← Ch.11 | Ch.13 → |
Nếu
Nếu là cây
Ta muốn làm cỏ dại
Sống hoang sơ chẳng phụ thuộc đất trời
Ta nhỏ bé nhưng ngang tàng mạnh mẽ
Ta mong manh nhưng chẳng ngại đêm dài.
Nếu là chim
Ta hóa hải âu vậy
Sải cánh xa phủ ngạo nghễ bên trời
Ta không thiết đường chân mây xa tắp
Hướng đại dương nơi cuộc sống thanh bình.
Nếu là ngày
Ta sẽ chọn hôm nay
Khi quá khứ mang hình hài phản bội
Khi tay nắm thứ tương lại run rẩy
Là hôm nay - ta hạnh phúc đủ đầy.
Nếu là yêu
Ta vẫn chọn người ấy
Vẫn chọn phần đau khổ nhất về ta
Vì hạnh phúc đôi khi không đong đếm
Bờ vai xa nhưng nỗi nhớ rất gần.
Có những thứ không cần quên
Ở cuộc đời nhiều va vấp - có những thứ rất đáng để quên, có những vết thương sẽ lành da, có những chuyện mà sau nhiều năm nhắc lại nó chỉ đơn thuần một dáng dấp mờ nhạt của quá khứ.
Người ta không thể mang tất cả những hỉ nộ ái ố của cuộc đời đặt vào tim và đòi sống bình yên.
Đôi khi với tôi, nỗi đau có mùi ngọt ngào và có-những-thứ-không-cần-quên.
Đau là một xúc cảm mà đôi khi nó mang hương vị thiêng liêng. Vì nếu chặng đường chỉ hiện hữu những nụ cười phủ màu hạnh phúc thì có mấy ai trân trọng sự may mắn ấy.
1.
Tôi đã đau đến vô cảm khi bà tôi mất. Tôi chẳng biết khóc thế nào cho vừa sự mất mát to lớn ấy, mọi thứ cứ tê tái rỉ qua tim. Và cũng chính cái giây phút đó tôi đã tự hứa sẽ sống thật tốt, vì thương bà nên chính nỗi đau đã dạy tôi không được gục ngã.
2.
Tôi đã đau xé lòng khi người tôi yêu nhất quyết định không đi cùng con đường với tôi. Tôi bị một khối cảm xúc khổng lồ đè nát tim, nỗi đau ấy vắt cạn kiệt sức lực và niềm tin trong tôi nhưng không vì thế tôi bắt tim mình thôi yêu, sau lần ấy tôi nhận ra bản thân mình là người có những thứ cảm xúc rất mạnh mẽ và tôi tự hào vì điều đó.
Mỗi vết thương không lành là một bài học đáng để khắc ghi.
Đến tận bây giờ đôi khi tôi vẫn còn cảm giác rất rõ về những thứ đã qua rất lâu, tôi vẫn bỏ chút ít thời gian xa xỉ của mình để khóc cho chuyện cũ.
Tin tôi đi, thời gian còn phải thở dài khi những nỗi đau rất lì lợm vẫn tồn tại nhưng có-những-thứ-không-cần-quên.
Gã khù khờ
Em bỏ anh theo gã khù khờ
Người chẳng biết họa, chẳng biết thơ
Tình yêu vun vén ngày xanh nắng
Em bỏ anh theo gã khù khờ.
Anh người thanh tú giỏi đàn ca
Lại chỉ xếp sau gã khù khờ
Tình yêu thôi kể về anh nhé
Một người thanh tú giỏi đàn ca.
Mùa gió mang tiếng nấc dài.
Em vẫn êm ấm chẳng xót xa
Thôi thì anh hiểu câu chuyện cũ
Về thiết tha tên: gã khù khờ!
Trả
Nếu được trả, tôi trả lại nụ hôn.
Để vĩnh viễn và muôn đời nhạt nhẽo.
Để chẳng biết ấm nồng trong hơi thở.
Để chẳng mong chẳng nhớ những ngọt ngào
Nếu được trả, tôi trả lại vòng tay.
Để lạnh lẽo hay mưa rào ướt áo.
Để sâu sắc là cụm từ hời hợt.
Để xót xa vẫn cứ đứng đợi một mình.
Nếu được trả, tôi trả lại tiếng yêu.
Để thương nhớ nhân tình không quá cũ.
Để vơi bớt nồng nàn trong câu hứa.
Để lời yêu giữ mãi cho mây trời.
Nếu được trả, tôi trả tình một đêm.
Để chăn gối không quện mùi tha thiết.
Để giây phút nhìn nhau môi chạm khẽ.
Để tinh mơ tôi nghĩ cơn mơ đầu.
Nếu được trả, tôi trả ngày hôm qua.
Trả khoảnh khắc đầu tiên ta gặp gỡ.
Trả câu nói bông đùa, trả thương nhớ.
Trả lệ rơi, trả vết cắt tình hờ.
Nhưng tôi trả cả cuộc đời không dứt.
Một chữ duyên kéo chữ nợ theo cùng.
Mưa tan hết vầng mây chưa muốn sáng.
Cầu vồng lên... Tôi khóc hết ân tình.
Trẻ con yêu
Mình yêu nhau như trẻ con em nhé
Chẳng hứa hẹn để vay mượn niềm vui
Chẳng ngược xuôi theo thời gian chảy miết
Chỉ thắm thiết và mải miết đêm ngày.
Mình ôm nhau như trẻ con em nhé
Cái xiết chặt chỉ để nói yêu thương
Nếu sầu vương có hoen nhòe đôi mắt
Thì khoảnh khắc sâu sắc vẫn yên bình.
Mình hôn nhau như trẻ con em nhé
Bờ môi hờ không phải dành cho em
Mà cố lem lên niềm vui nỗi nhớ
Gió thu về lại có cớ bên nhau.
Mình chào nhau như trẻ con em nhé
Lời thân tình nhất giây phút xa nhau
Dù có đau anh chôn sâu không nói
Khói sương chiều anh vẽ lối bên em.
Và...
Mình chia tay như trẻ con em nhé
Để không buồn và không nhớ thương lâu
Thật đậm sâu đêm thâu anh bật khóc
Mất em rồi... anh chẳng phải trẻ con...
Người chẳng thể quen
Mình chỉ yêu nhưng đừng quen em nhé.
Để sau này chẳng ai nói chia tay.
Đường chung lối dù là xa hay ngắn.
Lối em về tôi sẽ vẫn đón đưa.
Mình hờn dỗi nhưng đừng quen em nhé.
Để nỗi buồn tôi chẳng thể trách ai.
Khi nước mắt khóc sâu hơn hơi thở.
Là người dưng nên chỉ đứng im lìm.
Mình ân ái nhưng đừng quen em nhé.
Xác thịt này nắng gió sẽ mang đi.
Làn môi nóng hôn bờ vai run rẩy.
Chỉ đắm say khi đêm xuống trăng tàn.
Lời sau cuối tôi gửi em thân mến.
Rằng tôi đã và sẽ rất thương em.
Nhưng quá khứ mang niềm tin đi mất.
Tôi bây giờ chẳng cúi xuống quen ai.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |