Truyện:Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là 'Trùm Trường' - Chương 06

Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là 'Trùm Trường'
Trọn bộ 28 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Tôi kéo hành lý đi làm thủ tục nhập học, trên đường có rất nhiều người tốt bụng đề nghị giúp đỡ.

Thật là ngại quá đi.

Tôi phất tay từ chối, một phát vác hành lý lên vai, bước đi như bay.

Từ đó chẳng còn ai ngỏ ý giúp nữa.

Đến ký túc xá, tôi gặp ba người bạn cùng phòng. Tôi nhiệt tình giúp họ xách hành lý lên tầng sáu, không hề hụt hơi.

Từ đó, họ gọi tôi là "Chị Kiều ".

Chỉ vác hộ vali mà có được sự ngưỡng mộ của ba mỹ nhân.

Quá hời!

Sau này, bốn chúng tôi trở thành bạn thân, thường xuyên tâm sự, cảm giác như gặp nhau quá muộn.

Họ đều biết chuyện tôi yêu qua mạng, Chu duyệt với Hứa Điềm vui như trẩy hội, suýt nữa thì treo băng rôn ở cửa ký túc xá.

Bị tôi đàn áp ngay.

Chỉ có Trần Tuyết là cảm thấy yêu qua mạng không đáng tin, nhiều lần nhắc nhở tôi cẩn thận kẻo bị lừa.

Tôi hận.

Hận bản thân không nghe lời.

Miếng dưa trong tay bỗng dưng mất đi hương vị.

Thấy tôi thở dài, mấy chị em tưởng tôi vẫn còn buồn.

  • "Ai da, Kiều kiều, đừng buồn nữa, chuyện qua rồi mà."
  • "Đúng đó, đúng đó! Ít nhất bây giờ không ai tìm cậu gây chuyện nữa, sau này luyện đàn xong cũng có thể về nghỉ sớm."

Tôi im lặng.

  • "Chuyện này e là chưa qua đâu."
  • "Tớ vừa gặp người yêu trên mạng của mình hôm nay."
  • "Là Trình An."

Cả ký túc xá im phăng phắc. Bộp một tiếng, miếng dưa của Hứa Điềm rơi xuống đất, cô ấy kêu lên đau đớn:

  • "Dưa của tớ!"

Không, là dưa của tôi. Cuối cùng cũng là Trần Tuyết phản ứng lại đầu tiên:

  • "... Có chắc là Trình An không? Có khi nào nhận nhầm không?"

Tôi mở điện thoại, đặt lên bàn, bật đoạn tin nhắn thoại kia. Giọng của tôi vang lên từ loa điện thoại:

  • "Bé cưng, chị đang đi cứu rỗi thiếu niên lầm đường lạc lối đây, lát nữa tìm em sau nhé, ngoan nhé."

Tôi muốn tự 𝐠❗.ế.𝖙 chính mình. Chu duyệt hai mắt sáng rực:

  • "Chị đây ngầu quá đi! Tớ thích ghê!"

Bình thường tôi nghe vậy chắc sẽ vui lắm.

  • "Sau khi gửi tin nhắn đó cho bảo bối của tớ xong, tớ chuẩn bị đánh người rồi. Kết quả, Trình An lại móc điện thoại ra, bật đúng đoạn tin nhắn thoại tớ vừa gửi."

Tôi cầm chặt miếng dưa trong tay, móng tay gần như đ-â-ɱ νà-ο vỏ dưa.

  • "Cậu ta còn bật loa ngoài!! Mọi người ở đó đều nghe thấy hết!!"

Nam mặc, nữ lệ.  (Đàn ông trầm mặc, đàn bà rơi lệ. )

  • "À... cái này..." Chu duyệt nghẹn lời.

Trần Tuyết bĩu môi:

  • "Xem ra cánh tay của Trình An bị gãy cũng không oan uổng nhỉ."

Tôi khóc như mưa.

Hứa Điềm vội xé mấy tờ giấy đưa tôi, tôi nhận lấy.

Rồi lau đi lớp nước dưa trên cằm.

  • "Vậy cậu ta lừa cậu sao? Tớ nghe nói Trình An có nhiều bạn gái lắm đó?" Trần Tuyết nhíu mày.
  • "Căng rồi căng rồi, nắm đấm tớ căng rồi đây." Chu duyệt tức giận cắn mạnh miếng dưa."Hắn ta sao dám vậy chứ?"

Tôi lại nhớ đến những lời Dư Phóng đã đặc biệt đến nói với mình.

  • "Không biết nữa. Trước khi tớ đi, anh em của Trình An đến giải thích, nói rằng tất cả chỉ là tin đồn thất thiệt, cậu ta chưa từng yêu ai khác ngoài tớ."
  • "Tin được không?"

Tôi lắc đầu:

  • "Không biết."

Trần Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói:

  • "Chuyện này cũng có lý đó, tin đồn về cậu ta chủ yếu là đánh nhau giỏi, chứ thực ra cũng ít thấy nữ sinh nào bên cạnh cậu ta."

Chu duyệt bĩu môi:

  • "Giả quá giả quá, đánh nhau thì dở tệ, còn đòi làm đạ ca đại học'?"

Tôi điên cuồng gật đầu.

Đúng! Đúng! Đúng!

Chung quy lại, tôi mới là người mạnh nhất đại học này!

"Tớ thấy này, hai cậu vẫn nên gặp nhau một lần đi."

Bấy giờ, Hứa Điềm - từ nãy đến giờ vẫn im lặng ăn dưa - cuối cùng cũng lên tiếng:

"Dù sao thì những gì chúng ta biết về Trình An đều là nghe người khác kể, đâu có tận mắt chứng kiến. Làm sao có thể dựa vào lời đồn để đánh giá một người? Nếu Trình An thực sự tệ hại, ngang ngược như thế, chắc chắn đại học đã không để yên rồi."

Tôi khẽ gật đầu. Qua chuyện này, tôi thực sự thấy được các thầy cô trong đại học rất công tâm và có trách nhiệm.

"Hơn nữa, lúc trước khi hai người yêu xa, bọn tớ đều nhìn thấy cậu vui thế nào. Kiều kiều, cậu là một cô gái rất thông minh, tớ tin vào mắt nhìn người của cậu. Biết đâu giữa hai cậu có gì đó hiểu lầm?"

Ngọt quá! Tiểu Điềm Điềm của tớ!

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.

Trần Tuyết và Chu Duyệt cũng gật đầu đồng tình.

Nhưng chuyện gặp mặt ấy mà...

Tôi thở dài, đảo mắt một vòng, rồi nhìn thấy chính mình trong gương.

Trời ạ, đúng là cùng một kiểu mặt nạ đau khổ như trưởng ban Tôn!

Tôi phất tay: "Thôi thôi, để sau đi. Lỡ đâu hắn thực sự không lừa tớ, mà tớ lại ra tay nặng thế, chẳng phải quá mất mặt sao?"

Giờ đầu óc tôi vẫn còn ong ong đây này.

Ba người họ gật gù. Có lý.

"Vậy thì chờ vài ngày nữa, đợi hắn khỏi rồi hãy gặp, cả hai đều cần bình tĩnh lại."

Tôi sờ sờ mũi, có hơi chột dạ.

Trình An chắc phải mất kha khá thời gian mới khá lên được.

Chu Duyệt đứng dậy vỗ tay: "Thôi được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện không vui nữa! Hôm nay không có tiết, bọn mình đi ăn một bữa thật ngon nào! Hôm trước tớ thấy ngoài quán đã có tôm càng cay rồi! Trời ạ, cái mùi đó, đứng xa cả cây số cũng ngửi thấy!"

Tôm càng cay!! Quá tuyệt!!

Cả nhóm lập tức kéo nhau ra ngoài, thẳng tiến đến quán ăn.

Còn Trình An?

Tôi quăng hắn ra sau đầu luôn.

Chương (1-28)