← Ch.18 | Ch.20 → |
"Không cần........ Không cần.........Không cần........." Vũ Tiệp liều mạng lắc đầu, chân cũng không ngừng đá, dùng sức một chút, cô đạp nặng xuống chỗ sinh mạng của Ba Ngọc Hiền.
Hắn gào lên một tiếng, tay ôm hạ thân của mình, quỳ trên mặt đất. Hành động vừa rồi của cô chỉ càng chọc giận hắn thêm!
Thừa dịp hắn buông lỏng tay, từ trên ghế salon Vũ Tiệp bò dậy.
Nhưng động tác của Ba Ngọc Hiền lại nhanh hơn, kéo cô lại, cho cô một cái tát, làm cho cô choáng váng hoa mắt.
"A.............."
"Con đàn bà xấu xa đáng chết! Tôi còn muốn đối xử với cô dịu dàng một chút, cô lại dám làm như vậy.......... Được, cô thích chơi như vậy đúng hay không? Tôi có thể thành toàn cho cô!"
Tay của hắn nắm lấy tóc của Vũ Tiệp, liền đem cô kéo vào trong phòng ngủ, ngay sau đó khóa cửa phòng lại.
"Không cần........ Thật xin lỗi....... Thật xin lỗi.........." Cô khóc lóc cầu xin hắn.
"Lại dám coi tôi là đồ ngốc để đùa giỡn, chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với tôi như vậy!"
Hắn lấy dây thừng được giấu kỹ trong ngăn kéo ra, cột hai tay sức trói gà không chặt của Vũ Tiệp vào đầu giường, hơn nữa còn đem quần áo trên người cô kéo xuống.
Ba Ngọc Hiền nhìn chằm chằm vào Vũ Tiệp đã lộ ra trọn vẹn, "Quá đẹp! Thật sự là quá đẹp! Da của cô trắng giống như tuyết, là người phụ nữ đầu tiên đẹp nhất mà tôi đã chạm qua, cực phẩm."
"Không cần."
Vũ Tiệp kẹp chặt hai chân, thử giãy hai chân.
"Càng lúc tôi càng muốn giúp cô chụp hình kỷ niệm rồi, cô cảm thấy sau khi tôi chụp xong, đem nó đăng trên website cho mọi người xem thì thế nào?"
Ba Ngọc Hiền liền lấy ra máy chụp hình, bấm nút chụp.
"Đến đây đến đây nha! Người đẹp, xoay mặt tới đây! Tôi muốn chụp rõ mặt của cô một chút, làm cho mọi người biết cô là ai nha!"
Hắn giữ mặt của Vũ Tiệp, chụp lại vài bức hình.
"Cô cảm thấy tôi chụp mấy bức toàn thân như thế nào? Nơi này, nơi này, còn có nơi này......" Hắn không ngừng lấy góc độ để chụp hình.
"A....... Tôi quên mất còn có nơi này! Đem chân mở ra một chút như vậy tôi mới có thể chụp được chứ?"
"Không cần! Tôi cầu xin anh, tôi không muốn phải........."
Vũ Tiệp khóc đến cực kỳ đáng thương, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô bị khuất nhục cùng sợ hãi lớn như vậy, "Không cần, bỏ qua cho tôi đi!"
"Bỏ qua cô!? Hừ, tôi cũng không phải có bệnh, nhưng mà thật vất vả tôi mới đem con dê béo như cô tới tay được đấy!"
Hắn dám vặn bung chân của Vũ Tiệp ra, hơn nữa đè xuống nút chụp hình.
"Tốt lắm, trò chơi mới bắt đầu mà thôi, cô đừng khóc, khóc như vậy thì chơi làm gì còn trò vui thú gì nữa chứ?" Hắn lại lấy ra công cụ.
"Anh....... Anh.........Anh muốn làm cái gì?"
"Đừng như vậy, quen rồi, cô cũng sẽ yêu thích nó nha!" Hắn cầm lên đồ cắm vào bên trong chỗ kín của Vũ Tiệp, cô lập tức hét thảm một tiếng.
"Cái này còn có thể thu vào vuốt ve ở trong nha! Đến lúc đó cô sẽ trướng chết."
Theo động tác của hắn, chỗ kín của cô đau nhức không dứt, mà môi lưỡi ghê tởm của hắn không ngừng di chuyển ở trên người cô.
"Tuyệt! Ha ha..........."
Hắn rút công cụ ra, cầm lên điện thoại di động đợi đầu bên kia có người nhận.
"Lão đại, có chuyện gì vậy? Có phải có chuyện gì tốt nên mới tìm đến bọn em phải không?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói.
"Dĩ nhiên! Dầu gì bọn mày cũng gọi tao một tiếng lão đại, có chuyện tốt, tao đương nhiên tìm bọn mày rồi, chỗ của tao có một cô em xinh đẹp, chính là cái người mà chúng mày nhìn thấy lần trước đó, cùng đến chơi đi!"
"Lần trước........ Không phải là bạn gái mới của lão đại sao? Thế nào? Cô ta đắc tội với anh à? Anh cư nhiên lại để cho bọn em cùng chơi đùa!"
Bên đầu kia điện thoại truyền ra tiếng cười.
"Cô ta lại dám coi tao như đồ ngốc mà đùa giỡn, bọn mày không cảm thấy cô ta làm như vậy là quá phận à? Phải giáo huấn một chút bọn mày thấy có phải hay không?"
"Dĩ nhiên là được."
Có chuyện tốt, chuyện đùa, dĩ nhiên có một cửa cho hắn rồi, đây là do bọn hắn thần phục Ba Ngọc Hiền mới có được.
"Mau đến đây! Chậm thì không còn cái gì đâu."
Hắn kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn về phía Vũ Tiệp đang khóc, "Đừng khóc thành ra như vậy nha, tôi tìm rất nhiều người đến cùng chơi đùa với chúng ta, cùng vui với chúng ta........."
Hắn kéo quần xuống, đè ở trên người Vũ Tiệp, hung hăng tiến vào trong cơ thể Vũ Tiệp.
Tay của hắn vô tình vỗ ở trên người của cô, ngoài miệng là nụ cười giống như đang hưởng thụ tình yêu biến thái.
"Ô.......... Ô ô........ Không cần.......... Không cần.........."
Ở một phen kéo ra đưa vào phía dưới, cô giống như con cá rách bị ném ở trên giường, mà Ba Ngọc Hiền lại còn mở cửa phòng ra.
Ngay lúc hắn ở nhà đợi đã lâu thì đám anh em của hắn sau khi nhận được điện thoại liền chạy đến.
"Lão đại, người ở bên trong à? Người đẹp ở nơi nào? Chúng ta thật sự có thể chơi sao?"
Bốn người đàn ông diện mạo bỉ ổi vọt vào trong phòng, liếc nhìn Vũ Tiệp cả người trần truồng bị trói ở trên giường, nước miếng cũng mau mau nhỏ xuống.
"Không phải ở nơi này sao? Cho mọi người chơi như thế nào thì tùy! Coi như cho nó một bài học, đừng cho rằng tao là loại người dễ bị khi dễ."
"Được, được.........Không thành vấn đề, không thành vấn đề."
Bốn tên đàn em kia không ngường xoa xoa tay, ngoài miệng lộ ra nụ cười tà.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |