← Ch.17 | Ch.19 → |
Ha ha..........
Vũ Tiệp thật sự không nghĩ tới mình lại may mắn đến như vậy, không mất bao nhiêu thời gian Cù Bộ Ung đã có thể đi làm lại rồi.
Ở trên báo chí cô thấy tin tức này, liền lập tức quyết định phải thay đổi trở về với thân phận của cô.
Thấy qua tấm ảnh trên tờ báo kia, cô biết Vũ Viên thay thế cô trải qua cuộc sống có nhiều hạnh phúc, thật mỹ mãn, nhìn trên người chị ấy đeo đồ trang sức đắt tiền cùng với Cù Bộ Ung sánh vai nhau cùng đi dự tiệc thì biết.
Cô cũng biết! Cô cũng biết người đàn ông ưu tú như Cù Bộ Ung là không dễ dàng bỏ qua được!
Suy nghĩ một chút, bây giờ cô đang lui tới với Ba Ngọc Hiền, người này cũng không tệ nha! Mặc dù cá tính có hơi xấu, nhưng mà dáng dấp hào hoa phong nhã, đối với cô tốt vô cùng, cũng tặng cho cô không ít đồ.
Nhưng cũng không thể so sánh với Cù Bộ Ung được!
Hắn ta mà đứng chung với Cù Bộ Ung, lập tức bị lùn đi 3, 4 phân, hơn nữa thân thế nhà hắn ta cũng không trong sạch như nhà Cù Bộ Ung, trọng điểm là hắn ta không giàu có như Cù Bộ Ung.
Đem tất cả điều kiện của hai người liệt kê ra để so sánh, ai ưu ai kém, đều nhìn ra rất rõ ràng rồi.
Không sai, vào lúc này cô muốn bỏ Ba Ngọc Hiền, hơn nữa trở lại bên cạnh Cù Bộ Ung, lúc này mộng đẹp làm thiếu phu nhân có thể thành rồi.
"Vũ Tiệp, những lời anh vừa mới nói, em cảm thấy như thế nào? Em bảo anh mua nhà, anh đã mua rồi, đồng thời cũng mua một chiếc xe em thích để cho em không phải đi bộ nữa, em có thể gật đầu đồng ý gả cho anh chưa?"
Ngoài miệng Ba Ngọc Hiền là nụ cười lịch sự, nhưng ánh mắt luôn không an phận chuyển trên người Vũ Tiệp.
"Ách........ Cái này........."
A, thật không hay!
Trước đó vài ngày lúc Ba Ngọc Hiền cầu hôn cô, cô nói với hắn ta chuẩn bị tốt nhà cửa, xe cho xong mà thôi.
"Thế nào? Em còn vấn đề gì nữa? Chúng ta........." Tay của Ba Ngọc Hiền sờ lên tay của Vũ Tiệp làm cho cô nổi cả da gà.
"Đừng đụng vào tôi!"
Cô vội vã đánh rơi tay của Ba Ngọc Hiền, từ trên ghế salon đứng lên.
Cô vốn là không thích Ba Ngọc Hiền rồi, nhất là cặp mắt gian như kẻ trộm kia, mặc dù những điều kiện kia là cô nói, nhưng mà bây giờ cô không muốn gả cho hắn......
Cùng so sánh với Cù Bộ Ung, hắn ta là thứ gì?
Ánh mắt của Vũ Tiệp trở nên chán ghét, "Không muốn! Tôi mới không muốn gả cho anh! Xe với nhà cửa là do anh tự nguyện mua cho tôi đấy chứ, tôi không có ép anh."
Vừa nghe Vũ Tiệp nói xong những lời kia, sắc mặt của Ba Ngọc Hiền trở nên xanh mét.
"Cô.........Cô trêu chọc tôi có đúng không, hả? Tôi tốn nhiều tiền trên người cô như vậy, cô lại dám trêu chọc tôi?"
"Trêu chọc anh thì như thế nào?" Cô gẩy gẩy tóc của mình, "Anh cũng không cầm gương mà soi mặt mình đi, nhìn có giống con heo hay không? Tôi với anh lui tới bốn tháng, trong thời gian này cũng được lợi cho anh, muốn tôi lấy anh.........Đó là chuyện không thể nào!"
Thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
"Vũ Tiệp.........."
"Tôi đã nói xong với anh!" Cô cầm chiếc túi màu trắng của mình lên.
"Anh đã đưa cho tôi chiếc túi xách này, cùng lắm chỉ hơn bốn vạn mà thôi, bây giờ tôi muốn đi làm thiếu phu nhân rồi, sau này sau lưng tôi có bao nhiêu tài phú đi theo anh biết chứ? Là đàn ông, thì đừng đứng chặn đường trước mặt tôi."
Không sai, cô chỉ muốn gặp người tốt hơn, muốn bỏ rơi cũ, lời nói khó nghe luôn rất dễ dàng bật thốt lên.
"Thế nào? Muốn quỳ xuống cầu tôi đúng không? Cũng không nhìn một chút mình lớn lên trông như thế nào!"
"Cô..........." Ba Ngọc Hiền tức giận vô cùng, nhưng ngược lại lộ ra nụ cười hung ác.
"Cô cho rằng mình đang đứng trên địa bàn của ai? Nơi này là chỗ của tôi, cô cho rằng cô có thể nói đến là đến, nói đi là đi à? Vũ Tiệp, cô quá ngây thơ rồi."
"Anh.......... Anh muốn làm cái gì?"
Tâm Vũ Tiệp cả kinh, nhìn thấy trong mắt của Ba Ngọc Hiền là cổ dâm dục không che dấu chút nào, tay của cô nắm chặt quần áo.
"Tôi cảnh cáo anh đấy! Nếu như anh dám làm gì với tôi..........."
"Tôi chính là dám làm gì với cô đấy!" Ba Ngọc Hiền liến cười lớn, "Bây giờ tôi liền muốn cô."
Hắn cởi bỏ vẻ ngoài lịch sự mà hắn ngụy trang."Để cho tôi tốn nhiều tiền như vậy, còn không cho tôi đụng vào, bây giờ nghĩ muốn rời đi............. Cô cho tôi là kẻ ngốc à?"
"Anh.........." Vũ Tiệp sợ mà hướng cửa lớn đi.
"Được thôi, cô không muốn gả cho tôi, như vậy cũng không sao, bây giờ tôi cũng không muốn cưới cô nữa rồi, tôi chỉ muốn chơi cô mà thôi, chơi đến khi tôi thấy thích, tôi lại đưa cô về."
"Không............."
Ba Ngọc Hiền liền nắm lấy mái tóc ngắn của Vũ Tiệp, đem cô đẩy ngã trên ghế salon.
"Dám gạt tôi? Dám chơi tôi? Cô cũng không đi nghe ngóng xem tôi là hạng người gì!"
"Đừng tới đây....... Đừng tới đây..........."
Hắn dễ dàng ngăn lại tay của Vũ Tiệp, thân thể cũng đặt lên cô.
"Cái người ghê tởm này, cút cho tôi! Cút ngay!"
"Tôi cũng không tin cô có thể làm như thế nào mà giả bộ cao quý, giả thục nữ, phụ nữ cũng không sai biệt lắm, chờ tới lúc tôi chơi đủ cô rồi, sẽ đem cô cột phía dưới cho người của tôi chơi, một người vui không bằng mọi người cùng vui đi! Nói không chừng còn có thể đem một mặt dâm đãng này của cô chụp lại làm kỷ niệm rồi đấy!"
Ánh mắt của Vũ Tiệp càng thêm hoảng sợ, nghe được lời nói dâm uế của hắn làm cho cô như muốn chết đi.
"Vậy....... Vậy........ Đừng như vậy, những gì anh đưa cho tôi, tôi đem tất cả trả lại hết cho anh, tôi không muốn rồi.........Anh không nên như vậy.......... Không nên tới........"
"Ha ha, những thứ đó tôi đã cho cô rồi, bây giờ tôi chỉ muốn cô, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi cũng rất muốn cô rồi, bây giờ....... Ha ha........"
Ba Ngọc Hiền không thương hoa tiếc ngọc một chút nào, một tay tháo sợi tơ áo phong cách mới lưu hành gần đây đang mặc trên người cô.
"Giả bộ cao quý a! Nhanh lên một chút! Ha ha ha........." Ba Ngọc Hiền hết sức biến thái nói.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |