← Ch.05 | Ch.07 → |
"Ừ..." Kỳ Trăn cảm thấy mình giống như đang ngâm trong bồn nước nóng hừng hực. Rất thoải mái, thật ấm áp... Làm cho cô không muốn mở hai mắt ra.
Thì ra, Từ Trọng Hi vô cùng săn sóc, chuẩn bị đầy bồn nước ấm trong phòng tắm, ôm cô vào bồn tắm lớn, hai người cùng nhau tắm nước nóng.
"Như vậy có đỡ không?" Cho rằng Kỳ Trăn đã tỉnh, nhẹ giọng hỏi thăm cô gái nhỏ trong ngực.
"..." An ổn ngồi phịch ở trong ngực Từ Trọng Hi, ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Chứng kiến Kỳ Trăn như vậy, độ cong khóe miệng của anh càng tăng.
Nói thật, anh không nghĩ mình sẽ lo lắng cho cô gái này như vậy, còn hầu hạ cô tắm rửa? Bạn gái trước của anh nhất định sẽ nói không có khả năng.
Anh lại cảm thấy khó hiểu và khôi hài cực kỳ, hầu hạ bạn gái? Không cần hầu hạ bạn gái anh cũng không tệ rồi.
Nhưng, anh thật sự đã làm những chuyện này vì cô... Không có nguyên nhân đặc biệt nào hết, đương nhiên cũng không phải bởi vì cô là xử nữ...
Mắt chăm chú nhìn dung nhan bình tĩnh của cô, anh quấy bọt nước ấm áp.
Giống như ngủ rất thoải mái?
"Anh đang làm gì vậy?" Mở ra hai mắt nhập nhèm, Kỳ Trăn cảm thấy không kiên nhẫn đối với đàn ông không ngừng quấy nước ấm suýt nữa tạt vào miệng cô.
"Sợ em cảm lạnh!" Anh giải thích quang minh chính đại.
"Chúng ta..." Kỳ Trăn lúc này mới ý thức tới bọn họ cùng một chỗ tại phòng tắm.
"Em có vẻ rất không thoải mái, cho nên anh mới..." Từ Trọng Hi mới mở miệng nói mấy chữ, Kỳ Trăn liền minh bạch ý tứ của anh.
Nghĩ đến chuyện mình ngất đi ở trên giường, toàn bộ mặt mũi Kỳ Trăn lại đỏ lên.
"Đúng vậy! Thật đau nhức! Không phải đã từng làm sao? Vì cái gì đau nhức như vậy?" Tranh thủ thời gi¬an chặn đứng lời nói của Từ Trọng Hi, không cho anh nói tiếp.
"Ai, đó là em không quen a, làm thêm nhiều lần nữa sẽ không còn đau đớn." Ôm chặt cái eo không tính nhỏ, nhưng đầy đặn, thật bất ngờ, ngay cả bộ phận này của cô gái này anh cũng rất yêu mến.
"Cái gì? Đau nhức như vậy, còn làm thêm mấy lần nữa?" Nghe được Từ Trọng Hi khuyên, Kỳ Trăn sợ tới mức thiếu chút nữa ngâm nước.
"Đó là em không quen!" Không cho cô giãy dụa quá, anh ôm chặt người trong ngực, tinh tế nói rõ đối với cô.
"Aiiii..." Kỳ Trăn đau đầu đến bạo, lại không biết nên nói như thế nào.
Nhưng bị đàn ông này ôm, ở trong lồng ngực đầy đặn của anh, lại rất có cảm giác an toàn... Tạm thời không nói chuyện bọn họ muốn làm mấy lần, loại cảm giác này cho tới bây giờ cô không chưa hề cảm giác được trên người bạn bè nam tính khác... Cô muốn nhẹ nhàng dứt khoát từ bỏ, nhưng lại có chút không nỡ...
"Em có mệt lắm không? Mệt mỏi thì ngủ, chờ nước hết nóng rồi, anh sẽ ôm em về trên giường..." Nhẹ mổ trán của cô, nhẹ giọng dặn dò ở bên tai cô.
Kỳ Trăn nghe được lời người đàn ông dặn dò, cả khuôn mặt đều đỏ lên, "Em mới không có mảnh mai như vậy! Tắm rửa, còn muốn anh ôm tới ôm lui..."
"Không thể cho anh mảnh mai này sao?" Ôm chặt eo của cô, không cho cô rời đi ngực của anh.
"Anh..." cô quay đầu lại, nhìn về phía sau khuôn mặt tuấn tú kia, phát hiện anh dùng ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn mình.
"Em chưa từng quen bạn trai, hiện tại thân mật với anh như vậy, không có tính toán kết gi¬ao với anh sao?" Từ Trọng Hi gấp gáp chằm chằm truy hỏi cô gái nhỏ trong ngực.
"Ừ... Em..." Kỳ Trăn trừng lớn hai mắt tròn vo, nhìn anh.
Cô lại ngắm mình, toàn thân trần truồng tựa ở trong ngực đàn ông, còn cùng tắm với anh? Dưới tình huống như vậy mặc cho cô bình thường còn anh khí bừng bừng phấn chấn cỡ nào, hiện tại cũng không có nửa điểm khí thế... có thể nói không?
"Nói đi!" Từ Trọng Hi thúc giục cô, muốn cô biểu đạt ý nguyện của mình.
"Được rồi, nhưng ở trường học..." Kỳ Trăn còn chưa nói xong phần ngoại lệ, đã bị người yêu hung hăng hôn lên, không cách nào nói hết lời được.
Cảm giác môi chạm nhau kỳ diệu như thế, làm cho cô trong nháy mắt quên hít thở, chỉ hưởng thụ thời khắc ấm áp.
Sau một lúc lâu, anh mới buông cô đang thất thần ra.
Thấy cô say mê như thế, tâm tình Từ Trọng Hi cũng rất vui sướng, "Không cần em nhắc nhở anh nội quy trường học, anh biết phải làm sao."
"Oh." Bị hôn choáng váng, Kỳ Trăn cũng không nói nhiều.
"Anh sẽ phối hợp em... Chơi trò chơi yêu đương vụng trộm!" Hào hứng vô cùng, anh lại hôn lên môi cô.
"Em có cần phải cám ơn anh không?" Ngây ngốc hồi phục, biểu lộ có chút mờ mịt.
Như vậy, có thể nói yêu thương sao? Sau khi cô cùng anh ngủ một giấc, từ nay về sau cuộc sống của cô có chuyển biến khác...
Thật là không nghĩ tới!
Bối rối vì thầm mến đã lâu của cô, trong giây phút này đã bị anh ném lên chín tầng mây...
Tâm vì yêu mà uất ức lâu ngày của cô, có thể từ tình cảm lưu luyến, có thể có phát triển mới hay không?
★★★
"Ai..." Nặng nề thở dài.
Trở mình, Kỳ Trăn hao hết sức của chín trâu hai hổ, vẫn không thoát được cánh tay đang trói chặt bụng của mình, cô giống như bị một con mãng xà cuốn lấy, mặc dù trong phòng rất lạnh, cô vẫn bị nhiệt độ cơ thể người bên cạnh rất nóng làm tỉnh, hoàn toàn ngủ không được.
"Này! Rời giường đi!" Kỳ Trăn dùng sức đẩy người đàn ông đang quấn lấy cô, muốn anh tỉnh lại, buông cô ra!
"Tối hôm qua giằng co một đêm, em không mệt sao? Ngủ thêm một lát đi!" Từ Trọng Hi miễn cưỡng nâng mặt mệt mỏi lên, nhìn thoáng qua.
Nghĩ đến kịch chiến tối hôm qua, khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt đỏ lên.
Mà người đàn ông kia vừa nói hết lời lại nhắm mắt lại, còn cánh tay đang ôm eo giai nhân lại càng thu chặt, căn bản không có tính toán rời giường.
"Bụng em sắp chết đói rồi! Ngủ không được nữa!" Kỳ Trăn căn bản không đồng ý lời Từ Trọng Hi..., liều mạng lay anh, muốn đánh thức anh.
"Ahh, em thật sự rất ồn..." Còn buồn ngủ đánh một cái ngáp.
"Em ồn chỗ nào? Hiện tại cũng ba giờ chiều rồi! Đã trôi qua mười hai giờ không ăn gì, người làm bằng sắt cũng sẽ chịu không được mà!"
Cuối cùng thành công lay tỉnh anh, Kỳ Trăn trừng lớn mắt, không vui phàn nàn, muốn người đàn ông chú ý đến thời gi¬an dùng cơm của bọn họ.
"Thật vậy chăng?" Từ Trọng Hi nhìn đồng hồ trên tường, nhìn nhìn lại ánh sáng xuyên thấu qua bức màn, ánh mặt trời thật sự rất chói chang.
A, giống như thật sự xế chiều?
Anh thoáng buông tay ra, làm cho cô gái nhỏ bên cạnh đứng dậy, rồi lại dùng tốc độ trở tay không kịp, từ phía sau lưng ôm eo của cô, tay kia nắm cằm của cô, ôn nhu lại cuồng dã hôn cô.
"Ừ..." Nụ hôn rời giường này hôn đến cô đầu váng mắt hoa.
Thuận thế ngã vào trong ngực Từ Trọng Hi, đợi cho anh buông cô ra, Kỳ Trăn mới cố hít một ngụm lớn không khí tươi mới.
"Anh..." Một hồi choáng váng, cô không biết nên nói gì với anh, cho dù tối hôm qua cô đã đồng ý bọn họ kết gi¬ao, cũng không cần vừa tỉnh dậy đã nhiệt tình như vậy?
"Muốn ăn cái gì?" Ngồi ở trên giường, anh lộ ra nụ cười sáng lạn với người con gái yêu thích.
Cô có chút xấu hổ, lại có chút vui sướng che dấu không được, trầm mặc nửa ngày mới nói, "Em rất dễ nuôi, chỉ cần không phải là đồ lạnh là được."
"Được rồi, chúng ta đi ăn món nướng!" Từ Trọng Hi yêu mến cảm giác ngọt ngọt ngào ngào cùng một chỗ với người yêu.
"Còn phải ăn Haa¬gen-Dazs!" Không quên thêm vào kem cô thích nhất.
"Vừa rồi em mới nói không thích đồ lạnh?" Nhướng lông mày lên, đôi tròng mắt đen chăm chú nhìn cô.
"Em thích kem nhất đương nhiên không tính." Cười hì hì bỏ đàn ông ra, Kỳ Trăn tiến vào phòng tắm rửa mặt, tính toán kế hoạch hành trình tiến hành như thế nào cho thỏa đáng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô cùng người yêu hẹn hò đó! Hì hì.
"Ăn nhiều một chút!"
Từ Trọng Hi cầm cái kẹp sắt lật qua lật lại trong mâm thịt, bỏ thịt bò đã nướng chín bảy tám phần vào trong chén Kỳ Trăn. Lại nhìn sang cái lẩu bên phải xem xét, giống như đã có thể ăn.
"Tốt, cám ơn! Anh cũng ăn đi, không cần cứ gắp mãi cho em."
Cô đem miếng thịt dính gia vị trộn lẫn tỏi, đưa vào trong miệng, ừ... Độ ngon vừa vặn, không quá chín, cũng không có khét, công phu nướng thịt của Từ Trọng Hi hạng nhất.
"Thích thì ăn nhiều một chút." Chứng kiến bạn gái ăn ngon, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tràn đầy nụ cười hài lòng.
Tối hôm qua cô cho anh ăn no bụng, hiện tại đổi anh cho cô ăn. Rất hợp lý nha!
Xem bạn gái ăn mình đồ nướng, trong lòng có loại cảm giác rất thành tựu... Khó trách hiện tại người chồng nấu ăn trong gia đình nhiều như vậy!
Thấy Từ Trọng Hi hầu như không ăn cái gì, Kỳ Trăn đột nhiên gắp một khối thịt nướng dính gia vị, đưa đến trước miệng của anh, "Ừ, anh cũng ăn đi."
"A... Đây là?" Mắt to đen láy nhìn về phía bạn gái.
"Ăn đi! Em đút cho anh." Mặc dù có hơi không có ý tứ, nhưng Kỳ Trăn cũng không lùi chiếc đũa về, chỉ kiên trì muốn anh ăn một chút.
"A, cám ơn em." Chứng kiến trong mắt Kỳ Trăn hiện lên ý xấu hổ, Từ Trọng Hi nở nụ cười.
Miệng anh mở lớn, một ngụm cắn qua thịt dính gia vị của Kỳ Trăn, ừ... Vị thật khác với tự mình làm, thật sự ăn rất ngon!
"Như thế nào?" Kỳ Trăn chú ý đến biểu lộ của Từ Trọng Hi.
"Ăn ngon! Anh muốn ăn nữa." Há to mồm, anh chờ Kỳ Trăn đút cho anh, không có ý định tự mình động thủ.
"Aiii... Anh này... Thật là..." Cô liếc anh, không biết có nên nói ra lời bình không.
"Rất ngây thơ có phải không? Được rồi, anh biết rõ anh rất ngây thơ! Em rốt cuộc có đút hay không? Mặc dù anh rất ngây thơ, nhưng bây giờ em là đang kết giao với anh! Muốn trả hàng sao?" Từ Trọng Hi nhướng mày, rất nhàm chán sẵng giọng với bạn gái.
"Thật sự phải!" Chứng kiến sự thẳng tanh đó, cô đột nhiên nở nụ cười.
Đây không phải ngây thơ, phải gọi gọi là trẻ con mới đúng? Cũng biết tật của mình, nhưng cảm thấy không mất lịch sự, cũng không muốn sửa.
Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông to lớn trước mắt này càng nhìn càng đáng yêu... Ha ha!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |