Truyện:Ngưỡng Vọng - Chương 10

Ngưỡng Vọng
Trọn bộ 89 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Trên trán Mộ Lôi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông cao lớn kia.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh cầm chiếc roi màu đen, đôi môi mỏng 🌀ợ*ⓘ ⓒ*ả*𝐦 mím chặt.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của cô, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không có bất cứ thay đổi nào, anh nhanh chóng liếc nhìn rồi tiếp tục đánh nốt số roi còn lại.

"Ba cái cuối cùng, tôi sẽ đánh vào 𝖓·𝐠ự·c em."

Mộ Lôi lập tức như rơi vào hầm băng, đôi mắt trừng to, miệng hơi hé định từ chối song lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Anh không hề cho cô thời gian chuẩn bị, vừa dứt lời đã quăng roi quất vào giữa ռ-𝖌ự-↪️ cô.

"A..."

Đau đớn từ vết roi trên 𝖓🌀ự●🌜 lan ra toàn bộ cơ thể."A..."

Mộ Lôi khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt với hàng mi cong dài bật mở, cô thoát khỏi cảnh trong mơ.

Vẫn tư thế này, vẫn chiếc giường này, vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Một giọt mồ hôi lạnh từ bên trán chảy xuống và thấm vào ga giường.

Cô hoảng sợ mở to mắt, khung cảnh trong giấc mơ ban nãy vẫn còn khắc ghi trong đầu. Điều khiến cô xấu hổ nhất là nơi riêng tư đã ướt đẫm bởi giấc mộng kia.

Mộ Lôi run tay mò xuống bên dưới, đầu ngón tay lạnh băng chạm phải lớp vải ướ·† á·✝️.

Cô vùi mặt vào gối như một chú đà điểu, trong đầu nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Sợi dây thừng buộc cô trên cao, cô dường như có thể cảm nhận được xúc cảm đặc biệt của sợi dây, độ căng của da khi bị trói chặt và chiếc roi da rơi xuống người cô như một con rắn độc đang nhe nanh. Cô hít một hơi thật sâu, phải thừa nhận rằng những thức này hoàn toàn có thể... Khơi dậy 𝐡a_𝖒 Ⓜ️_ⓤố_n của cô.

Nhìn đồng hồ trước mắt, 6 giờ 30 phút, trời mới tờ mờ sáng, cách thời gian dậy bình thường của cô khoảng hai tiếng.

Giấc mơ ban nãy làm cô không thể ngủ tiếp, cô chỉ đành đỏ mặt bò dậy rồi ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ.

Trước tiên, Mộ Lôi tắm sạch từ đầu đến chân một lượt. Sau đó, cô nhìn chiếc quần lót ướt đẫm, xấu hổ nhắm mắt lại rồi bắt đầu giặt.

Lâu sau, Mộ Lôi mới xong xuôi. Cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, ôm cốc cà phê đen mới pha ngồi trước bàn máy tính.

Đầu tiên, cô khẽ nhấp một ngụm, hương thơm và vị đắng tràn khắp khoang miệng, lướt qua đáy lưỡi và cuối cùng chảy xuống cổ họng.

Cô mở trang web, tay г𝖚.n гẩ.y đánh mấy chữ "Dây thừng", "Trói".

Thứ đầu tiên hiện ra là chùm ảnh tay bị trói, sau đó đến bắt cóc, nếu bị bắt cóc thì chạy thoát thế nào.

Lướt xuống chút nữa, cuối cùng cô cũng nhìn thấy thứ cần tìm —— nghệ thuật trói.

Sau khi lướt hết trang này đến trang khác, cô như đến một thế giới bí ẩn mà bản thân chưa từng tiếp xúc, cuối cùng cô tìm thấy một diễn đàn chuyên thảo luận về 𝐁*🅓Ѕ*Ⓜ.

Mở ra xem, đập vào mắt là một cơ thể trắng nõn không mảnh vải che thân đang bị trói, pha trộn giữa bạo lực và cái đẹp, phần lớn người trong ảnh đều đeo bịt mắt, điều đó làm tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ và bí ẩn, đồng thời khiến tim cô đập loạn nhịp.

Càng xem nhiều, càng tìm hiểu sâu, Mộ Lôi phát hiện bản thân càng say mê. Khi nhìn những cơ thể bị trói đó, cô luôn tưởng tượng người bị trói chính là mình.

Kể từ hôm đó, mọi thứ giống như một cánh cửa mở ra thế giới mới, đêm nào cô cũng trốn trong chăn xem phim 🅱️.𝐃Ѕ.ℳ.

Đôi khi là trói bằng dây thừng, đôi khi là tét 〽️·ô·𝐧·🌀, cũng có lúc là sử dụng đạo cụ.

Ngày qua ngày, cô cho rằng hứng thú của mình sẽ dần tan biến sau khi hiểu sâu, song hoàn toàn không phải.

Một ngày nọ, cô thấy có người trên diễn đàn đề cập sẽ đi dự một buổi tiệc trong giới vào tuần tới. Người ấy cũng chia sẻ rằng trước đây bản thân đã từng tham gia buổi tiệc của chính ban tổ chức đó, và cô ngay lập tức bị cám dỗ.

—— Nếu chỉ đi xem thì không sao đâu nhỉ?

Nếu chỉ đi xem, chỉ ngắm nhìn mọi người chơi như thế nào thì có lẽ sẽ phát hiện chính mình không còn thích nữa?

Sau khi suy nghĩ, Mộ Lôi đã đăng ký tham gia sự kiện. Vì vậy mà có buổi gặp gỡ này.

Hết chương 10

Chương (1-89)