Lời căn dặn của tỷ tỷ
← Ch.034 | Ch.036 → |
"Vương gia, nô tỳ hầu hạ người rời giường." Sáng sớm tinh mơ, tiểu nha hoàn chạy đến Lục Bình Uyển.
"Chờ chút, ngươi đi nói quản gia phái người đến cửa cung báo một tiếng, nói bổn Vương hôm nay không vào triều sớm được." Thanh âm Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh uy nghiêm từ bên trong truyền đến.
"Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức đi ngay." Tiểu nha hoàn nào dám chậm trễ, vội vàng chạy đi truyền lời cho quản gia.
"Có đúng là Vương gia phân phó như vậy không? Còn gì nữa không?" Quản gia không tin hỏi lại tiểu nha hoàn, quái, Vương gia chưa từng nghỉ thượng triều bữa nào, hôm nay người bị sao vậy?
"Vâng, quản gia, Vương gia chỉ phân phó như thế thôi." Tiểu nha hoàn gật gật đầu khẳng định.
"Biết rồi, ta lập tức sai người đi truyền lời, đúng thật là quái, có chuyện gì khiến Vương gia không vào triều sớm kia chứ?" Quản gia lắc lắc đầu, vẫn còn hoài nghi.
Tiểu nha hoàn lòng thầm nghĩ, quái còn đỡ, Vương gia lại còn đút thuốc cho Hàn Ngữ Phong nữa cơ, nhưng mà nàng không có nói ra, nàng hiểu, biết một chuyện không bằng ít nhiều chuyện một chút.
Lần này, tiểu nha hoàn chủ động bưng mười chén thuốc, đem đến Lục Bình Uyển.
Tư Mã Tuấn Lỗi dùng điểm tâm xong, bước đến, nhìn thấy mười chén thuốc trên bàn, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười như có như không, phân phó: "Một chén là đủ rồi, mang đi hết đi, đúng rồi, ngươi đút thuốc cho Cảnh nhi đi."
Châu nhi chạy đến Lục Bình Uyển, nàng nghe nói Hàn Ngữ Phong bị bệnh, nàng muốn đến thăm, nhưng mà lúc đến đứng trước cửa, nàng liền ngây người, Vương gia rõ ràng không có vào triều, lại thấy chuyện trước mắt, khiến nàng há hốc mồm rất lâu......
"Hàn Ngữ Phong, mạng của ngươi cuối cùng cũng là của ta, ta không cho ngươi chết, ai cũng không có quyền đoạt đi." Vừa nhìn chằm chằm người nằm trên giường, vừa lạnh lùng nói, hắn vừa nốc hết chén thuốc, sau đó, cúi người hôn lên môi của nàng, chậm rãi đưa thuốc từ miệng mình qua...... Tiếp đến, cứ vậy mà hôn nàng, rất lâu, không có rời đi.
Châu nhi cũng đứng ở ngoài rất lâu, khuôn mặt chuyển từ khiếp sợ đến tái nhợt, nay càng thêm tái nhợt, lấy tay ôm ngực, lòng thật đau, thật chua xót, từ giây phút đầu tiên nàng được Tư Mã Tuấn Lỗi tiếp cận, đối nàng yêu thương hết mực, nàng liền giống như tỷ tỷ, không tự chủ được mà yêu hắn, nhưng mà nàng biết, nàng không xứng, chỉ là chính nàng cũng không biết, thân thể bệnh tật của nàng cũng chỉ có thể sống thêm được vài năm.
Nàng không hề mộng tưởng đến việc, Vương gia sẽ lấy nàng làm phi làm thiếp, nàng chỉ nghĩ cứ như vậy mà ở cạnh hắn, đã cảm thấy mãn nguyện, thì ra không phải vậy, nàng vừa đau lòng, vừa ghen tị......
"Châu nhi, sao muội lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi." Tư Mã Tuấn Lỗi ngậm môi Hàn Ngữ Phong, mãi cho đến khi nàng không phun ra, mới đứng dậy, thì phát hiện Châu nhi đang đứng ngoài cửa, sắc mặt cực kém, thân thể có chút dao động, vội vàng bước qua, dìu nàng vào phòng ngồi xuống, giọng điệu dịu dàng mang theo quan tâm.
"Ta không sao, Vương gia, ta nghe nha hoàn nói Hàn cô nương bị bệnh, cho nên muốn đến đây thăm, không nghĩ đến......" Châu nhi nói đến đây cảm thấy hơi đau lòng, sắc mặt ảm đạm, nhưng mà rất nhanh sau đó, nàng lại làm bộ như không thèm để ý: "Không muốn quầy rầy người, cho nên đứng ở ngoài cửa."
"Châu nhi, sức khỏe muội không tốt, phải chú ý đến thân thể, bằng không, ta sao dám đối diện với lời căn dặn của tỷ tỷ muội." Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, dịu dàng mang theo một tia trách cứ.
"Ta không sao, Vương gia, không cần lo lắng, cơ thể của ta trước giờ, ta đều biết, được rồi, ta không quấy rầy người nữa, chờ cô ấy tỉnh ta sẽ lại đến thăm." Lòng Châu nhi cực chua xót, thì ra hắn đối xử tốt với mình, đều là vì lời căn dặn của tỷ tỷ, nàng muốn trốn khỏi nơi này, nàng sợ mình nhịn không được, mà rơi lệ.
"Ta đưa muội về, sau này nếu có ra ngoài, nhớ khoác thêm áo." Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, cởi áo ngoài khoác lên người Châu nhi, dịu dàng ôm lấy nàng, đưa nàng quay về Cư Tình Uyển.
Châu nhi tựa vào lồng ngực cứng cáp của hắn, ngửi được mùi hương đặc trưng của hắn, nước mắt không cầm được, từng giọt từng giọt rơi xuống......
← Ch. 034 | Ch. 036 → |