Ngày kì lạ
← Ch.08 | Ch.10 → |
Chiều hôm sau, trên cầu
Tuấn đang ngồi vắt vẻo trên thành tàu và nó đứng bên cạnh
-Thế nào, anh tìm ra gì chưa?-nó hỏi
-Thật kì lạ phải không, hai tên kia có thể dễ dàng tìm ra em trong số những người con gái ấy còn tôi thì lại không thể nhận ra em như trước đây tôi luôn tìm thấy Nguyên. -hắn nhìn xa xăm và nói như tự nói với chính mình
-Vậy là...
-OH. Darling, you're not my darling anymore.
Nó cười
-Buồn nhỉ?
-Uhm. buồn chết đi được ấy
Cả hai cùng cười
-Ngày mai tôi quay lại Anh-hắn nói tiếp
-Sao gấp thế?-nó hỏi
Bỗng nhiên hắn lấy từ trong túi ra một cái nhẫn
-Gì đây, nếu muốn cầu hôn tôi thì phải quì xuống đó-nó đùa
-Vậy tôi quì nhé.
-ĐỪNG....
-Đùa thôi, cái nhẫn này tôi sẽ cầu hôn người yêu của tôi
Và hắn quì xuống thật
-Vậy.... em sẽ giữ hộ tôi nó đên khi tôi thực sự gặp được người ấy chứ.... vì cho đến bây giờ người chủ của nó vẫn là em
.....
-Được thôi, tôi sẽ cầm hộ anh đến khi anh muốn lấy lại nó.
.........Hôm sau, ở sân bay.........
-Anh đi bình an nhé-nó ôm nhẹ người bạn tốt.
-Được rồi, nếu tên này bắt nạt em-chỉ Bảo Quân-thì goi tôi nhé, tôi thế chỗ hắn cho
-Trước đó, anh nhớ chuẩn bị quan tài đi nhé-Bảo Quân bình thản
-Được rồi, hai người.
"Mời các hành khách của chuyến bay mang mã hiệu VE 118 khởi hành từ Hà Nội đến Luân Đôn mau đến phòng làm thủ tục, chuyến bay sẽ khởi hành trong 1h nữa... chúng tôi xin nhắc lại....."
-Đến giờ tôi phải đi rồi, tạm biệt nhé
-UHM
Tuấn kéo chiếc va li đi, được mấy bước, hắn quay lại:
-Nhớ giữ cẩn thận hộ tôi nhé.
-Biết rồi mà. -nó gật đầu
Sauk hi hắn vào phòng check in, Bảo Quân hỏi
-Hắn nhờ em giữ gì vậy?
-Không có gì, về thôi-thấy nó không nói, cậu cũng không hỏi
Đang định quay về thì nó nhận được điên thoại:
-Alo
-CHỊ À-giọng hét lảnh lót oanh vàng của em gái nó vang lên đầy kiêu hãnh.
-Uh, sao thế?
-Em mới về nước, đang ở sân bay, chị đang ở đâu thế, đón em?
-Sao về gấp thế mà không báo chị?
-Em sorry mà, tại papa bắt về có việc quan trọng. Chị ở đâu vậy?
-Cũng đang ở sân bay này, em ở cửa sổ mấy để chị đón?
-Good. Số 3, em chờ đó
Bảo Quân nhìn nó
-Em gái à?
-Uh. nó vừa xuống máy bay, mình đi đón nó luôn đi.
-Em có em gái sao?-cậu hỏi, hồ sơ của nó nói mẹ nó mất ngay sau khi sinh nó mà
-Em gái cùng khác mẹ. là con của papa và dì, kém tôi 1 tuổi.
Nó giải thích nhanh và kéo Bảo Quân đi.... đến nơi đang chen lấn để tìm em gái thì nó va phải ai đó
-Xin lỗi-nó cúi đầu
-Bảo Anh...cậu làm gì ở đây vậy?-Nhật Huy ngạc nhiên
-Nhật Huy? Tôi tiễn một người bạn, còn cậu?
-Đón một người. -Nhật Huy có vẻ không hứng thú chỉ vào cái biển tên
"Welcome Trần Tuyết Ly"
Trần Khánh Ly trùng tên em gái nó.... chắc không phải chứ?
Đúng lúc ấy, tiếng lanh lảnh lại vang lên
-CHỊ!
Một cô gái da trắng với mái tóc uốn nhẹ màu nâu ôm lấy gương mặt như búp bê mặc bộ đồ bó sành điệu vẫy tay loạn xạ với nó và chạy lại phía họ.... nhìn cái biển tên
-Chị. chị biết em về sao mà đón, em nói cha không bảo chị mà-cô nàng phụng phịu
-À-nó vội xua tay đính chính-không phải chị tới đón em mà là bạn chị Nhật Huy, cậu ấy tới đón 1 người bạn có lẽ tên giống em.
-Nhật Huy?Hoàng Nhật Huy là bạn chị sao?
-Phải, em biết cậu ấy?-liếc nhân vật chính và nhận được cái nhún vai tỏ vẻ tôi không hề biết cô ta.
-Không hẳn, cha nói em về để gặp cậu ấy mà, và hình như hôm nay cậu ta đón em thì phải-ngó nghiêng.
-Thực ra...-nó đang định giới thiệu thì...
-Đây là bạn chị sao?-chỉ hai tên con trai đang đứng phía sau.
-Ừ. -nó gật đầu xác nhận
-Chào hai anh, em là Tuyết Ly.
-Hi, em-Nhật Huy cười
Bảo Quân thì chỉ gật đầu chào lại nhưng cả hai thì cùng chung suy nghĩ "cũng xinh đấy như không bằng cô chị" còn cô nhóc thì có chút bực mình và thích thú vì lần đầu tiên có kẻ không đổ trước nụ cười thiên thần tái thế của mình, lạnh lùng, đúng kiểu cô thích.
-Ly này, Nhật Huy là...
Nhảy vào chặn họng
-Một trong hai người phía sau phải không ạ?
Gật gật
-Cậu ấy là...
-Đừng chị, để em tự đoán đi
Cô nhóc khoanh tay đi xung quanh hải anh chàng ngắm nghía một thôi một hồi và dừng lại trước mặt Bảo Quân
-Anh là Nhật Huy phải không?-và hồn nhiên ôm chầm lấy cậu
3 con người shock toàn tập-1 kẻ đắc chí nhận nhầm
Một ngày đầy kì lạ.... một kẻ ra đi, một người mới đến....
Tuyết Ly đánh đu trên người Bảo Quân như vậy gần 3' mới nhận ra bầu không khí đang trở nên kì lạ xung quanh mình, miễn cưỡng buông cậu ra, cô nàng hua hua tay trước mặt nó:
-Hey, hey...mọi người sao vậy?
Sực tỉnh...nó hung hắng mấy cái rồi đi tới bên cạnh cô em
-Ly à, thực ra-chỉ về phía sau-cậu ấy mới là Nhật Huy, còn đó-chỉ về phía trước-là Bảo Quân, bạn chị
Cô nàng bắt đầu ngơ ngác nhìn hai anh chàng, Nhật Huy thì ngó lơ còn Bảo Quân thì chẳng phản ứng gì, chỉ tay đúc túi quần, đáp trả ánh mắt của nó bằng vẻ cao ngạo cố hữu của mình như muốn nói "Đâu phải lỗi của anh, là cô ta chủ động ôm anh đấy chứ"
Tuyết Ly sau 1 vài giây ngơ ngác, gương mặt xinh xắn như có chút hồng lên vì ngượng, lập tức nở 1 nụ cười marketing cực kì hoàn hảo:
-Vậy sao? Thế là nhận nhầm rồi, ngại quá, xin lỗi hai anh nha.
Câu nói làm gián đoạn màn đấu mắt nảy lửa giữa hai con người, dời ánh mắt nhìn của mình sang cô em dễ thương, nó xoa đầu Ly
-Không sao đâu, người quen cả mà, nhưng lần sau thì đừng có lanh chanh nữa nha, em chẳng thay đổi gì cả-liếc nhìn Bảo Quân-tên đó mắc bệnh truyền nhiễm giai đoạn cuối đấy, đừng có đụng vào.
Bảo Quân sững người nhìn cô bạn gái của mình, có đời thủa nhà ai lại đi nói người yêu mình mắc bệnh truyền nhiễm sắp chết không, chơi hắn hả? Được lắm, .... Cứ đợi đấy xem hắn trả đũa thế nào.... và đáp trả ánh nhìn đầy nguy hiểm của Bảo Quân là một khuôn mặt theo kiểu "Thế nào, muốn gì? Xem anh làm gì được tôi?" làm hắn càng thêm lộn ruột
Giỏi, giỏi lắm, xem ra gần đây hắn chiều nó quá nên muốn nổi loạn phải không?
Hừ
Tiếng cười của Nhật Huy và Tuyết Ly vang lên một lần nữa đã thành công trong việc làm ngừng tạm thời cuộc chiến ngầm giữa hai người này, nó còn kịp lè lưỡi làm mặt ma với Bảo Quân trước khi quay đi, để lại một khuôn mặt nhăn nhó đầy khó chịu.
Nhật Huy cố nín cười, lên tiếng
-Thôi, không đùa nữa, bây giờ cũng muộn rồi, hay chúng ta đi ăn gì đi, coi như ăn mừng Ly về nước luôm, oke, tôi biết một nhà hàng Ý rất ngon.
-Phải đó, mình đi ăn đi, em cũng đói rồi, đồ ăn trên máy bay tệ quá-Ly đồng tình
Hai người kia nhìn nhau rồi cũng không có ý kiến gì.
-Vậy.... Bảo Quân, cậu đưa Bảo Anh và Ly về nhà cất đồ nhé, để tôi qua nhà hàng trước.
-Vậy cũng được. -Bảo Quân gật đầu
Ra đến xe, sau khi cất đồ vào cốp xe, nó đang định trèo lên xe thì bỗng cô em cản nó lại
-Sao vậy?-nó khó hiểu
-Chị...để em ngồi trên nha, em bị say xe mà. -kèm theo một ánh ngây thơ, trong sáng, nụ cười quen thuộc
Nó chưng hửng, cô em của nó bị say xe hồi nào vậy trời? dù khó hiểu nhưng nó vẫn nhường chỗ cho cô em mình mà không nhận ra rằng trong ánh mắt của Tuyết Ly khi đó phản chiếu một hình ảnh duy nhất đó là Vương. Bảo. Quân
Trên đường về, nó rút cuộc đã nhận ra một điều mà đáng lẽ nó nên biết ngay từ đầu, đó là cô em yêu dấu của nó, phải, dù không muốn thừa nhận nhưng cô em nó có vẻ đang muốn giành bạn trai với chị thì phải, hay là nó đã quá nhạy cảm nhỉ, không phải chứ, đông thời nó nhận ra rằng việc đó làm nó khó chịu hơn nó nghĩ, hừ, cứ nhìn cái cách Bảo Quân cười cười trò chuyện với con em nó như thể thân thiết lắm là đủ cho nó muốn phát hỏa rồi, lại còn được cô em yêu dấu song kiếm hợp bích cùng Bảo Quân, cái gì cũng anh ơi với chả anh Quân ơi kiểu như em nó mới nó mới là bạn gái của hắn chứ không phải nó ấy, bực mình thật, các người coi nó là vô hình à, tính bơ nhau chắc. Nó lườm Bảo Quân ở ghế lái với ánh mắt có sức sát thương ngang dao kiếm nhưng hắn, rõ ràng biết nhưng lờ đi, phải, hắn dám lờ đi sau khi ném cho nó cái nhìn ngang ngược "Đây là tôi trả thù em, ghen đi, ghen rồi kìa"
WHAT? GHEN Á?
G. H. E. N?
Never baby
Tại sao nó lại phải ghen chứ, không đời nào, làm gì có chuyện đó-nó tự phủ nhận...nhưng sao lại tức thế này nhỉ? Ghen là như thế này sao?
Trong lúc nó đang lơ mơ với cái phát hiên mới mang tính cách mạng của mình thì Tuyết Ly kéo nó trở về:
-Hai người quen nhau lâu chưa vậy?
Ừ nhỉ, không nói thì cũng không nhớ, nghĩ lại thì nó và hắn quen nhau cũng được gần 1 năm rồi, đã biết bao chuyện xảy ra...không ngờ tới có lúc nó lại là bạn gái của cái tên nó từng thề không đội trời chung, bất giác nở một nụ cười, cục tức xẹp đi 1 nửa.
-Chắc cũng gần năm rồi-nó nhìn ra cưởi sổ, như đang trôi về quá khứ-từ lúc tên này bị bệnh giai đoạn đầu cơ-nó lại châm chọc
-Thế sao?-Bảo Quân nhướng mắt lên.
Tuyết Ly khúc khích...
-Này, hai người có phải là bạn không vậy, sao em thấy hai người giống kẻ thù hơn đấy...
Ừ thì đương nhiên là nó và hắn không phải là bạn rồi, hắn là bạn trai nó mà, sao có thể là bạn được...nhưng đúng là giống kẻ thù hơn thật, lần nào gặp nhau cũng cãi nhau chẳng nói chuyện được yên ổn quá 5'.... Thế thì có tính là yêu không nhỉ? Các cụ bảo Yêu nhau lắm cắn nhau đâu mà, phải không, cũng chí lí ra phết đấy chứ
Bảo Quân nhìn nó qua tấm gương chiếu hậu, cố nhịn cười trước sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt của nó, đầu tiên thì mặt hằm hằm, lườm hắn muốn rách mặt luôn, xong thì lại mơ mộng kiểu thi sĩ, hồn như đang trôi về một nơi xa lắm, xong thì lại đăm chiêu như suy nghĩ gì đó nghiêm trọng lắm, thoáng buồn nhưng ngay lập tức lại bừng bừng khí thế...ôi trời, sao khuôn mặt con người lại có thể biểu cảm như thế nhỉ?
Nhưng... khi nãy...nó giới thiệu hắn là bạn nó phải không? Bạn mà không phải là bạn trai sao? Hắn nhíu mày, nó muốn giấu hay phủ nhận mối quan hệ này sao, hắn đều không cho phép...
Đúng lúc ấy, Ly lại tiếp:
-Nghe nói thành phố rất đẹp nha, khi nào anh phải dẫn em đi tham quan đấy, hứa nhé?
Bảo Quân hơi ngập ngừng trước lời đề nghị có phần thân thiết quá của cô nàng này, nhưng liếc nhìn ra phía sau, hắn tò mò, thực sự tò mò muốn biết khi chọc cô nàng này nổi giận thì sẽ như thế nào, liệu nó ghen có giống các cô bồ trước của hắn không nhỉ? Không ý thức, môi hắn khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng cũng đầy gian tà.
-Được, đương nhiên rồi. Làm sao tôi có thể từ chối 1 tiểu thư như em được?-khẽ liếc về phía sau
Tuyết Ly hơi đỏ mặt trước lời tán tỉnh của cậu nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười đắc thắng... còn nó chỉ im lặng và dành cho Bảo Quân cái nhìn đầy chết chóc.
Xịch.
Chiếc xe đỗ lại trước của nhà nó, hai chị em mang đồ vào nhà, dù hoàn toàn không muốn nhưng nó vẫn mời thep phép lịch sự:
-Anh vào nhà đợi không?
Cứ tưởng hắn sẽ từ chối, ai ngờ được rằng tên đại vô lại Vương Bảo Quân không biết xấu hổ, da mặt dày như bọc thép dày 5cm lại tỉnh bơ nói:
-Thế cũng được.
Không còn cách nào phản đối, há miệng mắc quai vì chính mình mở mồm mời hắn vào nhà, chả nhẽ bây giờ lại bảo: "Tôi cấm cửa anh bước vào nhà tôi, tránh xa nhà tôi ra à?" ôi trời, ai mà ngửi được? Vậy là đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hậm hà hậm hực, chẳng phải hắn nên cười và nói: "Không sao, hai người vào đi, tôi đợi ở ngoài là được rồi sao". Đúng là cái tên trời đánh mà.
Đang lỉnh kỉnh với đống va li to, va li bé của cô em yêu dấu, tay xách nách mang đủ loại đồ, nó đi được mấy mấy bước lại rơi, bức xúc. hôm nay nó ra đường không xem ngày hay sao mà gặp toàn chuyện bực mình không vậy? Muốn chống đối nó à? Mà chẳng phải trong những trường như thế này ở trên phim hay trong truyện luôn luôn xuất hiện nhân vật nam chính ra tay galang, hào hiệp giúp đỡ nhân vật nữ chính hay sao, tại sao ở đây lại không có chứ?-khuôn mặt Bảo Quân với nét cười ngạo mạn lướt qua đầu nó trong 1 phần vạn giây. Lắc lắc đầu xua đuổi cái hình ảnh đáng nguyền rủa ấy ra khỏi đầu.
Đây là thực tế chứ không phải thế giới của Hollywood và An-đéc-xen, lấy đâu ra bạch mã hoàng tử, nhảm nhí, chuyện cổ tích à, hoang đường! Họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau, đừng mơ! Cuộc sống vốn không phải là một nơi toàn màu hồng. Nàng lọ lem tốt bụng nhận được tình yêu của hoàng tử, nàng công chúa ngủ trong rừng được đánh thức khỏi giấc ngủ ngàn năm bởi nụ hôn của chàng hoàng tử(t. g: óe, thế thì công chúa đáng tuôi cụ hoàng tử à, shock!) rồi thì cô tấm chết ba lần bảy lượt cuối cũng vẫn làm vợ vua.... lấy đâu ra? Cái thế giới của nàng tiên và ông bụt vốn chỉ tồn tại trong cổ tích để ra ngủ và lừa dối trẻ con mà thôi, còn nó thì đã qua cái giai đoạn đấy lâu rồi, cứ nhìn vào cuộc đời mẹ nó thì biết, cả đời hi sinh cho chồng con, thậm chết vì sinh nó mà chết, khác nào nó đã gián tiếp tiễn mẹ nó xuống gặp Diêm vương, rồi bà nhận lại được cái gì, vài lời tiếc của bố nó khi nhắc về mẹ khi còn nhỏ, đôi lần đi thăm mộ mẹ cùng cha và...hết. Khỉ thật. Hi sinh tất cả để đổi lấy 2 từ duy nhất LÃNG QUÊN.
Nước mắt nó bất giác chảy ra, không ý thức. Không hẳn là đau lòng, chỉ là... nó cũng không biết nữa, đã bao năm trôi qua, đáng lẽ nó phải trở nên chai lì rồi mới đúng, có lẽ từ tận sâu trong lòng nó vẫn cô đơn và cần một chút ấm áp.... bỗng nhiên hơn lúc nào hết nó thấy mình cần Bảo Quân kinh khùng, ở bên hắn dù sao cũng ấm áp hơn.
Một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt, mong mang và dễ vỡ như thủy tinh nhưng nó chưa kịp lăn dài trên khuôn mặt nó thì đã có một bàn tay ấm áp gạt giọt nước mắt ấy đi, giọng nói ấm áp vang lên
-Không sao chứ, sao tự nhiên lại khóc vậy?
Nó ngước mắt lên và.... thất vọng. Nó đã hi vọng, đã thực sự nghĩ rằng đó là Bảo Quân, nó đã thấy vui vui vì rốt cuộc thì hắn cũng đã ở bên nó khi nó cần hắn nhất nhưng.... không phải, dù rất muốn phủ nhận hiện thực trước mắt, dù rất muốn tự lừa dối bản thân tin vào điều mà mình biết là ảo ảnh nhưng không thể, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ dịu dàng vừa rồi danh cho nó không phải là của Bảo Quân mà là Nhật Huy.... nó thoáng buồn, Bảo Quân-hắn luôn ở đâu mỗi khi nó cần hắn chứ? Nước lại chảy ra, không kìm được.
-Haiz, ngại quá, chắc tôi bị dị ứng rồi, tự nhiên nước mắt cứ chảy ra như vậy. -nó đưa tay quệt đi dòng nước mắt đang chảy tèm lem, nhưng sao thế này, cứ quệt mãi quệt mãi mà nước mắt cứ chảy ra, thôi đi, đừng khóc nữa, không được khóc trước mặt người khác nữa, mày từng thề như thế mà, ngu ngốc, mau dừng lại đi.
Trong phút chốc, không biết làm thế nào, lung túng trước những giọt nước mắt của nó, Nhật Huy cảm thấy đau lòng, tại sao nó luôn khoác lên trên mình một bộ dạng vui tươi hoạt bát để rồi lại đứng khóc một mình thế này chứ. Bất giác cảm giác muốn che chở nó, được ôm nó vào lòng nổi lên, dám cá cậu bây giờ có thể giết chết tên nào làm cho nó khóc, cậu đưa tay ôm nó vào lòng
-Thôi nào, đừng khóc nữa, có gì nói tôi nghe đi, tên Bảo Quân bắt nạt cậu phải không? Để tôi xử hắn cho
Nhật Huy đang ôm nó trước cửa nhà nó, phải, nhưng bỗng nhiên nó không muốn đẩy cậu ta ra dù lý trí nó mach bảo nó cần làm như vậy, đã quá mức bạn bè rồi, nhưng thật sự vào giây phút này đây, nó cần một bờ vai để tựa vào, nếu không nó sẽ gục ngã mất. Nó ở yên trong vòng tay ấm áp và vững chãi của Nhật Huy, hương hoa Lavender quấn lấy nó...chẳng biết rằng cách đó một đoạn có 1 tên đang chuẩn bị giết người, không khác gì quả bom nguyên tử đang đếm ngược.
Bảo Quân đang nổi điên, phải, thực sự phát điên lên rồi, tại sao nó dám để tên đó ôm chứ, lại còn ngay trước mũi hắn nữa chứ, muốn trả thù hắn thì cũng đâu nhất thiết dùng cách này chứ, khi nãy nó còn khóc nữa, không phải khóc vì hắn đâu nhỉ, tội lỗi là Bảo Quân lại thấy vui khi nghĩ nó khóc vì hắn, quái thật. Khi nhìn thấy nó khóc hắn đã lo lắng thế nào.... nhưng hắn đã chậm một bước để phải chứng kiến cái cảnh này, Nhật Huy được lắm, nếu không phải cô ấy khóc vì hắn thì hắn đã cho cậu ta 1 đấm rồi.
Nó đang tức hắn, nếu bây giờ hắn xuất hiện thì chắc còn làm nó khóc ghê hơn ấy.... trong nhà Tuyết Ly nhìn Nhật Huy đang ôm cô chị mình mà trên môi vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.
Một lúc sau, nó ngừng khóc, mọi buồn phiền dường như cũng vì thế mà trôi đi hết, nó nở một nụ cười nhẹ nhõm
-Cảm ơn cậu, Nhật Huy
-Không có gì.
-Chúng ta vào thôi.
....
Trong nhà, Bảo Quân đã kịp rút lui vào trước và đang giả vờ ngồi xem tivi, còn Ly thì đang sắp xếp cái gì đó. Bảo Quân cố nhìn nó bằng ánh mắt như bình thường như nó vẫn nhận ra trong ánh mắt ấy có chút khác thường
-Sao lâu vậy?-Bảo Quân hỏi dù đã biết câu trả lời
-Uhm, gặp Nhật Huy nên đứng nói chuyện chút-nó ngại-Ly, xong chưa em, đi thôi-nó nhanh chóng đổi đề tài.
-Em xong rồi đây, chúng ta đi thôi.
Không hiểu vô tình hay cố ý mà Nhật Huy hôm nay không đi oto mà đi moto, thế là cô em iu dấu sau khi nhìn thấy quả xe phân phối lớn đã làm ra vẻ phát khiếp
-Em sợ đi xe moto lắm, Bảo Quân, anh cho em đi nhờ nhé. -mắt chớp chớp, mồm đớp đớp.
Bảo Quân ngần ngừ nhìn nó nhưng nó lảng đi, rồi hắn cũng gật đầu.
-Vậy Ly, em đi với Bảo Quân nhé, chị đi cùng Nhật Huy mua chút đồ đã. -nó không muốn đi cùng Bảo Quân và Ly nữa, nếu không chắc nó không kiềm chế được mà phát hỏa lên quá, thế thì mất hình tượng lắm, hơn nữa sau khi nãy, không hiểu sao đối mặt với Bảo Quân nó thấy không được tự nhiên cho lắm
Nhận lấy cái mũ bảo hiểm từ cậu bạn, nó biết Bảo Quân đang nhìn nó nhưng chịu thôi, và không nhận ra khuôn mặt của cô em đang mỉm cười rạng rỡ khi cho rằng cô chị biết ý tạo không gian riêng cho cô nàng và Bảo Quân.
.... Trên đường đi....
---Nhật Huy và Bảo Anh--------
Đằng sau chiếc xe lao đi trên đường cao tốc, nó thấy gió táp vào mặt mình, cuốn mình đi, cảm giác như sắp rời khỏi chiếc xe và bay lên, thật sự rất phấn khích nhưng cũng đầy nguy hiểm. Mọi cảm giác như được cuốn đi theo cơn gió, tới khi dừng lại thì chỉ còn một khoảng trống rỗng và bình yên trong tâm hồn-đây là lí do vì sao mà người ta đi bão khi muốn chết sao?
----Tuyết Ly và Bảo Quân----
Không khí trong xe bỗng trở nên đóng băng và khó chịu vì sự im lặng của Bảo Quân, anh ta dường như biến thành một con người khác hẳn so với khi ở chung với chị cô nàng. Giờ đây hình ảnh một Bảo Quân galang và hay cười biến mất thay vào đó là một kẻ lạnh lẽo và cô độc, bỗng nhiên Tuyết Ly rùng mình, gai người vì cái khí tiết cao ngạo của con người đang ngồi bên cạnh chăng? Nhưng càng lạnh lùng thì lại càng kích thích sự tò mò của cô nàng, cô ta không tin rằng có anh chàng nào lại không bị cô hạ gục, đồng thời Ly cũng nhận ra dường như có điều gì đó không bình thường trong mối quan hệ giữa Bảo Quân và cô chị của mình, không rõ ràng nhưng chắc chắn là có. Để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu, cô nàng nở một nụ cười dêc thương quen thuộc:
-Thành phố buổi tối cũng rất đẹp nha. -cô nàng nhận xét.
-Uhm. -Bảo Quân đáp hờ hững.
-Hình như chị em và Nhật Huy rất thân thì phải. -cô nàng không bỏ cuộc.
Bảo Quân siết nhẹ vô lăng, cố giữ tông giọng bình thường
-Uhm...họ là bạn học mà.
-Vậy sao, em lại thấy họ hình như hơi thân thiết trên mức bạn bè thì phải-kín đáo quan sát phản ứng của Bảo Quân nhưng may cho cô nàng là bóng tối nhập nhoạng và ánh sáng hắt ra từ những cái đèn cao áp không đủ để cô ta nhìn thấy ánh nhìn của Bảo Quân đang đanh lại.
-.....
- Ba người chơi với nhau lâu chưa vậy?-cô nàng tiếp tục cố gắng.
-..... Đến nơi rồi.
Bảo Quân đỗ xịch xe lại trước nhà hàng Ý mà Nhật Huy đã nói và có chút ngạc nhiên, đây chẳng phải là.... nhà hàng mà lần đầu tiên Bảo Quân mời nó đi ăn sao, môi hắn tự động nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ đầy kiêu ngạo.
...Nhìn quanh....
Hình như nó và Nhật Huy chưa tới thì phải. Hắn định đứng ngoài đợi, nhưng Tuyết Ly lại phản đối:
-Hình như họ chưa đến thì phải, hay mình vào trước đi, ngoài này gió quá anh.
Bảo Quân gật đầu.
Vừa vào đến cửa, một cô nhân viên đã chạy ra đón khách:
-Xin chào quí khách, chào mừng quí khách đã đến với nhà hàng. Quí khách đã đặt bàn trước chưa ạ? Hay anh chị muốn bàn đôi ạ? Gần đây nhà hàng đang thực hiện chương trình đặc biệt dành cho các cặp đôi, anh chị muốn thử khô....
Cô nhân viên im bặt khi bắt gặp ánh mặt tràn đầy lãnh khí của người con trai cao lớn, còn Tuyết Ly thì đang đỏ mặt khi cô nhân viên nghĩ cô nàng và Bảo Quân là một đôi, đã bảo mà Tuyết Ly và Bảo Quân là một cặp hoàn hảo.
-Chúng tôi đã đặt bàn trước rồi.
-Dạ...dạ...vậy ạ? Vậy xin hỏi quí khách đặt bàn mấy người
-Bốn.
Cô nhân viên vội dò tìm người khách đặt bàn bốn chỗ hôm nay, phước tổ nhà cô ta là hôm nay chỉ có 1 mình Nhật Huy đặt bàn 4 người nên không khó tìm lắm. Cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất, cô ta ngẩng lên:
-Dạ, vâng. Bàn của quí khách là ở khu vực VIP nên sẽ có người đưa quí khách tới đó.
Nói rồi cô ta vội vẫy 1 người phục vụ khác
-Cậu dẫn khách đến phòng VIP 13 nhé.
Cậu ta gật đầu rồi quay ra hai người
-Xin mời quí khách đi theo tôi.
Trước khi họ đi, cô nhân viên nọ còn cố hoàn thành nốt công việc
-Chúc quí khách ngon miệng. -họ vừa đi khỏi là nụ cười gượng gạo trên môi cô ta vụt tắt, thở mạnh ra, cô vuốt vuốt ngực mình để bình tĩnh lại "Đẹp trai nhưng đáng sợ quá"-cô ta thầm nhận xét.
Cậu phục vụ trẻ đưa hai người đến bàn mà Nhật Huy đã đặt nằm trong một căn phòng riêng biệt. Tuyết LY nhanh nhảu ngồi xuống cạnh Bảo Quân, vì phép lịch sự nên hắn cũng không nói gì. Cậu nhân viên lên tiếng:
-Quí khách muốn gọi món luôn hay lát nữa ạ?
-Đợi lát nữa đi, còn bạn tôi nữa-Tuyết Ly nhẹ nhạng
-Vâng.
Đúng lúc ấy, Nhật Huy và nó đi vào, thoáng ngạc nhiên nhìn 2 người còn lại, không còn lựa chọn nào khác, nó đanh ngồi cạnh Nhật Huy và đối diện với Bảo Quân.
-Hai người đến lâu chưa?-Nhật Huy cười
-Cũng mới thôi-Bảo Quân nhún vai.
-Vậy chúng ta gọi món thôi.
Anh nhân viên biết ý vội đưa menu cho cả bốn người, Nhật Huy lướt nhanh qua các món và.... gập quyển menu lại
-Bảo Anh và Ly, hai người muốn ăn gì? Lady First mà
Tuyết Ly phân vân nhìn các món trên menu
-Em cũng không biết nữa, em không ràng món Ý lắm, chị, ăn gì thì ngon, chị thích món Ý lắm mà.
Nó cười nhẹ
-Vậy cho tôi 1 spagheti hải sản, 1 bittet và 1 salat rau trộn.
-Tôi cũng vậy đi-Bảo Quân đồng tình'
Hai người còn lại cũng không phản đối.
Anh nhân viên cắm cúi ghi chép và ngẩng lên:
-Vậy quí khách dùng đồ uống gì ạ?
-Có lẽ một chai vang trắng lạnh sẽ hợp đấy-Nhật Huy
-Được, vậy đi.
Trong lúc anh nhân viên đi lấy đồ thì Tuyết Ly lên tiếng:
-Nghe nói ở đây vào nửa đêm trên sông có biểu diễn đèn nghệ thuật đẹp lắm phải không chị?
-Đúng vậy, em muốn xem sao?
-Uhm. vậy thì chút nữa ăn xong thì chúng ta đi xem.
Cánh cửa mở ra và anh nhân viên mang đồ vào, câu chuyện tạm dừng đến khi Tuyết Ly, vâng, lại là cô nàng tiếp tục:
-Hai anh này, chị em có bạn trai chưa vậy?
"Phụt"-nó đang nhấp dở ngụm rượu liền sặc trước câu hỏi vô cùng có duyên của cô em. Hai anh chàng đang ăn cũng ngừng lại, giương đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn cô ta nhưng rất tiếc tất cả đều vô tác dụng vơi Ly. Cô nàng vẫ giữ nguyên ngây thơ trong sáng tựa thiên sứ của mình nhìn mọi người.
-Sao thế, sao mọi người nhìn em ghê vậy?
-Sao em không tự đi hỏi chị em đi-Nhật Huy lên tiếng
Cô nàng bĩu môi
-Xùy, chị ấy chả nói đâu, mà hai người chơi với chị em mà, phải biết chứ, có chưa vậy?
Vừa nói cô ta vừa kín đáo quan sát phản ứng trên khuôn mặt của hai người con trai nhưng bất lực, họ khống chế cảm xúc quá giỏi, cô nàng chẳng thu được gì ngoài hai khuôn mặt phảng phất nét cười khó hiểu.
Nó sau vài giây treo máy, vội rít lên
-LY, thôi đi.
-....
Biết chắc sẽ không nhận được câu trả lời, cô nàng tiu nghỉu ngồi xuống.
..... 1 lúc sau....
Sau khi ăn họ đi ra bờ sông ngồi chờ tới nửa đêm để xem biểu diễn đèn nghệ thuật nổi tiếng. Gió từ sông vào buổi đêm khá lạnh mà nó chỉ mặc một cái áo khoác mỏng nên ngồi co ro một chỗ không kìm được bật lên tiếng hô nho nhỏ
-Lạnh sao?-Bảo Quân nhìn nói
-Uhm, có một chút-nó gật gật đầu
Hắn cởi cái áo khoác của mình cho nó, nhưng những cơn ho vẫn tiếp tục
-Nhật Huy, cậu và Ly ở lại nhé, để tôi đưa Bảo Anh về, cô ấy có vẻ mệt.
-Không cần đâu-nó phản đối yếu ớt
Nhật Huy nhìn nó đầy lo lắng, cậu cũng rất muốn đưa nó về nhưng Bảo Quân đã nói vậy thì cậu cũng hết cách.
-Uhm, cậu đưa cô ấy về đi, ở đây không khéo cảm lạnh đấy
-Chị à, chị không sao chứ?-Tuyết Ly cũng hỏi thăm nó nhưng ánh mắt lại có chút thất vọng, mất bao nhiêu công mới kéo Bảo Quân đến đây, sao lại đúng lúc này chứ- Hay là chúng ta cũng về đi.
-Không cần đâu-Bảo Quân lên tiếng-để tôi đưa cô ấy về được rồi. hai người cứ ở lại mà xem
Tuyết Ly cắn cắn môi không biết nói gì.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |