Vay nóng Tima

Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 22

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Lazada


"Đang làm gì vậy?". Không biết Dương Kiếm vào phòng từ khi nào, ngồi sau lưng tôi, ôm tôi vào lòng. Tôi thuận thế ngã ra sau, ngẩng đầu nhìn anh: "Nhớ anh".

Dương Kiếm cười. Kéo mạnh tôi một cái, cả hai cùng ngã xuống miếng đệm trên mặt đất trong tiếng hô của tôi. Anh thân mật cọ cọ mũi tôi, có thể nghe thấy tiếng hô hấp trong gang tấc. Đây là sự hấp dẫn đến cỡ nào chứ?

"Em cảm thấy được..."

"Cái gì?". Dương Kiếm thấp giọng hỏi tôi, môi vẫn lưu luyến trên mặt tôi.

"Em cảm thấy được nhiệt độ của anh, chính là nhiệt độ của em. Hố hấp của anh, chính là hô hấp của em". Tôi nhắm mắt lại, lẳng lặng nói. Dương Kiếm dừng lại, chống nửa người lên nhìn tôi: "Triều Tịch...".

Tôi mở mắt, nhìn thấy nét mặt đầy đau đớn của anh: "Sao vậy?".

"Tại sao chúng ta lại là... chị em chứ?". Dương Kiếm giơ tay khẽ vuốt ve gương mặt tôi: "Anh không biết nên yêu em như thế nào cho phải. Mỗi lần nhìn thấy em xoay người, đều có cảm giác giây tiếp theo em sẽ biến mất. Triều Tịch, nói cho anh biết. Anh nên làm gì mới có thể giữ chặt lấy em?".

Tôi kéo tay Dương Kiếm, áp vào tim tôi: "Vậy em trao đổi với anh. Em đem tim mình đưa cho anh, anh cũng lấy tim anh đặt vào cơ thể em. Như vậy, cho dù sau này chúng ta có chia lìa vì nguyên nhân nào đó, hoặc không thể gặp nhau được nữa. Chúng ta cũng sẽ không quên đối phương. Chỉ cần ở gần nhau, là có thể cảm nhận trái tim của mình trong cơ thể đối phương".

"Triều tịch...". Dương Kiếm thở dài một tiếng.

Em biết anh đau lòng, nhưng đâu phải em không đau như anh? Mười ngón tay tôi nắm chặt mái tóc mềm mại của Dương Kiếm. Cho nên, Dương Kiếm. Yêu em đi, để em biết được, mình còn sống...

"Rầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra. Tôi giật mình xoay người, Dương Kiếm mặt mày sa sầm đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn tôi.

"Sao vậy?" Tôi không để ý đến đai an toàn trên váy còn chưa kéo, chạy tới ôm anh: "Không phải anh nói anh và Sa Lực Dã đi đến công ty quặng tinh luyện sao? Sao lại về sớm như vậy?".

Dương Kiếm không lên tiếng. Từ từ giơ tay vuốt ve bờ vai lõa lồ của tôi.

"Sao vậy? Kiếm?". Tôi nghi hoặc nhìn anh. Đầu ngón tay anh dọc theo đường cong mượt mà của tôi đi xuống ngực, rồi bỗng nhiên ôm ngang tôi đi vào phòng.

"Kiếm...".

Dương Kiếm đặt tôi lên cái bàn tròn trong phòng, dùng sức quét qua, mấy thứ trên bàn rào rào rơi xuống đất. Anh cúi người hôn cắn lên xương quai xanh của tôi, một tay xé váy dài, nâng bắp đùi tôi lên đặt bên hông mình.

Tôi níu lấy tóc Dương Kiếm. Cơ thể cong lên. Anh hôn từ trên xuống, cắn mạnh một cái ở giữa hai đùi tôi.

Đau đớn hòa lẫn với lửa dục thiêu đốt toàn thân tôi. Dương Kiếm cầm chai rượu rớt dưới đất lên, dùng sức mở nắp bình, đổ xuống người tôi. Rượu lạnh như băng khiến người tôi run lên. Dương Kiếm vứt chai rượu, cúi thấp người, hôn theo dòng chảy của rượu.

"Kiếm... Cho em...".

Không chịu nổi xúc cảm điên cuồng từ môi lưỡi của anh, tôi giãy dụa cơ thể mềm mại dưới thân anh.

"Nhìn anh...". Giọng anh khàn khàn. Tôi nghe lời mở hờ mắt nhìn gương mặt khổ sở của anh: "Nhìn anh cho thật rõ...".

Dương Kiếm ôm tôi đẩy lên tường, khiến tôi không thể không giơ cao chân kẹp chặt hông anh. Tại sao đầu lại choáng như vậy? Khuôn mặt của anh dần dần như bóng hình dưới nước, lập lờ chao đảo. Buồn ngủ quá... Tôi rên lên một tiếng vì đột nhiên bị chiếm lấy.

Kiếm, đừng mang cái bộ dạng này... Tại sao anh, lại tuyệt vọng như vậy...

*****

Tôi mở mắt. Đau đầu quá... Trong lòng hơi lo lắng, Kiếm sao rồi?

Tôi đi ra đại sảnh, Dương Kiếm và Sa Lực Dã đang dọn dẹp đồ đạc với một nhóm đàn ông lực lưỡng khác. Thấy tôi ra, anh ngẩng đầu cười với tôi: "Bảo em ở nhà đợi anh, em lại ngủ quên mất. Con heo nhỏ lười biếng".

Cảm giác của tôi sai rồi sao? Tôi cắn môi. Đè nén sự nghi hoặc xuống đáy lòng.

"Đi thôi. Hôm nay sẽ đi lặn". Dương Kiếm cầm chiếc túi lớn đã sắp xếp xong, vươn tay về phía tôi: "Nghỉ ngơi khỏe chưa? Mỹ nhân ham ngủ?".

Tôi tiến lên để anh nắm lấy tay tôi. Nhiệt độ ấm áp từ tay anh an ủi nhịp tim đập hỗn loạn của tôi. Ra đến trước cửa, tôi quay đầu lại, trong đại sảnh không còn gì cả. Mặt đất cũng rất sạch sẽ, trận hoan ái trong tuyệt vọng kia, là mơ sao?

Biển xanh nắng gắt. Tôi nhìn đường chân trời ngoài khơi, cách bao nhiêu mới là xa? Gần thế nào mới được xem là cận kề? Tôi lắc lắc đầu, xua tan suy nghĩ không giải thích được trong đầu. Tại sao... lại cảm thấy Kiếm lúc xa lúc gần? Do tôi suy nghĩ nhiều sao?

Tôi căng cứng người, sau đó lại thả lỏng. Đúng vậy, không cần quay đầu lại tôi cũng biết người sau lưng mình là ai. Trên thế giới này, chỉ có một người khi đến gần lại khiến lòng ngực tôi đau xót đến thế.

"Em sao vậy?" Dương Kiếm đưa tay ôm tôi vào ngực mình: "Say tàu à?".

Tôi lắc đầu một cái, xoay người. Tại sao tôi lại lo lắng như thế? Tôi giơ tay vuốt ve má của Dương Kiếm, bị anh bắt lấy, hôn lên từng đầu ngón tay: "Triều Tịch, cảm ơn em".

"Hả?".

"Cảm ơn em hôm qua đã nói em yêu anh".

Tôi nhìn đau đớn hiện rõ trong đáy mắt Dương Kiếm. Lòng co thắt, nhón chân nhẹ nhàng hôn anh: "Kiếm, em...".

"Ra là trốn tới đây để thân mật!". Bên cạnh truyền đến tiếng cười của một đám người. Tôi quay đầu, nhìn thấy Sa Lực Dã đang ranh mãnh nháy mắt với chúng tôi, mấy người đàn ông cao lớn kia thì huýt sáo.

Dương Kiếm cười nhẹ. Cúi đầu hôn lên má tôi: "Ra biển rồi thì phải chơi cho vui. Đừng nghĩ nhiều quá". Dương Kiếm vừa cười vừa xoa đầu tôi: "Dưới đáy thuyền này có một chỗ lót bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy quang cảnh dưới biển. Đi xem nào, không chừng có thể nhìn thấy mỹ nhân ngư đó?".

"Thấy mới lạ". Tôi cười, nắm tay Dương Kiếm thật chặt, nén nỗi lo trong lòng xuống.

"Triều Tịch...". Dương Kiếm khép hờ mắt, con ngươi dần tối đi: "Đừng nắm chặt như thế... anh sẽ nghĩ bậy bạ đó...".

Mặt tôi lúc đỏ lúc xanh. Giơ tay đấm, bị Dương Kiếm ôm chặt trong tiếng cười của anh.

"Không phải biển cạn mới lặn được sao?"

Tôi ngồi bên cạnh mép thuyền, lo âu nhìn mấy người đàn ông đang nhanh nhẹn mặc đồ lặn, kiểm tra thiết bị lẫn nhau.

"Đây là dụng cụ lặn chuyên nghiệp chúng tôi khó lắm mới mượn được của công ty đào quặng cát Tây Ban Nha. Mấy người này đều là thợ lặn của công ty họ, không sao đâu". Sa Lực Dã vừa đeo màng chân, vừa nghiêng đầu nói chuyện với tôi. Dương Kiếm mỉm cười ngồi chồm hổm xuống trước mặt tôi: "Không cần lo, anh đã từng được huấn luyện lặn dưới nước".

Bên cạnh có mấy người đàn ông Tây Ban Nha huýt sáo với chúng tôi: "Cặp đôi này ân ái quá đi!".

Tôi lo lắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, xanh trong, không có mây. Dưới ánh mặt trời, nước biển mang màu xanh thẫm, dịu dàng nhấp nhô như tơ lụa.

"Đàn ông rất thích những hoạt động chứa tính mạo hiểm". Gina ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai tôi.

"Hải vực ở đây nổi tiếng an toàn, em đừng lo lắng". Một người Tây Ban Nha cao lớn đứng lên, quay đầu nói với tôi một câu, nhất chân, nhảy phịch xuống biển: "Mọi người mau xuống đây đi!"

Dương Kiếm hôn tôi một cái: "Chờ anh về". Rồi cũng đứng lên, nhảy theo.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-28)