← Ch.05 | Ch.07 → |
Edit: sendyle
Beta: Hương Quỳnh
Anh ta rốt cuộc muốn thế nào?
"A, vấn đề này hỏi thật hay." Trương Thác Tái cố ý hỏi ngược lại.
"Hiểu Hi, cô từng hối hận chưa? Ba năm trước đây khi cô quyết định rời tôi đi, sau đó có cảm thấy hối hận không? Thấy thành tựu ngày hôm nay của tôi, cô có hối hận về quyết định năm xưa của mình không?"
Anh ta buộc cô trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không buông tha chút phản ứng bất thường nào trên mặt cô.
Hối hận? Cô hối hận sao?
Không, mặc dù rời khỏi anh ta làm cô rất đau, nhưng nếu như có thể quay trở lại thời gian ba năm trước, lựa chọn của cô vẫn như cũ là...
"Không, tôi không hối hận."
Trong nháy mắt, tâm tình Trương Thác Tái trải qua nhiều biến đổi phức tạp, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, đến nỗi làm cho người ta không thể nào nắm bắt lấy.
"Thật sao?" Hồi lâu, anh ta mới nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi hối hận... Tôi hối hận yêu cô, hối hận từng yêu cô, hối hận về những chuyện từng trải qua giữa chúng ta."
Nếu như một câu "Tôi không hối hận" Dương Hiểu Hi là muốn đả kích Trương Thác Tái, những câu nói liên tiếp hối hận của Trương Thác Tái tựa như lưỡi dao sắc bén, một đao làm tim cô đau nhói.
Dương Hiểu Hi cơ hồ là tốn khí lực của toàn thân mới để cho mình ổn định, mới không để cho lòng của mình tan nát vỡ vụn.
"Hiện tại nếu như tôi có thể, tôi sẽ làm tất cả để thay đổi quá khứ giữa chúng ta."
Lời nói của Trương Thác Tái khiến Dương Hiểu Hi hoảng sợ ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Ý tứ của anh ta phải ...
Trương Thác Tái từ ghế sofa chậm rãi đi tới trước mặt cô, lấy tay nâng lên cằm của cô, ánh mắt khinh miệt.
"Tôi muốn cô làm bạn tình của tôi, phụ trách giải quyết nhu cầu của tôi." Anh ta muốn thay đổi quá khứ, trước đây đối với cô sinh ra tình yêu, quan hệ giữa hai người bọn họ hôm nay sau ba năm sẽ có chuyển biến lớn.
Anh ta muốn cô làm bạn trên giường, không có bất kỳ tình cảm, chỉ có thể ở trên giường cùng anh ta phát tiết tình dục...
"Không thể nào." Dương Hiểu Hi vuốt tay của anh ta, không dám tin anh ta có thể thốt lên yêu cầu như thế.
"Xem ra cô còn nghe không hiểu ý của tôi, tôi không phải là thỉnh cầu cô, mà là đang thông báo cho cô." Trương Thác Tái cười lạnh.
"Nếu như cô không muốn Hội Cơ Kim rơi vào tình cảnh như tôi đã nói..." Không có mười lăm triệu quyên góp là chuyện nhỏ, nhưng nếu danh dự nhà từ thiện Hội Cơ Kim bị bêu xấu...
"Anh... anh quá là hèn hạ."
"Thật sự, cám ơn cô đã khen ngợi." Trương Thác Tái cố ý vặn vẹo lời Dương Hiểu Hi, Dương Hiểu Hi cắn môi dưới: "Tôi sẽ không để anh uy hiếp, nhà từ thiện Hội Cơ Kim chỉ là chỗ tôi làm việc, cùng lắm thì tôi từ chức đổi công việc, từ này về sau nhà từ thiện tốt hay xấu căn bản không liên quan tới tôi."
Cô cố ý nói lạnh lùng, thật ra căn bản không phải như thế, hội trưởng Từ đối với cô có ơn, lúc cô rời đi Trương Thác Tái không có chỗ nào để đi, đã thu nhận cô, cho cô một nơi làm việc. Bỏ qua một bên những thứ này, cô cũng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ những người bạn nhỏ đáng thương không người chăm sóc, nhưng cô phải khiến Trương Thác Tái tin tưởng cô và nhà từ thiện không chút quan hệ, có như vậy anh ta mới không thể uy hiếp được cô.
Trương Thác Tái nhún vai một cái: "Được rồi, hiển nhiên dùng nhà từ thiện uy hiếp cô không có hiệu quả, như vậy ngày mai tôi liền hạ lệnh thu hồi mười lăm triệu tiền quyên góp, hơn nữa tung tin...
"Đừng!" Dương Hiểu Hi kích động kêu lên.
Trương Thác Tái lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu mở miệng càng lạnh lùng hơn: "Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, tính nhẫn nại của tôi không nhiều, tôi nói được làm được, cô đừng vọng tưởng khảo nghiệm tôi."
"Cô có thể đi." Nói hết lời, anh ta lập tức hạ lệnh đuổi khách.
Trái tim Dương Hiểu Hi cảm thấy vô cùng đau đớn, không ngờ Trương Thác Tái hận cô như thế.
Cô như cái xác không hồn đi về phía cửa chính.
Lúc này, điện thoại của Trương Thác Tái vang lên, anh ta bắt máy, giọng điệu dịu dàng so với lời nói lúc nãy với cô chênh lệch rất lớn, cô nghe được anh ta kêu đối phương...
Điềm Tâm?
Không, không phải Điềm Tâm, nếu cô nhớ không sai, người tên "Điềm Tâm" trong lời Trương Thác Tái chính là thiên kim Đổng Sự Trưởng Công Ty Khoa Kỹ Khai Ích, Đinh Điềm Hâm.
Cô cùng Đinh Điềm Hâm đã từng gặp mặt qua, chính xác mà nói phải là, Đinh Điềm Hâm đã từng tìm cô, cầu xin cô...
Không muốn nhớ lại nữa, nếu như Trương Thác Tái nói lên điều kiện giao dịch giữa bọn họ mục đích chính là để trả thù, muốn ô nhục cô, như vậy anh ta đã làm được.
Tự ái của cô bị giẫm đạp, trái tim tan nát, máu chảy đầy đất.
Anh ta đối với Đinh Điềm Hâm lại dịu dàng như vậy, nhưng đối cô lời nói lạnh nhạt đối lập rõ ràng, đã từng, cô cũng từng được anh ta che chở như bảo bối trong lòng bàn tay...
Dương Hiểu Hi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không nhịn được chảy xuống khuôn mặt, cô mở cửa, giống như là bị ác ma đuổi theo chạy như bay rời đi...
***
Trương Thác Tái vì sao phải nói như thế làm cô không đất dung thân, anh ta không phải đã có Đinh Điềm Hâm, gia cảnh hiển hách, bạn gái dáng dấp ngọt ngào rồi sao?
Làm như vậy chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi với Đinh Điềm Hâm sao?
Anh ta cho cô ba ngày suy nghĩ, thời hạn chỉ còn hôm nay, ngày mai... Dương Hiểu Hi nặng nề thở dài.
"Hiểu Hi, cô là lạ, hai ngày nay không ngừng than thở." Đồng nghiệp Tiểu Ưu vừa lúc đi nganh qua trước mặt cô, dừng lại, quan tâm hỏi.
"Tôi không sao." Dương Hiểu Hi miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
"Nhìn cô quầng thâm mắt đen như vậy, cô ngủ không ngon giấc sao?"
Thật sự cô bị mất ngủ nghiêm trọng.
Một gã đồng nghiệp khác nghe được lời nói của Tiểu Ưu cũng ở trước mặt cô dừng chân, quan tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Xác thực, cô sắp có thể cùng đoàn đoàn viên viên xưng huynh gọi đệ."
"Cô không phải là sau khi thấy Trương Thác Tái bắt đầu không ngủ được chăng?" Tiểu Ưu hỏi.
Dương Hiểu Hi cả kinh, Tiểu Ưu làm sao biết?
"Nếu là tôi có thể nhìn anh ta trong khoảng cách gần như vậy, thậm chí cùng anh ta nói chuyện thương lượng, tôi đại khái cũng sẽ ba ngày ba đêm không ngủ được." Tiểu Hàm lộ ra vẻ mặt say mê mơ mộng.
Thì ra là chuyện này.
"Hiểu Hi, cô nói mau, Trương Thác Tái có phải thật như tạp chí báo viết, chỉ cần đến gần anh ta là có thể cảm nhận được sức quyến rũ không có gì sánh kịp của anh ta, ngay cả nữ tu sĩ cũng phải đầu hàng?"
Dương Hiểu Hi không biết trả lời đồng nghiệp như thế nào.
Chỉ là họ đang đắm chìm trong ảo tưởng đối với Trương Thác Tái, cho nên Dương Hiểu Hi có trả lời như thế nào, căn bản không quan trọng.
"Trương Thác Tái kể từ khi cùng thiên kim Đổng Sự Trưởng Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích giải trừ hôn ước, giá trị lên như diều gặp gió, nghe nói rất nhiều công ty muốn gả con gái của họ cho anh ta, ngay cả nữ minh tinh cùng người mẫu cũng vọng tưởng cùng anh ta léng phéng."
Dương Hiểu Hi nghe được trọng điểm.
"Cái gì? Anh ta cùng Đinh Điềm Hâm giải trừ hôn ước rồi?"
"Cô không biết phải không? Chuyện này là chuyện năm trước."
"Đúng vậy, lúc ấy tin tức bọn họ giải trừ hôn ước rung động cả thương giới."
Dương Hiểu Hi khiếp sợ không thôi.
Không phải cô lạc hậu, mà là năm đó rời khỏi Trương Thác Tái, sau rời Đài Bắc, cô cố ý muốn tránh những tin tức liên quan đến anh ta.
Cho nên cô căn bản không biết gì về khoảng thời gian ngắn ngủi của Trương Thác Tái, trong vòng ba năm nhảy lên làm Tổng giám đốc Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, càng không biết Trương Thác Tái cùng Đinh Điềm Hâm đính hôn, thậm chí còn giải trừ hôn ước...
"Tại sao phải giải trừ hôn ước?" Cô hỏi.
"Chuyện này có rất nhiều lời bàn tán, ba tháng sau khi thiên kim Đổng sự trưởng Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích muốn giải trừ hôn ước, lập tức truyền ra tin cô ấy có đối tượng kết giao mới, rất dễ nhận thấy là Đinh Điềm Hâm thay lòng đổi dạ." Tiểu Ưu trong nháy mắt hóa thân làm ký giả tạp chí lá cải, đem chuyện chia tay của người khác đầu đuôi phân tích rõ ràng.
Tiểu Hàm ở bên ngoài bổ sung: "Bọn họ sau giải trừ hôn ước, Trương Thác Tái vẫn như cũ ở lại Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, thậm chí đến cuối cùng còn thăng làm Tổng giám đốc, nghe là Đổng Sự Trưởng Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích vì muốn đền bù nên giữ Trương Thác Tái ở lại, dù sao cũng là con gái mình thay đổi tình cảm trước, còn nữa, Trương Thác Tái cùng người được cho là bạn trai mới - giáo sư đại học - của Đinh Điềm Hâm, đương nhiên đối với sự nghiệp mình của Trương Thác Tái tương đối có trợ giúp."
"Còn có tạp chí lá cải nói, Trương Thác Tái đối với Đinh Điềm Hâm vẫn tình cũ chưa dứt, cho nên nguyện ý ở lại Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích đợi cô hồi tâm chuyển ý, bằng không với tài năng và bản lĩnh của mình có thể tự kinh doanh phát triển sự nghiệp của bản thân, sao lại nguyện ý ở lại Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích."
"Cái cô Đinh Điềm Hâm rốt cuộc có gì tốt? Cô ta rất đẹp không sai, gia thế lại hiển hách, nhưng người phụ nữ như cô ta làm cho người khác cảm thấy chán ghét nhất rồi..."
Tiểu Ưu cùng tiểu Hàm một nói một phụ họa, cách xa bước xa khỏi bàn làm việc của Dương Hiểu Hi.
Sắc mặt Dương Hiểu Hi tái nhợt nhắm mắt lại, làm cho trái tim đang bị kích động bị trầm xuống một chút.
Ngày đó cô rõ ràng nghe Trương Thác Tái nói chuyện đối với Đinh Điềm Hâm giọng điệu dịu dàng như thế, không hiểu sự tình còn cho là anh ta đang nói chuyện với người yêu.
Không ngờ anh ta cùng Đinh Điềm Hâm đã sớm giải trừ hôn ước...
Trương Thác Tái đối với Đinh Điềm Hâm vẫn còn tình cảm, cho nên nguyện ý ở lại Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích đợi cô hồi tâm chuyển ý, lời nói của Tiểu Ưu vẫn cứ vang lên lặp lại không ngừng trong đầu cô.
Rõ ràng Đinh Điềm Hâm từng bảo đảm với cô, cô ta sẽ yêu Trương Thác Tái cả đời, hơn nữa bảo đảm anh ta một bước lên mây.
Điều phía sau cô là làm được, nhưng cô lại yêu người đàn ông khác. Quăng Trương Thác Tái đi.
Như vậy, cô rời đi cùng thành toàn cho họ, quay đầu lại... Cái gì cũng không còn.
***
Kỳ hạn Trương Thác Tái cho cô đã đến, cô còn đang do dự thì nhận được điện thoại của Trương Thác Tái gọi đến phòng làm việc.
"Tôi chờ cô ở "phòng tổng thống" tại khách sạn M đến nửa đêm, cô tới chứng tỏ cô đáp ứng giao dịch giữa chúng ta, không tới cũng đừng trách tôi lạnh lùng vô tình."
Anh ta, Trương Thác Tái, nói được là làm được.
Dương Hiểu Hi sau khi cúp điện thoại, tâm trạng hoảng hốt, mãi cho đến tan ca.
"Hiểu Hi, cô ở đây ngẩn người gì, cả một buổi tâm thần có chút không tập trung." Chị Nguyệt ngồi ở bên cạnh Dương Hiểu Hi sớm thu thập xong bao hoá trang trên mặt bàn, chuẩn bị tan việc, cô giương tay trước mắt Dương Hiểu Hi vẫy vẫy, ý đồ dẫn lực chú ý của cô quay về.
"A, Chị Nguyệt, chuyện gì?" Rốt cuộc Dương Hiểu Hi đã phục hồi lại tinh thần.
Chị Nguyệt cười cô: "Tan ca, em không sao chứ."
Dương Hiểu Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn trên tường, sợ hết hồn: "Đã sáu giờ rồi sao?"
Ước chừng sau khi Trương Thác Tái gọi đến đã được bốn tiếng, cô sững sờ, bốn giờ đã trôi qua nhanh như vậy, cách nửa đêm chỉ còn lại sáu giờ.
"Nhìn cô hoảng hốt kìa, đến giờ tan ca cũng không biết."
Dương Hiểu Hi xin lỗi cười cười, vội vàng dọn dẹp bàn làm việc chuẩn bị tan ca.
"Đúng rồi, mọi người quyết định đến quán ốc ăn bữa tối, em cùng đi chứ."
Cô cũng muốn cùng mọi người cùng đi, nhưng lúc này tâm tình cô không muốn ăn chút nào.
"Chị Nguyệt, rất xin lỗi, em không thoải mái muốn về nhà trước nghỉ ngơi."
Chị Nguyệt cũng không có miễn cưỡng cô.
"Cũng tốt, nhìn sắc mặt của em tái nhợt như vậy, nhanh một chút về nhà nghỉ ngơi đi."
"Ừ, Chị Nguyệt, bye bye."
Chị Nguyệt rời đi trước, phòng làm việc mọi người cũng tan ca, Dương Hiểu Hi ngồi yên ở trên ghế, dọn dẹp đến một nửa mặt bàn để trống không.
Sắc trời từ từ tối.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại ánh sáng cô đơn trên bàn của cô. Đi, hoặc không đi?
Cô không muốn nhìn hội trưởng Từ kiên trì khổ cực duy trì Hội Cơ Kim bởi vì cô mà hủy, nhưng cô cũng không nguyện đồng ý giao dịch với Trương Thác Tái, để anh ta trả thù.
Nhưng, lòng của cô nổi lên kích động nho nhỏ.
Thật ra thì cô đau lòng vì anh ta, đau lòng vì chuyện tình cảm của anh ta lần nữa tan vỡ, lần đầu tiên là cô, lần thứ hai là Đinh Điềm Hâm.
Mà chính cô đem anh ta đẩy tới bên cạnh Đinh Điềm Hâm, cho nên chính cô gián tiếp bóp nát trái tim của anh ta.
Anh ta là nên hận cô ...
Chớp mắt một cái hai giờ đồng hồ lại qua rồi, tám giờ.
Dương Hiểu Hi đứng dậy rời phòng làm việc, đứng ở thang máy dưới tầng, cùng bảo vệ ở cửa chính chúc ngủ ngon sau, sau đó đi về phía trạm xe điện ngầm gần đây.
Trạm xe điện ngầm dưới đất đợi xe, bên trái đoàn xe có thể chở cô về nơi thuê phòng, bên phải hướng về khách sạn phía trước.
Cô đứng ở chỗ này, nhìn hai bên đoàn xe tới cùng một lúc, cũng đi một lúc, cô cũng không thể vẫn đứng ở chỗ này...
Hồi lâu sau, cô rốt cuộc lên xe, tiến về phía cô quyết định.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |