← Ch.15 | Ch.17 → |
Lấy ra điện thoại di động, anh gọi điện thoại cho Úy Kính Thiên, "Kính Thiên, tớ là Bộ Ung."
"Thế nào? Nghe tâm tình của cậu thật sự không tệ, tớ cho là cậu nên chôn ở trong chăn mà khóc thất thanh chứ, nhớ đến mùi vị bị phản bội." Anh chế nhạo nói.
Nghe được giọng nói của Cù Bộ Ung vẫn còn có tinh thần, Úy Kính Thiên yên tâm.
"Vốn là như vậy, trước đó tớ còn phá mấy hồ cá."
Anh lắc đầu, thật sự có chút vọng động rồi.
"Cá đáng thương, tớ nên thương tiếc vì những con cá kia, hay là nên vì cậu bi thảm mà thương tiếc đây?"
"Vì cá đi! Mấy con cá vô tội đã bị chết đi không biết mấy con. Chỉ là, vì sao tớ đây lại gọi điện thoại cho cậu, tuyệt đối không phải là để cho cậu giúp tớ siêu độ cho mấy con cá nhỏ vô tội."
"Vậy thì vì sao?"
"Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, ngày hôm đó người mà cậu nhìn thấy đó chính là Vũ Tiệp không sai, nhưng mà không phải là người đang cùng ở với tớ."
"Cậu có ý gì vậy? Lời nói của cậu làm cho người khác thấy khó hiểu."
Nói rất hàm hồ, khiến người nghe cảm thấy không hiểu ra sao cả.
"Được, tớ dùng phương thức đơn giản để nói cho cậu biết, thật ra bọn họ là hai người, là hai chị em sinh đôi."
"Hai chị em sinh đôi?" Anh (anh ở đây là chỉ Úy Kính Thiên) giương cao giọng nói, thật là khó tin tưởng, "Cậu đã làm rõ người nào là người nào sao?"
"Dĩ nhiên." Anh lộ ra nụ cười đắc ý, "Tớ đã quyết định cưới cô ấy rồi, làm sao có thể còn không biết ai là ai?"
"Được, vậy tớ cũng muốn biết ai là ai, cậu có thể tốt bụng vì cái người đầu óc bị làm cho mê muội là tớ đây mà chỉ điểm bến mê được không?" Anh hỏi.
"Được thôi! Ở trên MSN tớ quen biết Jessica, để cho tớ động tâm là Jessica cũng chính là người bây giờ đang chăm sóc cho tớ, mà trước kia cùng với tớ hen hò lại là một người khác, em gái của cô ấy."
Anh nhớ lần đến nhà cô cầu hôn thì Vũ Tiệp từng nói cô ấy có một người chị gái.
"Thật phức tạp, nghe mà đau hết cả đầu, chuyện phức tạp như vậy mà lại xảy ra trên người cậu, nếu mà xảy ra trên người của tớ, tớ còn không biết chết bao nhiêu tế bào não rồi."
Đúng vậy, náo loạn như vậy, quả thật đầu anh có rất nhiều tế bào não bị lăng trì mà chết.
Chỉ là........ Không sao cả, tất cả những thứ này anh đều tính ở trên người của Vũ Viên, từ từ thu hồi từ trên người cô, xem cô lần sau có dám chơi trò như thế này nữa hay không.
"Cô đã đi đâu vậy?" Cù Bộ Ung nhìn tờ báo, nhìn thấy Vũ Viên đóng cửa lại, liền lên tiếng hỏi.
"Ách.........Ách..... Tôi..... Tôi đi....."
Cô vặn vặn ngón tay, trong đầu đang tìm một lý do tốt.
Nhưng bất đắc dĩ, từ nhỏ cô đã không biết nói dối người khác, cô là một đứa trẻ thành thực, cũng bị người khác nói là ngu ngốc, là người thành thật quá chính là ngu ngốc
"Cô nhớ lời tôi đã dặn sao? Tôi nói cô đem bộ tây trang của tôi đến tiệm giặt, bữa ăn tối tôi muốn ăn thịt bò, còn có.........."
"Này.........."
Có sao?
Cù Bộ Ung có nói những lời này hay sao?
Trí nhớ của cô tốt như vậy cũng không có ẫn tượng gì nha! Chẳng lẽ cô quên hết tất cả rồi chứ?
Thật hỏng bét........ Bây giờ tính tình của anh rất không tốt, một lát nữa nói không chừng lại ném đồ vật rồi!
"Cô quên?"
Nhìn trên mặt của cô là biểu tình nghi ngờ, anh thật buồn cười. Trên mặt anh biểu hiện giận dữ là do anh cố làm cho cô thấy, chỉ sợ không cẩn thận làm hỏng rồi, "Rốt cuộc cô bận những việc gì?"
"Thật xin lỗi."
"Đúng rồi, tôi không thấy cô đeo bộ vòng tai kim cương mà lần đầu tiên tôi đưa cho cô?" Anh chỉ muốn chứng thực một lần nữa.
Mặc dù anh biết người trước mắt này không phải là Vũ Tiệp, nhưng mà anh vẫn cần phải xác định lại một lần nữa.
"Sao cô lại không đeo nó?"
"Vòng tai.........." Theo bản năng cô sờ sờ lỗ tai của mình, nhớ lại Vũ Tiệp có xỏ lỗ tai mà cô thì không có, "Tôi để ở trong nhà, bình thường cũng không muốn đeo vòng tai ra ngoài."
Xác thực, cô không phải là Vũ Tiệp. Bởi vì ban dầu Vũ Tiệp yêu cầu anh đưa là cảnh liên (mình cũng rõ đây là cái gì, ai biết rõ chỉ mình với nhé: thaks)
"Hóa ra là như vậy có phải không? Làm cái gì mà cô vẫn đứng ở đó, cô cho rằng chiều cao của cô có thể làm tăng trưởng không gian hay sao?" Anh giễu cợt.
"Cô đi ra ngoài sớm như vậy, cô quên mình thay thế dì Quý để đi làm việc nhà hay sao? Sàn nhà quét chưa? Lau chưa? Bên ngoài có mấy cây hoa cỏ cô có đi tưới hay không? Còn có hồ cá........"
"Lúc trước không phải anh nói với tôi bảo tôi chớ làm những việc như vậy nữa, nếu không anh thuê người giúp việc làm cái gì?" Cô không nhịn được cãi lại, cảm thấy anh lại bắt đầu cố tình gây sự.
"Hơn nữa không gian lớn như vậy, một tuần tôi quét một lần, lau một lần, như vậy là đủ rồi chứ?"
"Một tháng cô chỉ cần ăn một bữa cơm hay sao? Có chuyện gì lớn mà làm cho cô mới sáng sớm đã đi ra ngoài?" Anh lại quay lại vấn đề ban đầu.
"Tôi..... Tôi......." Cô cà lăm.
"Thôi, tôi không so đo chuyện này với cô nữa, ngồi đi! Luôn đứng ở đó làm cái gì? Không phải tôi bảo cô ngồi rồi sao?"
Cô theo lời ngồi ở bên cạnh anh, "Anh không cảm thấy mình giống như đang tra hỏi tội phạm hay sao?"
"Cô có phạm tội sao?" Anh hỏi ngược lại, "Tóc của cô rơi xuống." Tay của anh giúp cô gảy gảy những sợi tóc rủ xuống, chú ý tới lỗ tai của cô.
Xác thực, bọn họ là hai chị em, có thể nói là giống nhau tới cực điểm rồi, điểm không đồng đồng dạng cần phải đến gần như vậy mới có thể phát hiện, tựa như bây giờ.......... Nếu như không động vào tóc của cô, anh cũng không phát hiện cô không xỏ lỗ tai.
Khi bàn tay anh lướt qua mặt của cô, cô liền giống như bị điện giật sợ run cả người.
"Cô có lạnh hay không?"
"Có thể là do nhiệt độ của máy điều hòa không khí tương đối thấp, tôi chỉnh lên cao một chút." Kể từ sau khi anh lại phát giận, thật lâu rồi anh không có tiếp xúc thân mật như vậy với cô.
Cô không ngồi gần bên cạnh anh, anh cũng không thể lấy tay đụng chạm vào mặt của cô, anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Hôm nay anh tính khí khác thường, chẳng lẽ muốn trở lại tính tình như ngày trước sao? Cô có một chút vui vẻ.
"Cô còn nhớ rõ hai chúng ta từng đánh cuộc không? Tôi có thể nói một điều kiện với cô." Anh nhắc nhở Vũ Viên, bàn tay đặt ở sau vai của cô, ôm cô vào trong ngực.
Động tác thân mật của anh khiến cho Vũ Viên bị dọa sợ, "Ách..... Đánh cược..." Ừ, cô chưa từng quên.
Đánh cược là Cù Bộ Ung có thể đứng lên lại trong vòng một năm hay không? Bây giờ anh thật sự không cần dùng đến quải trượng, vậy là anh có quyền lợi có thể nói lên một yêu cầu với cô.
"Cô nghĩ quỵt nợ có phải hay không?"
"Không có, tôi mới không phải loại người như vậy."
Nói giống như cô là loại người chuyên làm những chuyện như vậy vậy.
"Không có là tốt nhất, bây giờ tôi muốn nói lên yêu cầu của tôi." Tay của anh nghịch lỗ tai của cô."Lỗ tai nhỏ.........."
"Làm như vậy tôi sẽ bị nhột đó!"
Cô vung tay đẩy tay của anh ra, đối với cô là loại người rất hay sợ nhột, hành động của anh thuộc loại hành động không có đạo đức, chỉ là cô có thể xác định một chuyện- anh thực sự đổi tính.
"Yêu cần gì cũng có thể được hay sao?" Anh hỏi lại lần nữa.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy *, tôi đã nói rồi chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều cố gắng hoàn thành."
(* Một lời của người quân tử nói ra, bốn con ngựa cũng không theo kịp. )
"Được, nói thật là dễ nghe........ Chuyện này đương nhiên ở trong phạm vi năng lực của cô, hơn nữa cũng không cần cô cố gắng hết sức." Chỉ cần nằm hoặc cô muốn ngồi cũng được.
"Tôi muốn cô."
"Anh muốn tôi......."
Đây là ý gì? Cô không hiểu, chỉ mở to đôi mắt nhìn Cù Bộ Ung.
"Chính là muốn thân thể của cô, như thế nào? Đây cũng được coi là trong phạm vi năng lực của cô, cô cũng có thể hoàn thành chuyện này chứ? Vậy thì cô có cảm thấy chuyện này khó khăn, cô không làm được?"
"Này.........Xem như là thế đi." Vũ Viên đỏ mặt, ngập ngừng nói, cô thật khẩn trương.
"Có phải cô không muốn."
Nếu như cô không muốn, vậy anh cũng không miễn cưỡng cô, dù sao cưỡng bách một người con gái không có niềm vui thú gì để có thể nói.
"Cũng không phải không muốn, chỉ là............"
Khi anh nói ra những lời này, cô cũng không có một chút nào chán ghét, chỉ là khẩn trương, sau đó là có một chút vui vẻ.
Cô biết mình không nên có phản ứng như vậy, nhưng mà cô.........Khắc chế không được.
"Ý của cô là cô.........vui vẻ đón nhận." Anh cố ý xuyên tạc lời nói của cô.
"Tôi nào có nói như vậy đâu!" Cô vỗ vỗ vai của anh, "Anh cũng đừng nói tùy tiện như vậy."
"Được, chính là tối hôm nay."
Cô nhìn chân của anh, "Anh.........Chân của anh........."
"Chân của tôi đã hoàn toàn tốt lắm! Chỉ là nếu như chưa hoàn toàn tốt lắm, cũng không ảnh hưởng đến năng lực của bản thân tôi, cô cảm thấy tôi nói như vậy có đúng hay không?" Anh cười ám muội, "Nói miệng không có bằng chứng, có một số việc phải làm mới biết, haha..... Chính là tối hôm nay, tôi báo trước một tiếng cho cô biết, cô đừng quên nhé."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |