← Ch.14 | Ch.16 → |
Tia nắng mặt trời đầu tiên của bình minh xuyên qua màn tơ chiếu lên da thịt tôi. Tôi từ từ mở mắt. Lưng dán vào lồng ngực anh, bị anh ôm thật chặt. Tôi cúi đầu nhìn cách tay trước ngực mình, tựa như tuyên thệ, bá đạo chiếm lấy.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào tay anh. Nghe sau lưng truyền tới tiếng thở dài nhỏ đến cơ hồ không có: "Hôm nay muốn đi đâu?".
Tôi không trả lời. Tôi vẫn chưa kịp điều khiển được tâm tình của mình, không biết nên dùng thái độ gì để đối với anh. Nhưng anh không cho tôi thời gian suy nghĩ, lật cơ thể tôi qua để tôi đối mặt với anh: "Anh biết em nhận ra".
Câu này giống như khẩu lệnh khiến tôi nâng mắt.
Dương Kiếm không nhịn được cười khổ: "Nếu hoan ái đến vậy mà em còn không nhận ra anh. Thật không biết anh nên vui mừng hay nên tự sát nữa".
Dương Kiếm buông tôi ra, đi xuống giường. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, mắt của anh lại trở thành màu đen tôi quen thuộc. Giữa ngón tay anh có hai chiếc kính áp tròng mỏng tang. Tôi nhắm mắt lại, không đủ khả năng đón nhận ánh mắt của anh. Kéo chăn che đi thân thể mình. Trong lòng tôi hiểu rõ, bị anh lừa là một chuyện. Trơ mắt nhìn anh bỏ đi lớp ngụy trang bao lâu nay lại là chuyện khác.
"Triều Tịch". Dương Kiếm đi lại buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh: "Đừng chạy trốn nữa, đối mặt với vấn đề giữa chúng ta đi".
"Anh muốn em phải đối mặt thế nào?". Tôi bị ép phải mở mắt nhìn anh.
"Đừng giả rằng em không yêu anh nữa". Dương Kiếm hít sâu một hơi: "Trải qua nhiều chuyện như vậy, hao biết bao tâm cơ mới có thể nghe em thẳng thắng thừa nhận tình cảm đối với "người khác"." Khóe môi anh hơi nhếch lên: "Sau này anh không muốn nghe thấy những lời nói dối kia nữa".
Tôi im lặng. Dương Kiếm xoa xoa tóc tôi: "Chúng ta không thể trở về. Nhật Bản, Trung Quốc, Paris, đều không thể trở về".
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
"Tại sao?". Tôi lên tiếng: "Người đuổi theo hôm hôn lễ..."
"Y Đằng Triết". Sắc mặt Dương Kiếm trầm xuống, nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười: "Anh ta và Mộc Sâm tra ra được chuyện anh giả mạo người khác kết hôn với em. Lập tức chạy đến ngăn cản, nên anh chỉ có thể dẫn em chạy trốn".
Tôi không biết nên nói gì. Dương Kiếm nắm tay tôi: "Chúng ta tìm một quốc gia ở Bắc Âu định cư. Chỉ cần ở cùng em, Triều Tịch, anh có thể vì em buông bỏ tất cả. Ruồng bỏ cả thế giới. Lần này, đừng rời khỏi anh nữa, Triều Tịch. Thừa nhận tình cảm em đối với anh, vui vẻ ở bên anh. Có được không?".
Tôi nhìn anh chăm chú. Nỗi khổ sở của anh, sự kiên trì của anh, tình yêu của anh.
Em muốn ở bên anh. Nhưng em lại một mực không ngừng rời khỏi anh. Sự thật thì sao? Hành hạ đi hành hạ lại, rốt em vẫn phải trở lại cạnh anh. Cái này có thể xem là định mệnh không?
Tôi bất đắc dĩ nhìn con ngươi đen nhánh của Dương Kiếm. Đã bao lâu rồi? Tôi không ở gần như vậy, thân mật nhìn anh chăm chú như vậy. Tôi giơ tay nhẹ nhàng sờ tóc anh, sợi tóc lưu luyến quấn quanh ngón tay tôi, mái tóc màu nâu đã lừa gạt tôi: "Màu này rất hợp với anh. Không ngờ người cổ hủ như anh cũng nhuộm tóc".
Dương Kiếm nhếch môi cười: "Trong lòng em anh rất cổ hủ sao?".
"Ăn nói cẩn thận, nghiêm chỉnh đạo mạo. Mặt mũi không có chút cảm xúc nào...".
"Anh cho rằng anh đủ dịu dàng với em". Dương Kiếm bật cười.
"Anh rất "dịu dàng". Em đang nói lúc anh tức giận với em ấy."
Dương Kiếm cúi người hôn tôi: "Triều Tịch, có phải em rất giận anh không?".
Tôi lắc đầu: "Em lấy tư cách gì giận anh đây? Em thương tổn anh như vậy, nói nhiều lời tuyệt tình như vậy".
Dương Kiếm đưa tay ôm tôi vào ngực: "Anh có cảm giác đã trút được gánh nặng. Triều Tịch của anh rốt cuộc trở lại rồi".
Tôi từ từ giơ tay ôm lấy Dương Kiếm. Dán vào cơ thể anh, cảm nhận hơi thở của anh. Sự giao thoa cơ thể này khiến người ta bất giác cảm thấy động lòng. Trên người anh tỏa ra một sức hút khổng lồ làm tôi không cách nào kháng lại.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Nếu như đây là tội lỗi, cuối cùng rồi sẽ bị trừng phạt. Vậy trong thời gian còn lại em sẽ yêu anh thật nhiều. Tôi ôm Dương Kiếm thật chặt. Bỏ qua sự ôm ấp trước mắt, tôi bỗng có dự cảm không lành.
Em sẽ dùng hết khả năng để yêu anh. Chỉ một lần, là cả đời này.
*****
"Lúc ở Paris, có một hôm em nhìn thấy anh ngoài cửa sổ".
Chuyến bay vào ban đêm. Xuyên qua cửa sổ trên thân máy bay, bên ngoài là bầu trời tối om. Nửa đêm, đa số khách trong buồng máy đã mang bịt mắt đi ngủ. Dương Kiếm ngồi kế bên nhàn nhạt quan sát từng cử động của tôi. Một bàn tay đan xen với tay tôi, tay còn lại gõ gõ có tiết tấu bên tay vịn.
"Em thấy nhất định là mình nhớ anh tới phát điên luôn rồi. Em chạy xuống lầu, đứng dưới trời mưa to, không thể tìm thấy anh, nó tựa như một cơn ác mộng vậy".
"Anh đứng trong góc đường nhìn em".
Tôi nghe vậy kinh ngạc quay đầu. Dương Kiếm ngửa đầu dựa vào lưng ghế: "Lần đầu tiên anh thấy em không che giấu sự đau khổ của mình như vậy. Nhưng anh không dám chắc, nếu lần đó anh xuất hiện, liệu em có kích động rồi lại trốn tránh hay không. Đối mặt với em, anh quyết định phải kiên trì".
"Có phải do thái độ của em đã khích lệ anh không?".
"Em không biết phải không, Triều Tịch?". Dương Kiếm tự phụ cười: "Em, từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, đều viết rằng "Y Đằng Kiếm, em yêu anh"."
Tôi không nhịn được bật cười.
Tôi nhìn dáng vẻ trút được gánh nặng của Dương Kiếm, âm thầm dùng sức nắm chặt tay anh. Tại sao cho dù yêu anh bằng cách nào, tâm tôi cũng đau đến như vậy? Tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy? Tôi thấy mình điên rồi. Tôi muốn giữ thật chặt mỗi một giây phút khi ở bên anh. Muốn anh khắc sâu vào sinh mệnh của tôi.
Dương Kiếm cúi đầu nhìn tôi. Ánh mắt trầm xuống, anh nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, rồi nhẹ nhàng hôn xuống môi tôi.
Nụ hôn này tràn đầy dịu dàng, lâu thật lâu mới khẽ buông ra, mang theo sự lệ thuộc và tình yêu say đắm. Sự ấm áp của anh quyến rũ tôi, chỉ dựa vào một chiếc hôn, cơ thể tôi lại trào lên bao nhiêu là sóng gió cuồn cuộn.
Mặt tôi vô cùng hồng, hổn hển vùi đầu vào ngực anh. Dương Kiếm như có như không vuốt ve mái tóc dài của tôi, nhỏ giọng bên tai tôi: "Triều Tịch, anh muốn em."
Tôi càng chui sâu vào ngực anh hơn. Không muốn anh thấy nét mặt bây giờ của mình. Tôi thích vóc người cao lớn, bờ vai rộng, nhiệt độ nóng bỏng, cặp mắt đen nhánh, sợi tóc mềm mại, gương mặt với nét kiên nghị của anh. Đôi môi mím chặt, má lúm đồng tiền. Sự dịu dàng của anh, ấm áp của anh. Thậm chí thích sự lạnh lùng của anh khi đối với người ngoài.
Dương Kiếm ôm tôi sát vào ngực: "Triều Tịch, đồng ý với anh một chuyện".
"Hả?"
"Quên hết tất cả những người từng liên quan đến chúng ta trong quá khứ".
"Ừ."
"Bọn họ sẽ đi tìm chúng ta". Dương Kiếm nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài: "Anh ta nhất định sẽ tìm ra chúng ta".
"Anh ta?".
Tôi ngẩng đầu. Dương Kiếm không trả lời câu hỏi của tôi. Qua lớp kính trên cửa sổ, tôi thấy trong cái bóng phản chiếu của anh, đôi mắt kia mơ hồ hiện lên lửa giận. Cơ thể anh cũng bất giác căng cứng lên.
"Anh ta" là ai? Tại sao sự trầm mặc của Dương Kiếm lại khiến tôi cảm thấy tương lai lênh đênh bất định như vậy? Tôi thấy mình không nắm được hạnh phúc của bản thân trong tay.
Có lẽ, bởi vì cho tới nay hạnh phúc chưa từng ở trong tay tôi.
"Kiếm...".
Tôi kéo áo Dương Kiếm. Tôi sợ. Anh cúi đầu thấy sự sợ hãi trong mắt tôi, dịu dàng hôn tôi một cái: "Ngủ đi, Triều Tịch. Anh ở bên cạnh em".
Tôi nghe lời nhắm hai mắt lại. Nhưng trong lòng vẫn lo âu. Anh ta là ai? Tại sao nhất định sẽ tìm thấy chúng tôi? Mộc Tâm sao? Tôi nhớ lại cô gái đã cầm dao đâm mình, không khỏi nắm chặt quyền. Dương Kiếm phát hiện tôi hoảng loạn, mở các ngón tay tôi ra, mười ngón đan xen với tôi: "Triều Tịch, anh yêu em".
← Ch. 14 | Ch. 16 → |