← Ch.03 | Ch.05 → |
Im ngay!!
Tôi vội vàng ngắt lời cậu ta:
"Không sao đâu, bạn học Trình, chuyện này coi như chưa từng xảy ra!"
Ánh sáng trong mắt cậu ta đột nhiên tối sầm lại.
Tôi nở một nụ cười, ⓝ_𝐠𝖍ıế_n 𝖗_ăп_🌀 nghiến lợi:
"Tôi nói, coi như chưa từng xảy ra."
Cậu cứ đợi đó cho tôi.
Cậu ta nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, rồi bất ngờ bật cười.
Khẽ "ừ" một tiếng, sau đó quay về chỗ cũ, đứng thẳng lưng hơn trước.
"Hu hu hu... nhưng em chỉ muốn để anh trai dọa cô ấy một chút thôi, không ngờ bọn họ lại đánh nhau..."
Lâm Khả Khả vẫn còn khóc thút thít bên cạnh.
Thủ phạm chính đã tự thú, vốn dĩ thầy Chu còn định trên đường đến đây sẽ trích xuất camera giá_〽️ 💲_á_✝️ để trình lên ban giám hiệu, nhưng bây giờ cũng không cần thiết nữa.
Không khí trong văn phòng trầm xuống.
Trưởng ban Tôn hắng giọng:
"Dù chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng bản chất của sự việc lần này là không tốt. Dù bạn học Kiều Mịch không bị thương, nhưng tôi nghĩ tâm lý của cô ấy chắc chắn đã bị ảnh hưởng!"
Đúng!
Chuẩn không cần chỉnh!
Tôi sờ vào viền điện thoại trong túi, trong lòng lại thấy nhói đau.
"Phạt vẫn phải phạt, Lâm Khả Khả bị hủy tư cách tham gia lễ kỷ niệm của trường. Em và Trình An mỗi người bị ghi lỗi, trừ 10 điểm phẩm chất, viết bản kiểm điểm 5000 chữ, tuần sau đọc trước toàn thể đại học." Ông ấy lại nhìn sang những người còn lại: "Mấy em cũng phải viết bản kiểm điểm 5000 chữ nộp cho tôi, mỗi người trừ 5 điểm."
Ghi lỗi thì nếu có biểu hiện tốt vẫn có thể xin xóa, nhưng điểm phẩm chất của đại học thì chỉ có thể tích lũy qua các buổi hội thảo học thuật hoặc đăng bài luận trong trường. Một buổi hội thảo được 1 điểm, một bài luận học thuật dài 30. 000 chữ được 3 điểm. Hội thảo thường kéo dài ít nhất hai tiếng, phải có mặt từ đầu đến cuối, sau đó còn phải viết bài thu hoạch 5000 chữ nộp cho phòng giáo vụ.
Mà để tốt nghiệp thì phải đủ 80 điểm.
Tích lũy điểm không khó, nhưng cực kỳ phiền phức.
Thảm thật.
Nhưng liên quan gì đến tôi - Kiều Mịch đây chứ.
Trưởng ban Tôn nói xong liền quay sang tôi: "Kiều Mịch, em có ý kiến gì không?"
Trông ông ấy rất chân thành, có vẻ sợ bản thân phạt nhẹ quá.
Làm tôi cũng thấy hơi ngại.
Tôi vội xua tay: "Em không có ý kiến." Em rất hài lòng.
Trưởng ban Tôn nghe vậy thì tỏ ra vô cùng yên tâm.
Lâm Khả Khả và đám con trai kia nghe xong mức phạt, mặt ai cũng sụ xuống nhưng không dám hó hé gì.
Ngược lại, Trình An thì thẳng thắn nhận lệnh với thái độ nghiêm túc, khiến Trưởng ban Tôn không khỏi kinh ngạc.
Tôi chậc lưỡi.
Không biết cậu ta còn lại bao nhiêu điểm phẩm chất nhỉ.
Mọi chuyện xem như đã có kết thúc.
Trước khi rời đi, Lâm Khả Khả đỏ mắt xin lỗi tôi.
Trông có vẻ rất chân thành, chắc là do thấy tôi quá "ⓜ·á·ц chiến", có người là dám động tay thật.
Chị gái xinh đẹp kia cũng rời đi, trước khi đi còn dịu dàng xoa đầu tôi.
Tuyệt vời!
Tôi quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt ghen tị của thầy Chu, tay vô thức sờ lên đầu mình.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Trưởng ban Tôn bên cạnh đã bắt đầu giáo huấn Trình An và đám người kia.
"Mấy đứa xem xem, cả ngày không lo học hành. Giáo viên hướng dẫn của các em mới nghỉ phép có mấy ngày mà đã vô kỷ luật thế này rồi?"
Hóa ra là giáo viên hướng dẫn của bọn họ vắng mặt, bảo sao tôi không thấy xuất hiện.
"Về hết đi, ai có tiết thì đi học, không có thì về viết kiểm điểm. Trình An ở lại."
Mấy người kia vội vàng đáp lời, trước khi đi còn vỗ vai Trình An đầy cảm thông.
Trình An không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Trưởng ban Tôn quay sang tôi, lại cười một cách thân thiện.
Quả là cao thủ đổi sắc mặt trong chớp mắt.
"Kiều Mịch, hôm nay em làm rất tốt! Rất dũng cảm!"
Nhìn đôi mắt sáng rực của ông ấy, sống lưng tôi có chút lạnh.
"Thằng nhóc này đúng là cần phải dạy dỗ lại."
Tôi ha ha cười gượng phụ họa.
Trưởng ban Tôn nhấc chén trà lên, lại nhấp một ngụm: "Nhưng thực ra, cậu ta vốn không phải người xấu, chuyện hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm, hy vọng em đừng để bụng."
Giọng điệu này có chút giống phụ huynh đang tận tình khuyên bảo.
Tôi có chút khó hiểu.
"Thôi được rồi, em về nghỉ ngơi đi, nếu có gì không khỏe thì cứ báo với giáo viên hướng dẫn của mình."
Tôi gật đầu liên tục.
Thầy Chu chào Trưởng ban Tôn, tôi đi theo thầy ra ngoài, vừa bước tới cửa đã bị gọi lại.
"À đúng rồi, Kiều Mịch này, tiết mục của em trong lễ kỷ niệm vẫn giữ nguyên nhé. Về luyện tập cho tốt, năm nay khoa công nghệ thông tin cho tôi một bất ngờ lớn đấy, tôi rất mong chờ!"
Cảm ơn.
Thật sự cảm ơn.
Tôi vốn đang định bảo với thầy Chu là sẽ không tham gia nữa.
Nghe vậy, Trình An quay đầu nhìn tôi, há miệng định nói gì đó, làm tôi giật mình vội đẩy thầy Chu đi ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng công tác sinh viên, tôi nhìn thầy Chu, muốn nói lại thôi.
Thầy Chu lại không còn vẻ lo lắng dịu dàng lúc trước, mà lộ ra bộ mặt tư bản của mình: "Kiều Mịch nhất định sẽ không bị chuyện nhỏ này đánh bại đúng không? Nhất định sẽ không bỏ mặc khoa công nghệ thông tin đúng không? Nhất định không nỡ làm thầy thất vọng đúng không?"
Đáng ghét.
Dùng đạo đức để trói buộc tôi.
Vô ích thôi, chỉ cần tôi không có đạo đức, thầy sẽ không thể trói buộc được...
"À phải rồi, hôm qua mẹ em còn gọi điện cho tôi hỏi về tình hình luyện tập của em đấy!"
......Tôi là một học sinh có đạo đức, có tố chất.
Thầy Chu vỗ vai tôi, lại dặn dò vài câu bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó...
Tôi nhìn ông thầy hơn tôi ba mươi tuổi, đôi khi vẫn nhiệt huyết như một chàng trai trẻ, không nhịn được bật cười.
Thầy Chu thực sự là một người rất tốt.
Chỉ là... lớn tuổi vậy rồi mà vẫn chưa có người yêu.
Tôi không có ý chê bai đâu, mặc dù thầy Chu đi phía trước lại bất ngờ hắt xì một cái.
Đó là vấn đề của thầy ấy.
Chợt nhớ đến chị gái xinh đẹp kia, cùng ánh mắt sáng rực của thầy Chu khi nhìn chị ấy.
Hừm, có gì đó đáng chú ý đây.
Tôi còn đang mỉm cười vì câu chuyện này, thì bỗng nhiên lại nghĩ đến Trình An.
Chuyện này quá hoang đường.
Tại sao cậu ta lại là người yêu online của tôi chứ!!
Người yêu ngọt ngào đáng yêu của tôi sao có thể là một tên nóng nảy, đầu óc không được sáng láng mà còn đánh nhau tệ như vậy.
Điện thoại rung lên một cái, tôi lấy ra xem, là tin nhắn của bạn cùng phòng.
Cô ấy vừa thấy tôi trên confession, đi cùng Trình An với mặt mũi bầm dập, liền nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi im lặng vài giây, rồi gửi một sticker thỏ con đang ăn cỏ.
【Nội dung này quá "cỏ", thỏ thỏ giúp bạn nhổ sạch cỏ online đây】
Tôi thở dài, lại cất điện thoại đi.
Đúng là phiền ↪️●𝒽●ế●† đi được.
Ngẩng đầu lên, liền thấy một nam sinh đang đứng phía trước, vừa thấy tôi đã vội vẫy tay.
Tôi nhìn kỹ lại, là anh em của Trình An, người bị đánh nhừ tử thứ hai.
Tôi đi đến trước mặt cậu ta, dừng lại một chút: "Cậu có chuyện gì sao?"
Cậu ta hơi ngượng ngùng cười: "Chào bạn Kiều Mịch, tôi là Dư Phóng, bạn cùng phòng của anh An. Chuyện hôm nay thực sự xin lỗi bạn, bọn tôi không có ý bắt nạt bạn đâu."
Tôi gật đầu, giờ thì tôi đã nhìn ra rồi.
Có tên "võ mèo cào" nào lại đi đánh nhau chứ?
Tôi bắt đầu nghi ngờ những giai thoại về việc Trình An đánh nhau trong trường.
Đây thực sự là thực lực mà một "đại ca trường học" nên có sao? Đến cả một cô gái cũng không đánh lại?
Dư Phóng trông càng lúng túng hơn. Tôi mới nhận ra mình không nhịn được mà hỏi thẳng ra.
Cậu ta trưng ra vẻ mặt vừa tức vừa không dám nói gì, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tôi xoa xoa mũi: "Không sao đâu, hiểu lầm đã giải quyết rồi, mọi người đều là bạn cả mà, tôi chỉ tò mò hỏi vậy thôi."
Dư Phóng vẫn chưa yên tâm, nhìn tôi hai lần, rồi thở dài đầy chán nản: "Anh An thực sự đánh nhau rất giỏi, nhưng anh ấy chưa bao giờ ra tay thật với con gái cả. Dĩ nhiên, bạn Kiều Mịch, bạn cũng thật sự rất lợi hại."
Ồ, bây giờ đang biện hộ cho Trình An à?
Ý cậu là Trình đại ca của các cậu nhường tôi sao?
Đừng có đùa.
Có thằng con trai nào bị một cô gái đè ra đánh mà vẫn nhịn được không? Trừ khi đánh không lại.
Nếu không thì tôi viết ngược tên mình lại.
Tôi bĩu môi, bỗng cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Trong lòng lại gán cho Trình An một cái mác "thua không phục".
Dư Phóng không hề nhận ra: "Hơn nữa, tình huống hôm nay có hơi đặc biệt. Trước đây, bạn và anh An... từng quen biết nhau trên mạng đúng không?"
Cậu ta nói mà lắp bắp, dường như không biết phải mô tả mối 𝐪𝖚.🅰️.𝓃 ⓗ.ệ giữa tôi và Trình An thế nào.
Tôi cũng không biết phải mô tả ra sao.
Nhưng khi chuyện yêu đương online giữa tôi và Trình An đột nhiên bị một người thứ ba vạch trần, không khí bỗng trở nên cực kỳ lúng túng, đến mức ngón chân tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
"Ừm, coi như là vậy đi."
Thấy tôi hiểu ý, Dư Phóng đột nhiên phấn khích hẳn lên.
"Anh An từng kể về bạn với bọn tôi đó!"
nói thử xem?
"Trước đây có lần bọn tôi tổ chức tiệc trong ký túc xá, anh An thua trò chơi, bọn tôi bắt ảnh tỏ tình với một cô gái. Ảnh nói là ảnh có bạn gái rồi, bạn gái sẽ ghen, bọn tôi không tin. Kết quả là ảnh lập tức móc điện thoại ra, trước mặt bọn tôi gọi điện với bạn gái suốt hai tiếng đồng hồ."
Vẻ mặt Dư Phóng hơi méo mó, miếng băng cá nhân trên mặt như sắp bung ra: "Hai tiếng đồng hồ! Ảnh thể hiện tình cảm suốt hai tiếng! Còn không cho bọn tôi lên tiếng!"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |