Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 02

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi lật người, tấm chăn cứ như tảng đá đè lên cơ thể, chẳng những không cảm thấy ấm áp ngược lại tưởng chừng như đè chết tôi rồi. Biệt thự được xây bằng một loại đá lớn, nếu không có lò sưởi âm tường thì thật sự lạnh thấu xương. Lò than trong phòng có cũng như không, khí lạnh từng cơn thấm vào cơ thể từ mọi phía.

Một bóng dáng cao lớn lờ mờ xuất hiện bên giường, che mất ánh sáng yếu ớt của lò than đang cháy. Tôi hoảng sợ bật ngồi dậy, là Dương Kiếm.

"Lạnh à?"

"... Ừ". Tôi ôm chặt chăn, bởi vì chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh lại đột nhiên bật dậy khiến chăn rơi ra, làm tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Dương Kiếm đi chân không tới lui trong phòng tôi. Đóng chặt cửa sổ rồi kéo rèm, lại bỏ thêm than vào chậu cho lửa cháy mạnh hơn. Sau đó cởi áo len trên người xuống, đi lại bên giường.

Tôi cả kinh, ôm chăn lui về phía sau, hơi kinh hoàng nhìn anh. Than cháy trong chậu phát ra một tiếng "lách tách", thỉnh thoảng bắn ra vài tia lửa, lửa ngày một mạnh, chiếu sáng cả một góc phòng. Dương Kiếm đứng ngược sáng, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

"Cô sợ cái gì?"

Dương Kiếm nhẹ giọng giễu cợt hỏi. Hai tay chống thành giường, trong ánh lửa quan sát tôi chăm chú. Anh ở trần, toàn thân trên dưới chỉ có một chiếc quần ngủ bằng sợi vải. Ánh sáng từ lò lửa phản chiếu trên làn da màu đồng của anh.

Làn da anh bóng loáng, thân thể rất ấm áp.

Tôi quay đầu đi, cắn môi dưới, cố mặc kệ suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu. Một bàn tay to đưa đến trước mặt, ngón tay thô ráp vuốt ve bờ môi tôi, mang theo cảm giác khiến người ta khiếp đảm: "Không phải tôi đã nói, không được cắn môi sao?"

Giọng nói của Dương Kiếm trầm thấp, xen lẫn vài phần ý vị không rõ ràng. Ánh mắt anh dần trầm xuống, yên lặng nhìn môi của tôi. Lòng tôi bắt đầu cuồng loạn, đầu lưỡi chua sót nói: "Cảm ơn em quan tâm, 'em trai'."

Dương Kiếm buông tôi ra đứng dậy, thái độ rất khó lường. Tôi theo bản năng kéo chăn cao hơn một chút: "Trễ lắm rồi, đi ngủ đi."

Dương Kiếm đột nhiên giơ tay kéo chăn ra khỏi tôi, đến khi tôi kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng anh. Tôi đẩy anh vài cái, anh ôm lấy tôi, đặt đầu tôi trước ngực của anh: "Đừng động đậy".

Đôi tay tôi nắm thành đấm chống trên ngực anh, không cho anh nhích gần hơn nữa, cơ thể tôi hơi run rẩy. Nhiệt độ truyền từ thân thể anh sang da thịt của tôi, tim tôi nặng nề đập. Nước mắt chảy ra.

Tôi mở to hai mắt nhìn nóc giường. Ánh lửa phản chiếu hai bóng người ôm nhau lên đó, run rẩy chập chờn. Tôi tên là Triều Tịch, có phải nghĩa là, cuộc đời tôi nhất định phải bấp bênh đau khổ? Dương Kiếm hô hấp đều đặn như ngủ say, tim anh mạnh mẽ co bóp trong lồng ngực. Tôi buông lỏng tay, bàn tay đặt nhẹ vào vị trí tim của anh. Dương Kiếm từ từ cầm lấy bàn tay tôi, trong bóng tối, tôi không thể thấy được mặt anh. Tôi trở tay cầm lại tay anh, trong sự ấm áp của anh ngủ thiếp đi.

*****

Âm thanh ông ông của máy bay khiến người ta buồn ngủ. Tôi gỡ miếng bịt mắt ra, ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, mây trắng bát ngát. Đi từ Bắc Kinh đến giờ đã bảy tiếng, còn bốn tiếng nữa mới đến Roma.

(Roma: Thủ đô của Italia. )

Ngồi lâu khiến lưng rất mỏi, tôi xoa bóp đôi vai có phần đau nhức của mình. Lúc rời Bắc Kinh là một giờ rưỡi trưa, Bắc Kinh chênh lệch với Roma bảy giờ, cho nên dù ngồi máy bay mười một tiếng, tới nơi vẫn chỉ là năm giờ bốn mươi phút cùng ngày.

Đa số khách trong buồng máy bay đều đang ngủ mê man. Tôi nhìn chung quanh, giữa một đám người tóc vàng mắt xanh có một người đàn ông Châu Á, nhìn vào rất bắt mắt. Anh ta ngồi đối diện xéo tôi, lúc này đang chuyên chú vào chiếc laptop Sony trên tay. Tóc anh ta rất mềm, nhẹ nhàng phủ phủ lên đôi lông mày tinh tế. Mắt hẹp dài thâm thúy, lông mi rất dày hòa vào những đường cong cứng rắn của khuôn mặt, môi hơi cong, chiếc mũi cao thẳng. Mặc dù ngồi trên ghế nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng anh ta nhất định rất cao lớn.

Có lẽ do ánh mắt của tôi làm phiền đến anh ta, anh ngẩng đầu nhìn lại phía tôi. Ánh mắt rất mê người, dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Anh ta nhìn tôi chăm chú, không hề ngại ngùng nhìn thẳng vào tôi mà mỉm cười, nhất thời hai lúm đồng tiền hiện ra trên hai má, nhìn vào có thêm vài phần ngây thơ của trẻ con.

Tôi cũng cười đáp trả, lại tiếp tục kéo bịt mắt giả bộ ngủ. Trên máy bay lại có thể được một chàng trai đẹp mỉm cười với bạn, đó hẳn cũng được xem như là một niềm vui nho nhỏ đi.

Máy bay đáp xuống sân bay Ciampino Roma. Hôm ấy Roma mưa tầm tã. Rời khỏi sân bay tôi lên xe buýt đến trung tâm thành phố. Người bên cạnh không ngừng dùng tiếng Pháp, tiếng Ý hoặc chất giọng đậm mùi Anh ngữ trò chuyện với nhau. Tôi nhìn giọt mưa ngoài cửa sổ, cảm thấy ngày càng đau lòng và chán nản. Một thân một mình đi đến thành phố xa lạ này, coi như có thể quên hết tất cả những chuyện cũ đau buồn rồi.

Tôi ở khách sạn St. George nằm trong trung tâm thành Roma. Cố ý chọn một khách sạn năm sao thế này, chỉ vì tôi muốn có thể tiêu hết tiền ông ta cho tôi trong bảy ngày, cũng như xóa sạch ân tình của ông ta. Có lẽ bây giờ ông ta đang vui vẻ bên cạnh vợ mình đi? Hạnh phúc bình yên. Lòng tôi nhất thời như bị dao đâm vào, tôi tự giễu cười cười, tại sao phải quan tâm những chuyện này chứ. Lúc đầu vì cuộc sống nên mới ở cùng ông ta, giờ đi rồi, đâu cần phải nhớ ai hay xin lỗi ai nữa.

Đến khi tôi thay quần áo xong thì cũng đã hơn chín giờ tối. Mặc dù hiện tại là tháng chín, nhưng Roma có khí hậu của khu vực Trung Hải, nhiệt độ quanh năm khá cao. Tôi chỉ mặc một chiếc váy dài in hoa, đầu đội nón cỏ màu trắng lớn, tay cầm một chiếc túi xách hàng mây tre. Lững thững đi lang thang, cảm nhận khí nóng của mặt đất bốc lên sau mưa phùn. Đột nhiên nhớ đến đoạn miêu tả da diết của Ralph dành cho Meggie, người mà anh yêu lúc ở Vatican xa ngàn dặm trong tiếng chim hót giữa bụi mận gai. Đôi mắt tôi nhất thời như có sương mù, rất mờ mịt.

Vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi đến một con đường xa lạ. Tôi đứng lại, không biết phải làm sao. Trên thực tế mà nói ở đây con đường nào với tôi mà chẳng xa lạ, xem bộ tôi lạc đường rồi.

Tôi xoay người đi trở về, những con đường sáng ngời dưới ánh đèn đường kiểu cũ, bao trọn thành phố mông lung xinh đẹp của thế kỷ mười bảy. Nhưng trong một tá đường phố xinh đẹp kia, con đường nào mới là đường trở về St. George chứ?

Vài thanh niên thân hình cao lớn đi lại phía tôi. Dùng tiếng Anh hỏi tôi xảy ra chuyện gì. Tôi nói với họ mình bị lạc đường. Bọn họ nhìn nhau một cái, nói gì đó với nhau vài câu, sau đó bảo tôi họ có thể dẫn tôi về khách sạn, chỉ là tôi phải trả cho bọn họ hai mươi dollar.

Tôi đồng ý.

Đi chừng mười phút, tôi dần dần cảm thấy không ổn, cảnh quan xung quanh rất xa lạ. Tôi dám khẳng định mình chưa từng đi qua chỗ này. Tôi chần chờ dừng bước: "Đây là đường về thật sao?"

Ba thanh niên phía trước đột nhiên xoay người nhào tới chỗ tôi, bịt miệng tôi lại trước khi tôi kịp la lên, sau đó kéo tôi vào một khúc quanh khuất. Trong ngõ tối đen, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, đến mắt cũng bị che mất. Tôi tự khinh thường mắng bản thân, lại đi tin người lạ ở nơi đất khách quê người. Bây giờ, cái giá phải trả xem ra không nhỏ chút nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-28)