Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 12

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi tựa đầu lên cửa sổ thủy tinh, nhìn cảnh quan bên ngoài. Bầu trời xanh xám, mưa lất phất rơi. Trên giọt nước phản chiếu ánh đèn neon, người đi đường bắt đầu mặc thêm áo khoác ngoài. Mùa đông dần đến rồi.

Tôi ngửa đầu thở dài một hơi. Sau hôm Gero cầu hôn ấy, anh cho tôi một tuần suy nghĩ. Thời gian đã qua phân nửa, nhưng trong đầu tôi vẫn chỉ là một mớ hỗn độn, không rõ ràng.

Có lẽ trời cao thương xót tôi, để tôi gặp được một người y như anh ấy. Có lẽ đã sai rồi, những tình cảm xưa giờ vốn phải dành cho Gero mới đúng. Nhưng chư thần nhận lầm người, mới khiến tôi và Dương Kiếm có chuyện như thế. Bây giờ là một khởi đầu mới? Hay là một cơ hội sửa chữa sai lầm đây?

Tôi khép hờ mắt cười khổ. Cả hai suy nghĩ này đều có khuynh hướng gả cho Gero. Thừa nhận đi, Dương Triều Tịch. Thật ra mày chỉ muốn đem anh ấy nhìn thành Dương Kiếm, sau đó yên tâm thoải mái mà sống.

Tôi nhìn đường cái, hoàng hôn đã bao phủ cả thành phố. Ánh sáng đèn xe hơi chiếu sáng một mảng phía trước, đột nhiên tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở phố đối diện. Tôi bật ngồi dậy, không tin vào mắt mình. Tầng lầu quá cao, không thể thấy rõ. Tim tôi đập điên cuồng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh đứng nơi đó. Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ chỗ tôi. Tôi không mở đèn, trong phòng tối đen, nên hẳn anh không thể nhìn thấy tôi. Anh mặc áo khoác ngoài màu đen, đôi tay đút túi, khăn quàng cổ rủ xuống trước ngực, tóc đen, vóc người cao lớn.

Là Dương Kiếm.

Trước khi lý trí kịp lên tiếng, tôi đã chạy nhanh khỏi cửa phòng. Thang máy giống như một bệnh nhân bị ho suyễn, chậm rì rì di chuyển. Lòng tôi gấp đến độ muốn phát điên, đẩy nhanh cửa sắt của thang máy, chạy điên cuồng ra ngoài trước bao ánh mắt ngạc nhiên. Mưa to mãnh liệt rơi xuống đất, trời đen kịt, ánh đèn soi sáng hạt mưa trắng. Cuối thu lạnh thấu xương, người tôi nhanh chóng ướt đẫm. Tôi tựa như người thần kinh tìm trong các ngõ ngách của con đường. Không có. Không có!

Tôi đứng lại, tìm được thì sao? Mày đã thề vĩnh viễn không gặp lại anh ấy nữa. Nước mắt không thể không chế lăn dài xuống, hòa với giọt mưa, chảy dài trên khuôn mặt. Tim tôi đau nhói, đây là phản ứng khi bị bỏ rơi. Lúc còn bên nhau không biết quý trọng, để rồi thất vọng mới biết rằng, người đã vĩnh viễn ra đi.

Tôi bị cảm.

Guli hết sức vui mừng khi được nhàn nhã ngồi cạnh giường tôi. Xem tôi thử nhiệt kế. Cô ấy nói bộ dáng khi bệnh của tôi rất đáng yêu, nhu nhược như một con cún bị người ta vứt bỏ. Mặt đỏ au, mắt long lanh gợi tình. Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết đó là do nóng sốt, có điều không có hơi sức để nói.

Cửa phòng bệnh mở ra. Một bó bách hợp xuất hiện, sau đó là Gero. Guli nháy mắt với tôi, rồi viện cớ đi khỏi.

Gero cắm hoa vào bình ở cạnh cửa sổ. Nhìn cô y tá lấy nhiệt kế cho tôi. Miệng tôi rất khô, đôi môi như muốn rách ra. Gero rót một ly nước, đưa cho tôi: "Anh có thể hiểu rằng, em vì đào hôn mà giả bệnh không?"

Tôi bật cười một tiếng. Bờ môi nứt toác ra vài đường, chảy một ít máu. Tôi nhẹ giọng kêu đau: "A".

Trước mặt bỗng tối sầm, đôi môi ướt át mềm mại. Gero cúi đầu từ từ hôn vết thương trên môi tôi. Vốn nhiệt độ đã cao rồi, bây giờ tim tôi dường như có một ngọn lửa bất diệt, thiêu thân thể tôi cháy khô.

Tôi hơi nghiêng đầu tránh môi Gero. Anh dùng trán tựa vào đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Gả cho anh được không? Triều Tịch? Đừng từ chối anh".

"Tôi..." Tôi mở miệng, phát hiện âm thanh mình rất nhỏ, hơn nữa còn có mùi tình dục. Tôi mất tự nhiên hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện lại bị Gero hôn nữa. Một bàn tay anh đỡ sau đầu tôi, môi triền miên thì thào: "Triều Tịch. Em cũng muốn anh mà. Hãy thuận theo tâm tính của mình, đừng tổn thương anh, được không?".

Đừng tổn thương anh, được không?

Cự ly quá gần, tôi có thể thấy rõ sự đau khổ trong mắt anh, không hề che giấu. Anh hình như rất sợ hãi đáp án của tôi. Tôi giơ tay lên, từ từ vuốt ve gương mặt anh.

Dương Kiếm. Dương Kiếm. Là anh đang yêu cầu em, đừng tổn thương anh nữa, đúng không?

Em làm sao có thể tàn nhẫn tổn thương anh?

Em làm sao có thể tổn thương anh?

"Triều Tịch..." Âm thanh của anh hơi run rẩy. Anh đang quỳ một chân trước giường bệnh của tôi, lấy ra từ túi một cái hộp nhỏ hình hoa hồng. Tôi biết bên trong chứa cái gì. Đôi mắt tôi nhuốm sương mù, tâm cũng mông lung mơ hồ theo.

"Gả cho anh, Triều Tịch". Anh nắm tay tôi, từ từ đeo nhẫn vào ngón tay. Tôi không từ chối. Bi thương gần như muốn giết chết tôi, nhưng cái loại hạnh phúc khổng lồ này, không thể ngờ đã đem tôi hoàn toàn nhấn chìm. Đeo nhẫn xong, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nắm tay thành quyền, nghe chính mình nhẹ nhàng nói một tiếng: "Được".

*****

Ratting: 17+

Đoá bách hợp bên cửa sổ đã nở hoa, đây không biết là bó thứ mấy Gero đưa đến rồi. Anh nói với tôi, mọi thứ liên quan tới hôn lễ tôi không cần quan tâm. Anh sẽ lo liệu chu toàn, tôi chỉ cần làm một cô dâu vui vẻ hạnh phúc là được.

Tôi kinh ngạc nhìn đóa bách hợp. Trong phòng ngào ngạt hương thơm, tôi rất thích bách hợp. Từ khi tôi ngã bệnh, Gero không hề tặng hoa hồng nữa. Có lẽ là Guli nói cho anh ấy biết, ai biết được?

Một tập ảnh khổng lồ xuất hiện trước mắt tôi. Gero ôm lấy tôi từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên mặt tôi một cái: "Nơi du lịch trăng mật".

Tôi cười cười, mở tập ảnh ra. Nhất thời mắt mở to, trong tập tranh là một màu vàng vô tận của sa mậc, ánh mặt trời vàng rực ban chiều, cơn gió thổi qua Kim Tự Tháp, còn có dòng sông Nile màu lục bích. Là Ai Cập.

"Làm sao anh... sao anh biết..."

Gero ngồi xuống bên cạnh tôi: "Thích không?".

"Thích". Tôi ngẩng đầu lên, thành thật trả lời. Lần đầu tiên thật tâm cảm thấy vui sau lời cầu hôn của anh: "Đây là nơi em muốn đi nhất".

"Giấc mộng được thỏa mãn rồi nhé?"

"Cảm ơn anh". Tôi dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve sa mạc trong tập ảnh.

Gero hôn vai tôi một cái: "Em vui là được rồi."

"Gero", tôi nhìn chằm chằm tập ảnh, bâng quơ hỏi: "Anh làm nghề gì vậy?".

"Lo anh không nuôi nổi em sao?" Gero trầm trầm cười. Tôi mỉm cười quay đầu liếc anh một cái: "Ừm, hình như việc em đồng ý lời cầu hôn của anh có phần quá mạo hiểm thì phải?".

Gero nghiêng đầu hôn lên khóe môi tôi: "Anh thừa kế một số tài sản. Bao gồm căn biệt thự nhỏ ở đây, toàn bộ đều của anh".

"Ừm". Tôi đáp một tiếng, mắt khép hờ. Môi Gero hướng sang một bên, anh dùng tay mở rộng cổ áo, từ từ hôn lên đầu vai tôi.

Trong lòng tôi trào lên một chút kháng cự. Tôi biết mình nên tiếp nhận anh, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn không chấp nhận được. Tôi hơi nghiêng người tránh, Gero giương mắt nhìn tôi: "Sao vậy?".

"Xin lỗi". Tôi cúi đầu.

Gero thở dài một hơi, rất nhẹ. Anh giang tay ôm tôi vào lòng: "Em rất thích anh, có đúng không? Cho nên em không cách nào tiếp nhận người khác được?".

Tôi tựa đầu lên ngực anh, nghe nhịp tim, cảm nhận nhiệt độ của anh. Đầu óc có phần mơ hồ, nhưng lời vừa rồi của anh vẫn truyền vào tai tôi rất rõ. Đột nhiên tôi chợt hiểu ra gì đó từ trong câu nói kia, đẩy anh ra, khiếp sợ nhìn anh.

Ánh lửa trong lò sưởi âm tường thấp thoáng, làn da màu đồng của anh hơi tối đi. Mái tóc màu rám nắng ánh đỏ, con ngươi dưới hàng lông mi đồng màu phản chiếu màu sắc của ngọn lửa. Anh híp mắt, mặt không biểu cảm đối diện với vẻ mặt khiếp sợ và sự quan sát của tôi.

Là Gero.

Tôi cố gắng khống chế lại nhịp tim, mở miệng, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run rẩy: "Đừng đùa như vậy".

"Anh tình nguyện để em xem anh thành anh ta". Gero đưa tay vuốt ve gương mặt tôi: "Chỉ cần em có thể tiếp nhận anh, không kháng cự anh là được".

"Anh đừng nói như thế". Tôi thở dài, rốt cuộc giọng nói đã bình tĩnh lại: "Anh là anh. Anh ấy là anh ấy".

"Vậy tình cảm của em thì sao? Của anh là của anh, của anh ta là của anh ta sao?"

Tôi ngẩng đầu. Đôi mắt Gero tràn đầy sự thương tổn. Trên con ngươi đen nhánh kia là gương mặt đang mê mang của tôi.

"Anh thật sự rất ghen tỵ với anh ta". Gero nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh lại rất hạnh phúc, bởi vì anh có được em". Gero nắm tay tôi, hôn xuống chiếc nhẫn, sau đó từ từ hôn lên từng ngón tay: "Anh muốn mang lại hạnh phúc cho em, Triều Tịch".

Lần này tôi không cự tuyệt Gero. Sự nóng bỏng trong nụ hôn ấy quen thuộc một cách kỳ lạ. Quanh quẩn mũi tôi là mùi xạ hương khiến đầu óc người ta choáng váng. Bàn tay anh dò đến cấm địa của tôi. Tôi cảm thấy lý trí đang rời xa mình, cơ thể bất giác mềm nhũn xuống. Gero tìm được chỗ nhạy cảm nhất của tôi, chậm rãi vân vê. Tôi hít sâu một hơi, kẹp chặt hai chân.

"Nói rằng em muốn anh, Triều Tịch". Gero nhỏ giọng nói. Anh cũng đang chịu sự dày vò của tình dục. Tôi nhìn anh, đưa tay vuốt ve cổ anh. Toàn thân anh chợt căn thẳng, cười khổ nói: "Triều Tịch, từ từ thôi. Anh không nhịn được cường bạo em mất".

Đầu tôi loạn như dòng nước xoáy. Chỉ có thể lúc chìm lúc nổi trong bể dục. Gero hơi khép mắt, chăm chú nhìn mỗi một phản ứng đau khổ vì tình dục của tôi.

"Tại sao...?" Tôi thấp giọng khóc. Không hiểu tại sao anh lại không dùng cơ thể yêu tôi, chỉ nhìn tôi chăm chú như thế, dùng cách thức này khiến tôi lên tới đỉnh của tận cùng. Gero cúi người đè tôi xuống, cơ thể anh nóng lên, cơ hồ khiến tôi bị bỏng. Anh ngồi giữa hai chân tôi, váy dài bị vén lên, dục vọng của anh cách một lớp quần đâm mạnh vào nơi mềm mại của tôi. Tôi phát ra một tiếng thở dốc thật thấp.

"Nói rằng em muốn anh, Triều Tịch". Gero lặp lại lần nữa bên tai tôi. Bàn tay đưa xuống hạ thân tôi, nâng mông của tôi lên, khiến cho dục vọng kia hãm càng sâu vào trong. Anh thở dốc nặng nề, hết sức cố gắng đè nén khát vọng trong lòng.

Tôi cảm thấy trời đất tựa như quay cuồng, cong người, túm chặt áo khoác của anh.

Gero hôn tôi dữ dội, môi tôi cơ hồ bị cắn nát. Đột nhiên anh buông tôi ra, chạy vào phòng tắm, "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Tôi từ từ ngồi dậy, co người ôm gối, mờ mịt nhìn xung quanh. Trong bóng đêm, không thể tìm thấy đường ra.

Tôi không tìm được lối thoát.

Crypto.com Exchange

Chương (1-28)