Thương lành lại hồi phủ
← Ch.025 | Ch.027 → |
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở đấy, con ngươi đen tỏa ra hàn khí tựa như chặn hết tầng khí trong lành, lãnh khí bức người.
"Tuấn Lỗi, huynh đừng xuất hiện đột ngột như vậy có được hay không, sớm muộn gì cũng bị huynh hù chết mất." Tư Mã Tuấn Dật nhìn hắn đứng ở đó với khuôn mặt đá tảng, vỗ ngực, bộ dạng giả bộ chấn kinh.
"Xì." Hàn Ngữ Phong bị bộ dáng của hắn chọc cười, người lớn như vậy, mà tính tình lại trẻ con.
"Tư Mã Tuấn Dật, không phải đệ đã quên lời hứa của mình rồi chứ?" Tư Mã Tuấn Lỗi cũng lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng, hướng Tư Mã Tuấn Dật hỏi.
"Không, đệ hứa sau khi vết thương lành lại, để huynh đưa về, nhưng mà hiện tại, thân thể của cô ấy còn chưa khỏe, đợi hai ngày nữa, đệ sẽ tự động để huynh đưa về." Tư Mã Tuấn Dật nghiêm túc nói.
"Không được, bây giờ ta phải mang cô ta đi." Tư Mã Tuấn Lỗi rống giận, đưa tay chụp Hàn Ngữ Phong.
"Huynh cho là huynh mang cô ấy đi được sao, đừng quên, võ công của chúng ta bất phân cao thấp, thân phận cũng bất phân cao thấp, đệ đã nói rồi, sau hai ngày, sẽ để huynh đưa về." Tư Mã Tuấn Dật ra tay ngăn cản hắn. Tuấn mâu tà mị thật sự nghiêm túc.
"Tư Mã Tuấn Dật, đệ được lắm." Tư Mã Tuấn Lỗi nổi giận đùng đùng thét lên, phất tay áo, giận dữ rời đi, không thể phủ nhận, Tuấn Dật nói rất đúng, hắn không thể cưỡng ép Hàn Ngữ Phong rời đi.
"Vì ta đáng giá sao?" Nhìn bóng dáng rời đi giận dữ của hắn, Hàn Ngữ Phong không khỏi hỏi.
"Ai nha, sao cô lại không nhắc ta sớm, hình như là không đáng, bây giờ làm sao đây?" Tư Mã Tuấn Dật giống như đột nhiên tỉnh ngộ, biểu tình hối hận hiện ở trên mặt vô cùng rõ ràng.
"Vậy bây giờ người đưa ta về đi." Hàn Ngữ Phong biết là hắn cố ý chọc nàng, cũng giả vờ ra vẻ có lòng tốt mà đề nghị.
"Từ từ, cứ lưu lại đã, được rồi, không nói nữa, ngồi đây đã nửa ngày, cô cũng phải đi nghỉ ngơi, ta dìu cô trở về." Tư Mã Tuấn Dật đỡ Hàn Ngữ Phong dậy, cẩn thận chậm rãi trở về.
*******
Hai ngày trôi qua rất nhanh, vết thương của Hàn Ngữ Phong gần như đã đỡ nhiều rồi.
"Tỷ tỷ, không về có được không, đệ không muốn trở về, đệ muốn ở đây." Cảnh nhi ôm Hàn Ngữ Phong mà cầu xin.
"Cảnh nhi, xin lỗi, không phải tỷ tỷ không muốn cho đệ ở đây, nhưng mà, thật sự là chúng ta không thể ở đây." Lòng Hàn Ngữ Phong đầy chua xót, nàng cũng không muốn trở về. Nhưng mà, số mệnh đã sắp đặt như vậy, nàng nên làm gì bây giờ?
"Tỷ tỷ, tại sao lại không thể?" Cảnh nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, con ngươi thuần khiết đầy sự nghi hoặc.
"Cảnh nhi, sau này đệ sẽ biết, bây giờ đệ không hiểu đâu, đi thôi." Hàn Ngữ Phong biết cho dù có giải thích Cảnh nhi cũng không hiểu, kéo tay nó, chậm rãi đi ra ngoài.
"Cám ơn sự chiếu cố của Vương gia mấy ngày nay, Ngữ Phong không có gì báo đáp, xin nhận một cái thi lễ của Ngữ Phong." Hàn Ngữ Phong hướng Tư Mã Tuấn Dật uyển chuyển nhẹ nhàng thi lễ.
"Không cần đâu, về sau, tự mình bảo trọng là được." Tư Mã Tuấn Dật chỉ có thể nói những lời này, tuy rằng lòng đối nàng có thương tiếc, nhưng mà hắn sẽ không vì một nữ nhân, mà ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ của bọn họ khi còn nhỏ, đảo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, thân hình gầy yếu, hắn chỉ có thể hy vọng Tuấn Lỗi hiểu được mà thương tiếc.
Cảnh nhi dùng mọi cách để khỏi phải rời đi, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đã mất hứng còn bị Hàn Ngữ Phong kéo đi.
"Cảnh nhi, ngoan, đại ca ca sau này sẽ thường xuyên đến thăm đệ." Tư Mã Tuấn Dật xoa đầu Cảnh nhi, hắn rất thích Cảnh nhi.
"Thật không? Đại ca ca, huynh sẽ đến thăm đệ, nhớ giữ lời nhé." Đôi mắt Cảnh nhi hồn nhiên chớp chớp, dường như sợ hắn sẽ đổi ý.
"Vương gia, kiệu đã chuẩn bị xong." Một người hầu tiến vào cung kính nói với Tư Mã Tuấn Dật.
"Ừ, chúng ta đi thôi." Tư Mã Tuấn Dật nhìn Hàn Ngữ Phong nói, nếu được, hắn thật sự muốn giữ nàng lại.
Ngồi trong kiệu, Hàn Ngữ Phong trộm nhìn ra ngoài, nghĩ rằng không thể đào tẩu bây giờ được, không được, đừng nói trốn thoát là xong, còn có hậu quả của việc đào tẩu, nàng không thể liên lụy Tư Mã Tuấn Dật được, nàng sao lại có thể lấy oán trả ơn chứ.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |