← Ch.79 | Ch.81 → |
Chậc, đã ướt thế này rồi, thật là d*m đãng."
Quyền Đình dùng ngôn ngữ khiêu khích Mộ Lôi, bàn tay đặt bên ngoài cửa hang cảm nhận được vách hang co rút lại, sau đó một dòng suối nhỏ chảy ra róc rách.
"Ha a..."
"Ồ? Tôi mới nói được hai câu mà em đã ⓛê·n đ·ỉ·𝐧·𝖍 rồi à?" "Huhu... Ngài đừng nói nữa..."
Mộ Lôi xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nhìn anh, đôi mắt cô nhắm chặt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Cơ thể vừa mới ⅼê·ռ đỉ·ⓝ·𝖍 vô cùng nhạy cảm, anh mới chỉ đ.ú.t một đốt ngón tay vào mà cô đã vô thức 𝐬ℹ️ế●ⓣ 𝐜●♓ặ●† bụng dưới, khó chịu ngâm khẽ ra tiếng.
"Ưm a..."
Mộ Lôi lắc 𝐦_ô_п_ℊ muốn nuốt ngón tay vào sâu hơn, dường như Quyền Đình không ngờ cô sẽ bạo dạn như thế, nhất thời lơ là để cô nuốt trọn cả ngón tay vào trong.
"A... 💰ư·ớ·𝐧·g quá..." "Mộ Lôi —"
Anh 𝓃🌀h𝐢ế●𝖓 гă●ռ●ɢ nghiến lợi nói bên tai Mộ Lôi, sau đó rút ngón tay ra khỏi khe hẹp ướt nóng. Thứ vừa mới nuốt vào lại bị lấy đi làm Mộ Lôi không khỏi bất mãn rê-п 𝖗-ỉ.
"Ưm, chủ nhân, em muốn, ngài nói sẽ đ-ú-т no người ta mà..."
Cô càng ngày càng không chịu nổi sự trêu chọc của Quyền Đình, lúc này đã bị 🅓·ụ·ⓒ 𝐯ọ·𝖓·𝖌 che mờ lý trí, bất cứ lời ve vãn nào cũng nói ra được.
Quyền Đình vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, anh giơ tay tét một cái vào 𝖒ô𝐧-ℊ cô: "Sao bây giờ em có thể lẳng lơ như vậy được nhỉ?"
Cô có vẻ ngượng ngùng trước những gì anh nói, nhưng vẫn chẳng cưỡng lại được 𝖉ụ·𝒸 ☑️ọ·𝖓·ⓖ đang không ngừng trỗi dậy trong cơ thể, không biết xấu hổ tiếp tục cầu xin: "Chủ nhân... Em muốn..."
Anh không nói gì mà lấy một cái hộp trong 𝓃●🌀●ự●𝒸 ra, bên trong là một cái máy mát xa đã khử trùng, to hơn so với cái trước. Anh dứt khoát đẩy quần lót cô sang một bên rồi nhét nó vào.
"Ưm a..."
Cảm giác được lấp đầy làm cô không khỏi 𝖗ê.n 𝓇.ỉ ra tiếng, khuôn mặt nhỏ vừa ngây thơ lại nhuốm dục vòng nhìn lên chủ nhân.
Quyền Đình vờ như không thấy, anh sửa sang lại quần áo trên người cô rồi dắt tay cô xuống tầng.
Vừa mới bước một bước ra cửa, gậy mát xa trong cơ thể chợt rung lên, Mộ Lôi cắn chặt môi dưới để tiếng г*ê*n r*ỉ không tràn ra ngoài.
Mộ Lôi hơi cong người, con sói đuôi to bên cạnh giả bộ ôm lấy 𝐞●o ✞●𝐡𝐨●n của cô, ghé vào lỗ tai cô hỏi: "Sao vậy, em không sao chứ?"
"Không, không sao ạ..."
Cô đỏ mặt dặn ra một câu, chân tiếp tục bước lên phía trước, bỗng nhiên, gậy mát xa lại được chỉnh lên một nấc.
"Ưm..."
Cô khó chịu cong lưng, tấm lưng mảnh mai khẽ run lên, hai tay 🅱ấ·ц 🌜·♓ặ·ⓣ lấy đùi của mình.
"Em thật sự không sao chứ? Hử?"
Quyền Đình vừa nói vừa vươn một bàn tay xoa nhẹ bờ 𝐦.ô𝓃.🌀 cô qua lớp váy."A..."
Bất ngờ bị đánh lén khiến Mộ Lôi ⓡυ_𝓃 𝖗_ẩ_ⓨ, cô lo lắng nhìn xung quanh và thở phào nhẹ nhõm khi không thấy ai bên cạnh, sau lại nhìn Quyền Đình một cách đáng thương.
"Chủ nhân, xin ngài đừng..."
Mộ Lôi chợt nhớ tới buổi chiều ngày cô nhận chủ, khi họ rời khỏi WonderLand, Quyền Đình cũng đã làm tương tự như thế với cô.
Ngay lúc đó cô đã phản ứng thế nào nhỉ? Hình như cô tức giận nói một câu với Quyền Đình, nhưng nói gì thì cô lại không nhớ.
Cô không khỏi cảm thán trong lòng, rõ ràng khung cảnh tương tự, thời gian cũng chẳng cách bao lâu mà phản ứng của cô lại hoàn toàn khác.
Quyền Đình lịch sự mở cửa xe để cô ngồi vào trước. Đúng lúc cô sải bước lên xe, anh đột nhiên tăng mức độ rung.
"A...!"
Bị tập kích bất ngờ, Mộ Lôi không khỏi lắc ⓜôռ.ⓖ khẽ hất váy lên, chiếc quần lót ướt sũng lộ ra trước mặt Quyền Đình.
Cô khóc không ra nước mắt đè váy xuống, tiếp đó khép chân ngồi xuống ghế phó lái.
Hết chương 80
← Ch. 79 | Ch. 81 → |