bên người Trương Hổ: 'Hổ ca, ngươi xem, cứ như vậy để nàng chết đi thì rất đáng tiếc. Chi bằng làm cho chúng ta cùng vui sướng sau đó mới đem nàng ném xuống sông. '

Trương Hổ cũng vốn háo sắc, nghe được đề nghị của Lý Báo, lập tức ăn nhịp với nhau: 'Như vậy đi? Người đẹp như vậy mà chỉ để ném xuống sông ta cũng rất luyến tiếc. '

Hai người trao đổi cái ánh mắt, cùng nhau cười vang, đi tới chỗ Hàn Ngữ Phong.

Hàn Ngữ Phong tay bị buộc chặt, miệng cũng bị bịt lại, ánh mắt sợ hãinhìn bọn họ từng bước một đi đến, cuống quít lui về phía sau, xoay người định bỏ chạy.

'Mỹ nhân ngươi chạy đi đâu?' Lý Báo xoay người một cái đã đến trước mặt nàng, ở phía sau thì Trương Hổ từng bước tới gần.

'Mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ rất ôn nhu, ha ha. ' Trương Hổ cười lớn, thân thủ đã bắt lấy cánh tay nàng.

Lí Báo cũng từ phía sau ôm lấy nàng, Roạt một tiếng, quần áo trên người bị kéo xuống, lộ ra bờ vai nõn nà.

Hàn Ngữ Phong miệng không thể kêu, thân thể không thể giãy dụa, chỉ có tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

*****

Lý Báo đột nhiên dừng lại, đôi tay thô ráp cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Người đẹp như vậy thì giọng nói nhất định là rất thánh thót, dịu dàng. Chi bằng ngươi nói cho gia nghe, để cho gia mở rộng tầm mắt." Hắn nói xong liền một tay kéo miếng vải bịt miệng của nàng ra.

"Buông ta ra, đồ súc sinh." Có thể phát ra thanh âm, Hàn Ngữ Phong lập tức mở miệng mắng.

"Buông ngươi ra, mỹ nhân người nhìn xem, ngươi thật đẹp, nhìn thấy da thịt trắng trẻo mịn màng của ngươi ta thật muốn cắn một cái." Trương Hổ vuốt ve cảnh xuân đang lõa lồ bên ngoài của nàng, trong mắt đều là dục hỏa.

"Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra." Hàn Ngữ Phong phun một ngụm nước bọt lên mặt của hắn.

"Ba." Trương Hổ vung tay tát vào miệng nàng, mắng: "Con mẹ nó, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt vậy thì đừng trách ông không khách khí, Lý Báo còn chờ gì nữa, mau cởi quần áo nó ra."

"Được, đúng rồi Hổ ca, ngươi trước hay là ta trước." Lý Báo một bên lấy tay dùng sức xé bỏ quần áo trên người nàng, một bên nở nụ cười đê tiện, thương lượng với Trương Hổ.

"Chúng ta cùng tiến lên, ha ha."

Hàn Ngữ Phong vô lực giãy dụa dưới ánh mắt thèm khát của bọn họ, nàng muốn chết để bảo vệ sự trong sạch, nhưng vừa mới mở miệng ra, còn chưa kịp cắn xuống thì cằm lập tức đã bị Lý Báo kẹp chặt.

"Như thế nào? Muốn cắn lưỡi tự sát, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi cắn lưỡi tự sát, ta cũng sẽ không buông tha ngươi, giam thi (xxx với xác chết) ngươi đã nghe qua chưa? Ta cũng đã làm không ít lần rồi." Lời nói của Lý Báo thật thâm trầm đáng sợ.

"Giam thi?" Trong mắt Hàn Ngữ Phong càng hiện lên vẻ sợ hãi, đây là cái dạng người gì vậy? Trong lòng cảm thãy thật ghê tởm. Nàng nhìn thấy con sông bảo vệ thành cách đó không xa đột nhiên nở nụ cười quyến rũ nói: "Nhị vị đại ca, ta bị trói chặt như vậy thì thật không thoải mái, chi bằng các ngươi thả ta ra để ta hầu hạ các ngươi thật tốt."

"Thật ư? Mỹ nhân đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Lý Báo dừng lại đôi tay đang xé bỏ quần áo của nàng để cởi dây thừng trên người nàng, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.

Khi đã được tự do Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng lên lấy tay giữ chặt lại quần áo đã bị bọn họ xé ra trước đó, nàng cười quyến rũ nói: " Nhị vị đại ca, nơi này thật không tốt chi bằng chúng ta đi đến chỗ kia đi." Nàng lấy tay chỉ vào bờ song cách nơi này không xa.

"Được, vậy ta nghe lời mỹ nhân." Trương Hổ than thủ giữ chặt tay nàng.

Hàn Ngữ Phong ghê tởm đến mức buồn nôn nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống để cùng với bọn họ đi đến bờ song cách đó không xa, âm thầm nở nụ cười.

"Mỹ nhân, tới nơi rồi, chúng ta bắt đầu nhanh đi, ta đợi không được nữa rồi." Lý Báo đứng ở bên cạnh vội vàng ôm lấy Hàn Ngữ Phong.

"Chờ một chút, để ta cởi quần áo." Hàn Ngữ Phong đưa tay chậm rãi hướng về trước ngực, sau đó đùng một cái xoay người chạy về hướng bờ song muốn nhảy xuống tự vẫn nhưng đột nhiên có người ở phía sau ôm chặt nàng lại sau đó ném nàng lên mặt đất.

"Ba." Hàn Ngữ Phong lại bị tát them một cái nữa, nàng cố chịu đựng đau đớn lùi lại về phía sau.

"Ngươi muốn đem chúng ta ra làm trò đùa, ngươi còn quá non tay đi, ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc sao? Hiện tại đến lượt ta cùng ngươi chơi đùa nhé." Trương Hổ nói xong liền nháy mắt với Lý Báo.

Hai người không nói lời nào nữa nhanh chóng cùng nhau động thủ xé bỏ quần áo trên người Hàn Ngữ Phong làm lộ ra bên trong một cái yếm đỏ thẫm.

Hàn Ngữ Phong nhìn thấy hai gương mặt tràn đầy dục vọng trước mắt thì sợ hãi tuyệt vọng kêu to một tiếng: "Không được........."

Tư Mã Tuấn Lỗi mới vừa đi đến thì bên tai liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nàng, tiếng kêu vang vọng giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, hắn chạy nhanh đến bờ song, nhìn thấy tình cảnh trước mắt làm cho máu trong người hắn đều đông cứng lại.

"Ba...Ba..." Hai chân liền đá văng Trương Hổ cùng Ly Báo, nhìn thấy khuôn mặt nàng bị đánh đến sưng to, quần áo thì bị xé rách lửa giận trong mắt hắn bốc lên ngùn ngụt, muốn đem người khác ra cắn nuốt. Hắn cởi áo khoác bao bọc lại than thể nàng sau đó ôm lấy nàng.

"Tránh ra, không được đụng vào ta." Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, lệ chảy dài, kịch liệt giãy dụa.

"Đừng sơ, Ngữ Phong. Là ta đây." Tư Mã Tuấn Lỗi ôn nhu ở bên tai nàng an ủi.

Dường như nghe được thanh âm rất quen thuộc Hàn Ngữ Phong mở mắt ra thì nhìn thấy trước mặt chợt xuất hiện Tư Mã Tuấn Lỗi, lập tức ôm lấy hắn khóc rống: "Ta sợ lắm."

'Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi. ' Tmtl đau lòng nhìn nàng, hắn làm sao có thể để cho nàng gặp phải sự lăng nhục như thế này một lần nữa.

Cổ tướng quân nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức vung tay lên ra lệnh cho bọn thị vệ đang đuổi theo đằng sau lập tức lui trở về, hắn không thể để cho người ta nhìn thấy bộ dạng lúc này của Vương phi.

Đi đến hướng bọn Trương Hổ, Lý Báo đang nằm trên mặt đất ôm bụng thống khổ, nhanh tay bắt lấy bọn họ, muốn đem bọn họ lặng lẽ áp tải đi.

'Chờ một chút, không cần phiền phức như vậy. ' Tư Mã Tuấn Lỗi gọi Cổ tướng quân lại, buông Hàn Ngữ Phong ra, đỡ nàng đứng lên, sau đó thân thủ rất nhanh hướng đến cổ của Trương Hổ, Lý Báo chỉ thấy bọn họ uốn éo và sau đó một tiếng răng rắc vang lên đã thấy Trương Hổ, Lý Báo nằm chết thảm trên mặt đất.

Hàn Ngữ Phong hoảng sợ khi nhìn thấy có hai người chết trước mặt mình, nàng không thể tin được Tư Mã Tuấn Lỗi lại thản nhiên giết chết bọn họ. Cổ tướng quân tuyệt nhiên không hề ngăn cản, tựa hồ như đã quen với cách hành xử của hắn.

'Vương gia, vậy mạc tướng cáo lui. ' Cổ tướng quân biết mình hiện tại ở đây chỉ là dư thừa nên xin phép lui xuống.

'Được. '

Tư Mã Tuấn Lỗi lại ôm lấy Hàn Ngữ Phong, nàng lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn, nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị người ta làm nhục, hình ảnh ấy cứ hiện ra trước mắt làm nàng không kiềm chế được mà rơi lệ, nghĩ đến mà sợ hãi nếu như hắn đến chậm một chút thì không biết bây giờ nàng đã thành ra cái bộ dạng gì nữa?

'Cảnh nhi đâu? Cảnh nhi có sao không?' Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới Cảnh nhi, vội vàng ngẩng đầu hỏi.

'Cảnh nhi không sao, ngươi không cần lo lắng, ngươi tốt nhất là lo lắng cho chính mình đi, nó tốt hơn ngươi nhiều. ' Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, đã thành ra cái bộ dạng này mà còn lo lắng cho Cảnh nhi.

Nghe được Cảnh nhi không sao là nàng an tâm, đôt nhiên nàng lại nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, nhịn không được lại rơi lệ.

'Đừng khóc, ngươi khóc thật sự rất xấu a. ' Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy đau lòng nhưng vẫn an ủi nàng, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng liền có cảm giác khẩn trương.

'Tại sao lâu như vậy ngươi mới đến cứu ta? Ta thật sợ lắm ngươi biết không?' Hàn Ngữ Phong vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn hắn, gắt gao dựa vào ngực hắn, nghe được tiếng tim đập của hắn nàng cảm giác thật là an toàn.

Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng làm nũng với hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình cũng trở nên thật tốt, nói: ' Lần sau sẽ không như vậy nữa. '


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-313)