Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen - Chương 057

Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Trọn bộ 106 chương
Chương 057
Tiến hành cầu hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Shopee


Thủy Băng Nhu ở trong mộng từ từ tỉnh lại, vươn vươn lưng mỏi, nhìn về phía đồng hồ báo thức ở bên cạnh, trong lòng vô cùng nghi hoặc, theo lý thuyết thì giờ này Tuyệt nhất định sẽ đánh thức cô, hôm nay thế nào trễ như vậy, anh vẫn còn chưa có xuất hiện, khẽ nhíu mày đẹp, cô không có suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy.

Có lẽ động tác vùng dậy của cô quá mạnh, lúc này ngoài cửa phòng ngủ truyền tới tiếng thăm hỏi của một nữ giúp việc: "Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi sao?".

"Mời vào!" Thủy Băng Nhu khàn giọng nói.

Nghe được cô đáp lại, một nữ giúp việc dáng dấp đẹp đẽ cầm khay nhẹ nhàng đi vào, đi theo phía sau cô ấy chính là hai cô gái trẻ ăn mặc theo mốt, một người trong đó cầm trong tay một đống y phục, người còn lại thì trong tay cầm một rương nhỏ màu bạc, trong nháy mắt hai người kia nhìn thấy cô trong mắt cũng thoáng qua kinh ngạc, nhìn dáng dấp họ cũng không phải người trong lâu đài, vậy bọn họ là ai???

Thủy Băng Nhu nhíu nhíu lông mày xinh đẹp, trong mắt mang theo nghi hoặc, người hầu nữ cất xong khay, đi tới trước mặt Thủy Băng Nhu cung kính cúi người chào nói: "Tiểu thư, đây là chuyên gia trang điểm và phục trang do ông chủ sắp xếp cho ngài, sau khi ngài dùng điểm tâm xong họ sẽ giúp ngài trang điểm."

"Hả? Sau đó thì sao?" Thủy Băng Nhu đối với hành động của Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy nghi ngờ, vô duyên vô cớ lại sắp xếp những người này tới đây, cô đối với ăn mặc từ trước đến giờ tương đối tùy tiện, cái này anh ấy biết rõ mà.

"Sau đó? Cái này.... . Cái này sau đó họ sẽ giúp tiểu thư ăn mặc vô cùng rực rỡ, chỉ là tiểu thư vốn đã vô cùng rực rỡ rồi." Cô hầu gái nghe Thủy Băng Nhu hỏi khổ não nói, thật ra thì cô cũng không biết vì sao ông chủ sắp đặt những người này đến đây, cô chỉ biết ông chủ phân phó sau khi tiểu thư tỉnh lại liền giúp tiểu thư ăn mặc thật đẹp, sau đó đưa đến một nhà hàng sang trọng, vì vậy tiểu thư hỏi cô như thế, cô cũng không biết trả lời ra sao.

Nhìn bộ dáng cô hầu gái ấp a ấp úng, nghĩ có lẽ cô ấy cũng không biết rõ ràng sự việc, Thủy Băng Nhu không có tiếp tục hỏi nữa, mà là bỏ lại một câu "Tôi đi rửa mặt", sau đó liền đi vào phòng tắm.

Một lát sau, Thủy Băng Nhu đã từ phòng tắm đi ra, im lặng ngồi ở trước bàn trang điểm.

Hai cô gái đứng sau lưng cô hầu gái lúc này mới khẽ cúi người chào Thủy Băng Nhu, sau đó bắt đầu ở trên người cô bận việc, từ kiểu tóc, trang điểm, rồi đến mặc thử lễ phục, đeo đồ trang sức, mọi thứ chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

Ước chừng mấy canh giờ sau, Thủy Băng Nhu chậm rãi từ trên lầu đi xuống, theo sát ở sau lưng cô chính là cô hầu gái cùng hai cô gái mới tới lúc trước.

Quản gia và các người hầu đã sớm chờ trong phòng khách thấy bóng dáng của Thủy Băng Nhu thì trong mắt lóe lên kinh ngạc, quá đẹp! Thật sự là quá đẹp! Bình thường không trang điểm tiểu thư giống như một đóa hoa lan, trong lúc vô ý phát ra khí chất cao quý, lúc này tiểu thư giống như một đóa hoa hồng chớm nở, tràn đầy hấp dẫn.

Thợ trang điểm đứng ở sau lưng Thủy Băng Nhu vẻ mặt kiêu ngạo, vốn là tiểu thư chính là người xinh đẹp nhất bọn họ từng gặp, cộng thêm kỹ thuật hóa trang cao cấp của họ, lúc này khiến mọi người mê mẩn đến đầu óc choáng váng cũng không có gì lạ, điều mong đợi nhất chính là muốn nhìn thấy biểu tình của ông chủ khi nhìn bộ dạng này của tiểu thư, không biết là hóa thân thành sói, hay là giận dữ ngút trời? Họ rất tò mò đợi.

Mọi người ở đây còn đang mê mẩn, Thủy Băng Nhu đã cau mày xuống tới phòng khách rồi, một nhóm người đều ở cả đây duy chỉ thiếu Hoàng Phu Tuyệt, cô liền hỏi: "Bác Quản gia, Tuyệt đâu?"

Quản gia bước nhanh đi lên trước, cung kính trả lời: "Tiểu thư, ông chủ đang chờ ở nhà hàng, lão Trương sẽ đưa ngài tới đó."

Thủy Băng Nhu khẽ gật đầu một cái, ôm tâm tình thấp thỏm lên xe lão Trương.

Trong chốc lát, xe con đi đến trước một nhà hàng thiết kế trang nhã trên núi, lão Trương để cô xuống xe.

Thủy Băng Nhu từ từ đi vào trong nhà hàng, trong mắt nhất thời sáng lên, cả nhà hàng hiện tại đầy những quả bóng nhỏ màu hồng, còn có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, ánh nến đã đựoc đốt lên tỏa ra sắc vàng lung linh tinh diệu, lúc này phòng ăn không có một ai, Thủy Băng Nhu cho là mình đang lạc bước vào thế giới cổ tích.

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp ở đối diện vang lên: "Nha đầu, anh vì em bố trí như vậy có thích không?", dứt lời, một người mặc tây trang màu đen, khuôn mặt anh tuấn từ góc tối đi ra, mang theo nụ cười dịu dàng, khi mắt thấy cách ăn mặc của cô thì nhất thời tức giận trào dâng, thật nhanh chạy đến trước mặt cô, cực kỳ tức giận hỏi: "Nha đầu, ai cho em mặc y phục như vậy?".

Lúc này Thủy Băng Nhu mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ tươi, dây áo để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của cô, thiết kế thấp ngực này làm cho phần ngực như ẩn như hiện khiến người ta mơ mộng, chất liệu vải tơ lụa mềm bao bọc cơ thể, khiến cho đường cong lả lướt nổi bật của cô hoàn toàn lộ ra không sót một chút nào.

"Không phải anh muốn em mặc sao?" Thủy Băng Nhu kỳ quái hỏi ngược lại, nghe thợ trang điểm nói tất cả đồ trang sức cô mang trên người đều là anh tỉ mỉ chọn lựa, sao phản ứng của anh ấy lại giống như là đang rất tức giận, cô mặc khó coi như vậy sao?

"Đáng chết, lại để cho em mặc loại y phục hở hang nhu vậy." Hoàng Phu Tuyệt nhỏ giọng quát, cố gắng đè nén cơn giận của mình, lo lắng không cẩn thận dọa đến cô, anh chỉ kêu thợ đến trang điểm cho cô, cũng không nói muốn ăn mặc trở thành hình tượng mị hoặc đến độ này, vừa nghĩ tới ngoài anh đã có người nhìn thấy bộ dáng mê người này của cô, trong lòng anh ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng đã có.

"Nhưng vị tiểu thư kia nói là anh kêu cô ấy chọn lựa như vậy, rất khó coi sao?" Thủy Băng Nhu nhỏ giọng mở miệng hỏi.

"Đáng chết quá đẹp, nhưng là về sau chỉ có thể mặc cho một mình anh xem." Hoàng Phu Tuyệt bá đạo nói, liếc nhìn vóc người rất đẹp của cô, hô hấp đột nhiên hơi chậm lại, vừa rồi chỉ lo tức giận, không có quan sát kỹ nha đầu của anh, không nghĩ nha đầu của anh lại mê người đến như vậy.

Hoàng Phu Tuyệt điều tức lại hô hấp, ôm hông của Thủy Băng Nhu, dẫn cô đến chỗ ngồi ngồi xuống.

"Tuyệt, sao trong nhà hàng này không thấy xuất hiện vị khách nào khác vậy?" Thủy Băng Nhu ngắm nhìn bốn phía, nghi ngờ hỏi.

"Ha ha ha...... Nhà hàng này tối nay đã được anh bao trọn, bởi vì tối nay là thời khắc quan trọng trong đời anh." Hoàng Phu Tuyệt thần bí nói, sau đó đi về phái bên kia của bàn ăn.

"Hả???" Thủy Băng Nhu nghi ngờ nhíu mày, nhìn anh lại từ từ lại gần cô, hai tay đặt ở sau lưng.

Đột nhiên, Hoàng Phu Tuyệt ở trước mặt Thủy Băng Nhu quỳ một chân xuống, từ phía sau giống như ảo thuật lấy ra một bó hoa hồng to, một cái tay khác lấy ra một cái hộp màu đỏ, bên trong có chứa một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.

Hoàng Phu Tuyệt đắm đuối đưa tình nhìn cô, dịu dàng mở miệng nói: "Tiểu thư Thủy Băng Nhu, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy, hình ảnh của em đã khắc vào trong tim anh, hi vọng từ nay về sau mỗi một ngày đều có thể cùng em đồng hô hấp cộng vận mệnh, anh yêu em, gả cho anh đi!"

Thủy Băng Nhu kích động không biết làm sao, hai mắt nhòa lệ mịt mờ nhìn anh, mà Hoàng Phu Tuyệt đợi không được câu trả lời chậm chạp của cô, trong lòng càng ngày càng nóng nảy, nha đầu của anh chẳng lẽ ghét bỏ anh sao! Khi anh thấy nước mắt của cô, càng thêm không biết phải làm sao, vội vàng thả hoa trong tay ra, đau lòng lau nước mắt cho cô.

"Ngoan, đừng khóc, đều là anh không tốt, có phải hành động của anh đã hù dọa đến em không?" Hoàng Phu Tuyệt nén đau lòng giải thích với cô, anh không hy vọng cô nói ra bất kỳ lời cự tuyệt nào, bởi vì vô luận như thế nào, đối với cô, anh cũng sẽ không buông tay.

Thủy Băng Nhu lắc đầu một cái, khàn giọng nói: "Không có, em quá cảm động, đời này gặp được anh, thật may mắn biết bao. Tuyệt, em cũng yêu anh."

Nghe được lời của cô... , Hoàng Phu Tuyệt kích động mà khẩn trương hỏi: "Em nói như vậy là đồng ý gả cho anh rồi đúng không?". Thủy Băng Nhu ngượng ngùng gật đầu một cái.

Thấy cô đáp lại, cảm thấy kích động trong lòng càng thêm lợi hại, thì ra nha đầu của anh không có ghét bỏ anh, Hoàng Phu Tuyệt lộ ra mỉm cười hạnh phúc, tự mình đeo cho cô chiếc nhẫn kim cương mà anh đã cho người đặc biệt vì cô thiết kế, khẽ hôn mu bàn tay cô, sau đó kích động ôm lấy Thủy Băng Nhu ở bên cạnh xoay tròn.

"Ha ha ha.... Thật tốt quá... Nha đầu của anh đồng ý gả cho anh rồi, ha ha ha.... Anh là người người hạnh phúc nhất trên đời...." Hoàng Phu Tuyệt vừa xoay vừa cười.

"Ha ha ha......" Thủy Băng Nhu nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, ôm cổ anh cười.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-106)