← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: sendyle
Là Hiểu Hi!
Anh ta không nhìn lầm, người phụ nữ mà anh ta gặp ở nhà từ thiện Hội Cơ Kim chính là Dương Hiểu Hi không sai, anh ta không thể nhìn lầm được.
Cô ấy sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bởi vì sự xuất hiện của đám ký giả, cho nên anh ta vội vàng rời đi, nhưng trái tim lại cảm thấy rung động không ngừng.
Mãi cho đến khi trở lại công ty, liếc thấy rung động mặc dù đã biến mất, nhưng lại vì những suy nghĩ rối tung trong đầu làm phiền, khiến người trước giờ luôn luôn tỉnh táo trong mọi tình huống, nhưng hôm nay trong lòng cảm thấy hỗn độn.
Anh ta còn nhớ rất rõ ngày ấy cô rất quả quyết và dứt khoát khi nói lời chia tay với anh ta.
Không có chút chút luyến tiếc tình cảm bao năm nay của họ, cảm giác trong lòng giống như có ai đó rạch một dao vào lòng.
Cô nói: "Em cảm thấy chán nản cuộc sống thế này, như vậy anh..."
Cô nói: "Xin anh buông tay em! Trả lại sự tự do cho em, rời đi anh sau này em mới có thể tìm được người đàn ông khác tốt hơn ..."
Nhưng bây giờ, cô đã tìm được chưa?
Anh ta cũng muốn biết đáp án.
Lúc ấy anh ta cũng không có đồng ý chia tay, tâm tình cảm thấy vô cùng bi phẫn cùng đau lòng, lập tức rời khỏi phòng trọ nhỏ mà hai người vừa mua vì tương lai tốt đẹp sau này.
Cả đêm anh ta không về, sáng sớm trở lại phát hiện trong nhà trống vắng không bóng người, cô đã sớm bỏ đi.
Thì ra cô vội vã đến như thế, không kịp chờ anh ta trở lại mà muốn nhanh chóng rời đi...
Bây giờ nghĩ lại, khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta là đả kích lớn nhất trong sinh mệnh ba mươi mấy năm của anh ta, cho tới nay anh ta chưa từng oán cha mẹ mình khi anh vừa ra đời liền vứt bỏ anh ta, cũng không oán trách quá trình lớn lên của mình khổ cực hơn so với những người khác. Anh ta cố gắng hăng hái không ngừng hướng lên, nhưng Dương Hiểu Hi rời khỏi lại thiếu chút nữa phá hủy anh ta.
Anh ta vô cớ bỏ việc ba ngày không đi làm, ở nhà uống rượu say bộ dạng như người chết, cơ hồ mất đi ý thức, là Đinh Điềm Hâm đến nhà tìm anh ta, chịu đựng và giúp đỡ anh ta.
Đây cũng là nguyên nhân sau này anh ta cùng Đinh Điềm Hâm đính hôn, anh muốn cảm ơn Đinh Điềm Hâm, nhưng trong lòng anh ta không thương cô.
Người anh ta yêu từ trước đến giờ chỉ có một người...
Ngồi ở căn phòng làm việc sang trọng rộng rãi, anh ta Trương Thác Tái hôm nay đã đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, đủ để bễ nghễ người đời.
Nếu Dương Hiểu Hi biết được địa vị ngày hôm nay mà anh ta có được, không biết cô ta có cảm thấy tiếc nuối vì bản thân cô không đủ kiên nhẫn đợi đến khi nhìn thấy anh ta thành công?
Trương Thác Tái phiền não đứng dậy, lấy tay bá bá một đầu có kiểu phát, đứng ở trước màn che thủy tinh, từ độ cao hai mươi lăm tầng lầu nhìn xuống, phía dưới hình ảnh đoàn xe cũng giống như tiểu xếp gỗ loại.
Suy nghĩ của anh ta lung lay nghĩ về khoảng thời gian một năm đó, khoảng thời gian bọn họ yêu nhau.
***
Hai người sống chung cùng nhau lâu ngày, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, trái tim thiếu nữ của Dương Hiểu Hi đã sớm vì Trương Thác Tái mà rung động.
Hơn nữa Trương Thác Tái là một nam sinh ưu tú như thế, anh ta tinh tế vả lại kiên nghị, bề ngoài tuấn tú, phong cách lịch sự kín kẽ, thành tích ở trường thì khỏi nói anh ta là một học sinh ưu tú đứng đầu nhận được học bổng của trường.
Nam sinh như thế tự nhiên rất dễ dàng được các cô gái hấp dẫn và ái mộ, cho nên Dương Hiểu Hi chỉ có thể đem tình yêu say đắm của mình đối với anh ta giấu kín ở trong lòng, bởi vì cô biết Trương Thác Tái quan tâm và thương yêu cô như một đứa em.
Như vậy cũng đủ rồi, cô vốn chỉ cần như vậy tự nói với bản thân mình chỉ như thế là đủ thỏa mãn rồi, đừng quá tham lam.
Nếu không phải là một trận cảm nghiêm trọng xảy ra...
Đậu lớp mười hai, việc học của Dương Hiểu Hi trở nên áp lực nặng hơn, hơn nữa cô bình thường còn phải đi làm kiếm tiến lấy sinh hoạt phí, cũng không có tiền cùng các đồng học đi học thêm lớp bổ túc.
Hoàn hảo cô có một gia sư miễn phí là Trương Thác Tái, anh giúp đỡ cô trong việc học cũng vì thế cô mới có thể duy trì vị trí top mười trong lớp.
"Cố gắng lên, anh rất mong đợi có một học muội như em." Trương Thác Tái vừa cười nói vừa xoa xoa mái tóc cô.
Mày cô nhăn lại."Anh Trương, anh lại chọc em rồi, thành tích của em có thể thi đậu vào đại học quốc lập cũng đủ làm em cảm thấy vui mừng lắm rồi, trường đại học T danh tiếng như thế khả năng của em không kham nổi đâu."
Trường đại học đứng đầu cả nước ấy cô không phải là không muốn học, mà là năng lực chưa đủ.
"Đừng nói những lời không tự tin như thế." Trương Thác Tái khích lệ cô.
Vì không để cho Trương Thác Tái thất vọng, Dương Hiểu Hi càng thêm nghiêm túc cố gắng, nhưng thời biết lúc này đang vào mùa lạnh, Dương Hiểu Hi không cẩn thận nên bị cảm.
Hơn nữa còn không phải cảm mạo nho nhỏ, mà là bị cảm nặng.
Cô chật vật nằm ở trên giường, nhiệt độ gần bốn mươi độ làm cho toàn thân cô giống như lửa đốt cực độ trong người cảm thấy không thoải mái.
"Em phải ăn bát cháo hạ nhiệt trước đã rồi mới có thể uống thuốc."
Việc cô phát sốt lại bị cảm không chỉ làm bản thân phải xin nghỉ thôi, Trương Thác Tái cũng bị cô làm cho liên lụy, ở trường cũng không có lên lớp vài buổi học, việc dạy thêm cũng phải xin nghỉ.
Trương Thác Tái vừa mới chở cô đi xem thầy thuốc, sau đó còn mua bát cháo cùng đồ hộp, tận tình chăm sóc cho cô.
"Anh Trương, em tự mình lo được, hôm nay anh không phải có buổi học quan trọng sao? Hiện tại nếu không đi sẽ không kịp." Dương Hiểu Hi dùng âm thanh yếu đuối nói.
"Không sao, anh trước đã xin phép giáo sư nghỉ rồi." Trương Thác Tái đem cô gối đầu tựa vào ván giường, muốn cô ngồi dậy ăn bát cháo.
"Nhưng anh không phải từng nói qua giáo sư rất nghiêm khắc sao, dù là xin nghỉ cũng sẽ làm thành trốn học sao?"
Trương Thác Tái đem bát cháo vừa múc thổi nguội, đưa đến miệng Dương Hiểu Hi."Em trước ăn cơm, đừng lo lắng lung tung, như bà cụ non nữa."
Bị nói thành giống như bà cụ non mặt Dương Hiểu Hi đỏ rần, cô không cải cọ cùng Trương Thác Tái nữa, ngoan ngoãn ăn bát cháo trên tay anh đưa.
Dương Hiểu Hi cảm giác chuyện mình bị cảm cũng rất tốt...Mặc dù có suy nghĩ như vậy không tốt chút nào, nhưng thời khắc này cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Không không không, cô tại sao có thể có suy nghĩ như vậy? Như vậy rất có lỗi với anh Trương rồi.
Dương Hiểu Hi lấy tay gõ gõ đầu của mình.
Trương Thác Tái thấy hành vi gõ đầu của cô, trừng mắt nhìn cô.
"Em là ngại đầu bị nóng sốt còn chưa đủ, còn muốn đem mình gõ cho đần luôn sao?"
Dương Hiểu Hi lè lưỡi, "Không có." Cô trộm dò xét len lén nhìn anh ta một cái.
"Uống thuốc đi." Trương Thác Tái giúp cô lấy thuốc.
Dương Hiểu Hi vừa nghe đến phải uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như lớp da chú chó không khác biệt là mấy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đem thuốc nuốt vào.
"Thật là khổ thật là khổ." Cô nhận lấy cái ly, nhanh chóng uống cạn.
Trương Thác Tái nhìn dáng vẻ của cô y hệt một đứa bé, không khỏi bật cười.
"Chỉ uống thuốc thôi, sao bộ dạng em trông khổ sở đến như thế?"
Dương Hiểu Hi gật đầu mạnh."Thuốc rất khó uống."
Trương Thác Tái không nói gì, "Anh chưa nghe qua có loại thuốc nào khó uống." Anh ta không biết từ đâu lần ra một hộp kẹo cho Dương Hiểu Hi, "cho em."
Nhìn thấy bàn tay thật to của Trương Thác Tái cầm hộp kẹo, Dương Hiểu Hi chẳng những không vui vẻ cười, ngược lại đầu lông mày nhăn lại.
"Anh Trương, em cũng không phải là con nít...
"Sợ uống thuốc không phải con nít thí là cái gì?"
"Anh Trương... anh như vậy thật gia trưởng đó." Dương Hiểu Hi không khỏi oán trách.
Trương Thác Tái nhẹ nhíu mày, "Ý của em là anh giống như một ông bố?"
"Ách... Không có, là giống một người anh." Thấy Anh Trương giống như sắp tức giận, Dương Hiểu Hi vội vàng đổi lời nói.
Trương Thác Tái vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn cô thẹn thùng lại hơi khẩn trương khuôn mặt thanh tú lộ vẻ lo lắng, tình cảm giấu trong lòng lâu nay trong khoảnh khắc nổi dậy.
"Anh cũng không muốn làm anh trai của em." Anh nói.
"À?" Không muốn làm anh trai của cô? Nhưng cô đã gọi anh là anh Trương hai năm rồi, hiện tại anh ta nói không muốn làm anh trai của cô, vậy anh muốn...
Đầu Dương Hiểu Hi bị anh làm cho hồ đồ.
Thừa dịp Dương Hiểu Hi đang suy nghĩ, Trương Thác Tái thật nhanh nghiêng người khẽ hôn lên môi cô.
Dương Hiểu Hi trừng mắt.
Ngược lại mặt Trương Thác Tái làm như không có gì."Có người anh trai nào hôn em gái của mình như thế không?" Nói ra được điều muốn nói trong lòng cảm thấy thật thoải mái.
"Vậy... Chuyện này..." Dương Hiểu Hi nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trộm dò xét Trương Thác Tái một cái sau nhìn anh rồi hỏi.
"Cho nên... Anh không muốn làm anh trai của em?" Nhỏ giọng, Dương Hiểu Hi hỏi ra lời.
"Ừ, chẳng lẽ em hi vọng anh là anh trai của em sao?" Anh ta muốn thăm dò một chút ý tứ của cô.
Nhịp tim Dương Hiểu Hi kích động gia tốc, cô mãnh liệt lắc đầu."Không... không nên..." Trời ạ, cô thật không dám nghĩ đến, anh Trương cũng thích cô!
Trương Thác Tái cười, dáng vẻ cô kịch liệt lắc đầu thật đáng yêu.
"Vậy sau này em gọi anh bằng tên, hoặc gọi là anh đều được." Anh ta trêu chọc cô.
Ô ô, Dương Hiểu Hi cảm thấy vô cùng hưng phấn muốn té bất tỉnh.
Mặc dù nghĩ như vậy thật rất đáng ghét, nhưng lần cảm bệnh này của cô đúng là tốt quá!
***
Bọn họ nhanh chóng rơi vào cuồng nhiệt trong tình yêu.
Hai người không có người thân, ở mướn trong căn phòng nhỏ nên luôn giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau, lửa tình giữa hai người càng ngày càng lan tràn...
Trương Thác Tái đã là sinh viên năm ba, là một thanh niên khỏe mạnh tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, mỗi ngày cùng cô gái mình thích ở chung một chỗ, hơn nữa quan hệ của hai người sau khi trở thành tình nhân, giữa hai người có những cử chỉ thân mật cùng những cái ôm, nụ hôn nóng bỏng là điều khó tránh khỏi.
Mỗi lần gần gũi anh ta đều cố gắng khống chế mình, mà Dương Hiểu Hi cũng không phải là một đứa con nít không hiểu chuyện, cô biết Trương Thác Tái đang cố chịu đựng, cô không ngại, nguyện ý giao mình cho người đàn ông mình thích nhất, nhưng anh ta vẫn để ý.
Hiểu Hi là người mà anh ta vô cùng thương yêu, không phải dùng để phát tiết.
Mãi cho đến đêm sinh nhật mười tám tuổi của cô, Trương Thác Tái vì cô ăn mừng mua tặng Dương Hiểu Hi một chiếc bánh ngọt dâu tây mà cô thích ăn.
Hai người ngồi ở trên sàn nhà trong gian phòng trọ, tắt đèn, anh ta vì cô hát tặng bài hát mừng sinh nhật, khóe mắt cô rưng rưng vì cảm động.
"Em mau cầu nguyện rồi thổi nến đi."
Dương Hiểu Hi thành kính cầu nguyện.
"Em hi vọng Thác Tái luôn khỏe mạnh, có thể thuận lợi có được học bổng học kỳ sau."
"Đây là sinh nhật của em mà, vì sao nguyện vọng lại dành cho anh?"
"Thế nhưng đó là nguyện vọng của em!" Dương Hiểu Hi nũng nịu kéo cánh tay Trương Thác Tái.
Trương Thác Tái cố ý dò xét.
"Em nên cầu nguyện thuận lợi thi đậu đại học cùng bạn trai học chung trường đại học."
"Nguyện vọng này rất khó thực hiện." Dương Hiểu Hi lè lưỡi, cô biết rõ thực lực của mình.
Trương Thác Tái cưng chiều cười cười."Được rồi, em vui vẻ là được." Anh ta không buộc cô.
"Chúng ta mau cắt bánh đi."
Dương Hiểu Hi cắt một miếng bánh ngọt thật to, hạnh phúc cùng Trương Thác Tái chia sẻ, anh một miếng em một miếng, hai người nhìn nhau cười.
Đột nhiên Dương Hiểu Hi tác quái, cố ý trét bánh ngọt lên mặt anh, hại khóe miệng Trương Thác Tái trên lỗ mũi dính bơ.
Cô cười khúc khích, lấy tay dính bơ vẻ râu ria lên trên mặt của Trương Thác Tái.
"Ha ha ha, vui quá, anh biến thành ông lão rồi."
Trương Thác Tái cũng không cam chịu yếu thế, anh ta lấy bơ muốn vẻ lên gương mặt của Dương Hiểu Hi.
"Không cần, cứu mạng a... Hiểu Hi thét chói tai né tránh.
Hai người liền vui đùa, Dương Hiểu Hi đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị Trương Thác Tái từ sau một phát bắt được, kéo cô ngã vào trong ngực của mình.
"Em ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ đi!" Anh ta khóa cô trong ngực, muốn đem bơ vẻ lên mặt cô.
"Ha ha... Không cần a..." Bởi vì Dương Hiểu Hi vẫn còn phản kháng, Trương Thác Tái không cẩn thận đem bơ dính vào môi hồng của cô.
"Ai a!" Điểm sai vị trí rồi.
Cô vùi vào trong ngực anh ta e lệ gật đầu một cái.
Được cô cho phép anh ta cảm thấy vui mừng trong lòng!
Bồng cô lên, dịu dàng đặt cô trên chiếc giường đơn, nằm lên trên người cô, bắt đầu từ một nụ hôn, sau đó là là tình nồng mật ý.
Đây là lần đầu tiên thân mật hai người, cũng là lần đầu tiên của mỗi người.
Anh ta hôn trán của cô, lông mày, gò má cùng viền tai, cô nhắm hai mắt, khẩn trương nín thở.
"Hiểu Hi, hô hấp..." Anh ta cười khẽ nhắc nhở cô.
Cô mở ra mắt đẹp, đỏ bừng cả mặt.
"Anh sẽ rất dịu dàng..." Anh ta bảo đảm.
Nụ hôn của anh ta đi tới xương quai xanh của cô, liếm hôn, cởi ra áo ngoài cùng dây áo ngực của cô.
Bộ ngực của cô rất tròn khéo léo, nụ hoa màu hồng mê người tản ra tình dục của xử nữ.
Anh ta ngậm lấy nụ hoa, cảm người hưng phấn đến phát run, đột nhiên một cảm giác ấm áp làm cho cô thở khẽ.
Dùng lưỡi trêu đùa đôi đầu v* cô, muốn chọc cô phát ra những tiếng rên rỉ.
"A..." Không thể tin được, cô không thể khống chế chính mình mà phát ra loại âm thanh này, vội vàng cắn môi dưới.
"Không sao, việc này rất bình thường." Anh ta không muốn cô khống chế mình.
Một bên vú bị môi lưỡi ướt át của anh ta kiêu kích mà nở rộ, căng cứng rồi, còn có một bên khác... Anh ta cũng sẽ không bỏ qua...
"Em có thích như thế này không?" Khi anh ta dùng răng khẽ cắn đầu v* cô, cười xấu xa hỏi.
"Thích..." Cô không thể diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, tê tê dại dại, nghĩ muốn kháng cự rồi lại không kháng cự được, cũng không muốn kháng cự nữa.
"Anh cũng thích vậy." Anh ta yêu chết dáng vẻ cô lúc này... Là thanh thuần lẫn vào tư vị tình dục.
"Hiểu Hi, anh muốn xem em..."
"À?"
"Nhìn toàn bộ em."
Cô biết ý tứ của anh ta, cô cảm thấy toàn thân mình lúc này cũng đỏ hết thôi.
Vốn ham muốn thân mật giữa nam nữ là như vậy...
Anh cởi bỏ tất cả quần áo che giấu trên người Hiểu Hi.
Ánh mắt anh ta tha thiết chăm chú nhìn làm cho cô cảm thấy xấu hổ muốn tránh né.
"Đừng xem..." Cô lấy tay muốn che mắt của anh ta.
"Làm sao có thể không nhìn, em thật đẹp..." Anh lấy bàn tay nhỏ bé của cô ra.
Ánh mắt nóng bỏng từ bộ ngực của cô tới bụng rồi xuống nơi tư mật giữa hai chân cô... Bị nhìn như vậy theo bản năng cô đem hai chân khép chặt.
"Ngoan, Hiểu Hi, mở chân ra." Anh ta nhẹ run, hôn lên đầu gối của cô, từ đầu gối rồi từ từ lên trên.
Hai tay nắm đầu gối của cô, chậm rãi, theo nụ hôn của anh ta, đem hai chân cô mở rộng ra, để cho cô hoàn toàn hiện ra khi trước mắt anh ta.
Đóa hoa xinh đẹp nở rộ ra, u cốc mỹ lệ màu hồng phiếm chết dịch trong suốt.
Anh ta lấy ngón tay trêu chọc ở bên ngoài rồi từ từ tiến vào u cốc của cô, làm cô thở khẽ nỉ non.
Anh ta hơi rời đi người của cô, cởi ra quần áo che giấu trên người mình.
dương v*t cứng rắn đã sớm vận sức chờ phát động, anh ta đeo bao cao su vào, đi tới giữa hai chân của cô.
"Hiểu Hi, kiên nhẫn một chút." Anh ta cứng rắn xỏ xuyên qua mật huyệt của cô nơi chưa từng có người chạm qua, u cốc của cô vừa ướt vừa chặt sắp đem anh ta bức cho điên rồi.
"Đau, thật đau." Cô hô đau, lòng anh ta thương hôn môi của cô.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Anh ta thương yêu không dứt nói xin lỗi cô.
Anh ta chịu đựng không dám vật động, sợ lại làm đau cô.
Mãi cho đến khi cô vơi bớt cảm giác đau đớn, anh ta mới chậm rãi hoạt động nâng dương v*t vùi vào chỗ sâu nhất của cô.
Một đêm kia bọn họ cùng nhau quấn quít thưởng thức cảm giác hoan ái của nam nữ, vừa khổ sở vừa vui vẻ, sau đó, thâm tình anh ta lại dịu dàng tỉ mỉ hôn cô.
"Anh yêu em, Hiểu Hi, anh yêu em..." Anh ta thốt ra lời thề yêu thương bên tai của cô.
Tình yêu có thể kéo dài được bao lâu?
Cả đời đó là chuyện không thể, huống chi tình yêu có thể duy trì trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, điều này căn bản là chuyện cười mà.
Trương Thác Tái hừ lạnh.
Năm đó, anh ta tin tưởng tình yêu của mình cùng Dương Hiểu Hi có thể kéo dài mãi, hạnh phúc cả đời, anh ta cho là tình yêu của Hiểu Hi đối với anh ta là giống nhau.
Nhưng cô lại lựa chọn rời đi, dứt khoát không chút lưu luyến.
Trương Thác Tái nheo mắt lại, tròng mắt tràn ngập tình yêu cùng phẫn hận.
Một chủ ý hình thành trong lòng, anh ta trở về trước bàn làm việc đè xuống phím gọi nội tuyến muốn thư ký đi vào phòng làm việc.
"Tôi muốn cô gọi điện thoại đến nhà từ thiện Hội Cơ Kim hỏi thăm có nhân viên nào tên Dương Hiểu Hi không, chỉ cần xác định có hay không là được rồi, không để cho đối phương biết cô là ai."
"Vâng, Tổng giám đốc." Thư ký thông minh không hỏi nhiều, ông chủ hạ chỉ thị cô chỉ cần làm theo là được.
Vì vậy thư ký gọi điện thoại đến nhà từ thiện Hội Cơ Kim nói muốn tìm người tên Dương Hiểu Hi, sau đó đợi đối phương giúp cô thông báo, cô ta liền cúp điện thoại.
"Tổng giám đốc, từ thiện Hội Cơ Kim xác thực có nhân viên tên Dương Hiểu Hi không sai." Nếu người này không có, đối phương sẽ không giúp cô thông báo.
"Ừ." Trương Thác Tái rơi vào trong suy nghĩ sâu xa của mình.
Thư ký gật đầu một cái, thối lui khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Nếu cô hiện tại đang ở nhà từ thiện Hội Cơ Kim, như vậy anh ta sẽ không sợ cô bỏ chạy.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |