← Ch.03 | Ch.05 → |
Xung quanh hậu hoa viên trong hoàng cung, sau giờ ngọ gió thổi mát, Lãnh Ngọc đang chuyên tâm thêu, Lãnh Diễm ngồi trên cỏ, chống cằm lên tay, tự nhiên ngẩn người.
"Tiểu Diễm, muội đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn hoa văn trên khăn thêu, ôn nhu hỏi.
" Lãnh Ngọc, tỷ cảm thấy Long Đan Thanh là người thế nào?" thật lâu Lãnh Diễm mới mở miệng.
"Tốt a. Luận thân thế, luận bề ngoài, luận khí chất đều là nhân trung chi long. Chỉ tiếc....... vẫn kém Long Văn Mặc một chút."
Lãnh Diễm nhìn về tiểu nữ nhân bị tình yêu làm cho mê muội kia, một bộ biểu tình không dám lĩnh giáo..
Quên đi, tình yêu vẫn là lớn nhất.
"Tiểu Diễm." Một tiếng kêu của Lãnh Ngọc gọi về lực chú ý của nàng.
"Chuyện gì?"
"Kỳ thật nhị Hoàng tử rất xứng đôi với muội nha, hắn nhất định sẽ thích muội...... Muội hà tất phải che dấu khuôn mặt xinh đẹp của mình? Vậy không phải thật đáng tiếc sao?"
"Muội cũng không cảm thấy vậy. Muội cảm thấy hắn căn bản không xứng với muội." Chán ghét, nàng sao lại nghĩ đến nụ hôn của hắn?
" Phải không? Nhưng ta lại thấy muội đối với hắn có chút hảo cảm....."
" Muội nào có?" Lãnh Diễm vội vàng kháng nghị. Nhưng bởi vì phủ nhận quá nhanh, cho nên ngược lại lại tiết lộ tâm tình của mình.
" Trước kia bất cứ là nam nhân nào muội cũng không có nhiều phản ứng như thế, chỉ cần ta vừa nhắc tới ba chữ Long Đan Thanh, mắt muội lập tức sáng lên, cảm xúc có chút kích động."
" Phải không?" Lãnh Diễm tự hỏi mình. Ừm, hình như có một chút......
Nhớ tới nụ hôn của hắn, nàng không phủ nhận mình có chút rung đông......
Lãnh Ngọc ở một bên thở dài, bỏ kim chỉ xuống quay đầu nhìn muội muội " Tiểu Diễm, ta biết muội là một thiếu nữ thiện lương."
Lãnh Diễm cười khổ một tiếng, có phần ai oán " Người nào đó đã nói với muội mẫu thân là hồ ly tinh, mà bà lại yêu phụ vương...... Nếu nàng chỉ yêu người bình thường, cõ lẽ muội cũng sẽ không mang cái danh xấu ấy trên người, nói muội là yêu nữ, là nữ nhân mang lại điềm xấu."
" Nhưng tình yêu cũng không sai-----"
" Vậy bọn họ liền hảo hảo yêu a! Làm chi còn gây sóng gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn?"
"Lãnh Diễm, muội hận bọn họ? Trong lòng một người có cừu hận, cả đời sẽ không thoải mái." Lãnh Ngọc vội vàng nói, không muốn trong lòng Lãnh Diễm có hận ý.
Lãnh Diễm nhìn chăm chú vào khuôn mặt thiện lương, mỹ lệ của Lãnh Ngọc, rất muốn nói cho nàng rằng, người đời đều không tốt như trong suy nghĩ của nàng!
Nhưng cũng vì tính cách của tỷ ấy như vậy, mới có thể cứu nàng, vẫn không phản đối nàng tiến vào cung, kết thúc cuộc sống lưu lạc của nàng.
Lãnh Diễm đành phải im lặng gật đầu, không muốn tổn thương tỷ tỷ nàng.
" Lãnh Ngọc, tỷ thật tốt. Trên đời này trừ bỏ mẫu thân, tỷ là người tốt nhât với muội, cả đời này muội sẽ không để ai bắt nạt tỷ!" Nàng ôm tỷ tỷ. Cũng chỉ có trước mặt tỷ ấy, nàng mới có thể để lộ bộ dạng yếu ớt của mình.
" Điều này ta biết a." Lãnh Ngọc cười nói.
Ánh mắt Lãnh Diễm ngắm bức tranh thêu vẫn chưa xong của Lãnh Ngọc, phía trên là một nam nhân, mặc y phục màu xanh, nửa ngồi nửa tựa vào trên lan can, ngũ quan anh tuấn, con ngươi sáng ngời tràn đầu tình yêu, khóe miệng xuất hiện nụ cười ôn nhu..... Nếu không phải luôn dõi theo bóng dáng hắn, mọi cử đọng đều khắc sâu trong lòng, sao có thể miêu tả sinh động như vậy?
"Chàng rất tuấn tú, đúng không?" Lãnh Ngọc ôn nhu hỏi.
Lãnh Diễm dùng lực gật đầu, sợ một chút không cẩn thận, ánh mắt người đa sầu đa cảm kia sẽ bắt đầu khóc như mưa.
Nhưng, đã quá muộn.
Nháy mắt tiếp theo, Lãnh Diễm liền bị Lãnh Ngọc ôm cổ, khóc ngã vào trong ngực nàng " Lãnh Diễm, ta muốn thấy chàng! Ta rất nhớ chàng......."
" Này....... Muội cũng không có biện pháp! Không phải định bảo ta đi tìm hắn đi?"
"Tiểu Diễm....." Lãnh Ngọc mở đôi mắt to lưng tròng nước, trên mặt tràn đầy khát vọng
Mày Lãnh Diễm không khỏi nhăn lại.
Không thể nào? Thật muốn nàng làm như vậy?
Lãnh Ngọc xoay người, nước mắt lại không có biện pháp rơi xuống " Tỷ thật lo lắng cho chàng...... Chàng nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không vì sao không muốn gặp tỷ..... Nhất định là như vậy! Tỷ muốn đi tìm chàng!" Lãnh Ngọc kích động nhấc váy muốn chạy ra ngoài, lại bị Lãnh Diễm bắt được cổ tay.
" Chờ một chút, tỷ đừng kích động." Nàng không khỏi thở dài "Được rồi, muội giúp tỷ đi điều tra xem hắn hiện tại bị làm sao. Tỷ đừng nóng vội, hoàn thành bức thanh thêu này cho thật tốt, toàn bộ giao cho muội, muội sẽ giúp tỷ đi xử lý."
"Lãnh Diễm, nếu không có muội tỷ cũng không biết nên làm gì?" Lãnh Ngọc ôm Lãnh Diễm, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Tâm tình Lãnh Diễm lại thập phần trầm trọng.
Muốn tìm Long Văn Mực, tốt nhất đừng gặp phải người kia.
Một nam nhân làm nàng không được tự nhiên......
******
Phòng to như vậy, trang trí xa hoa khí phái, trên mỗi góc cột đều là hình vẽ điêu khắc hoa lệ, trong phòng đặt một chiếc giường như quả đào lớn, toàn bộ đều nói lên thân phận cao quý của căn phòng.
Nhưng giờ phút này, có hai người đứng trước giường lớn, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng.
" Quốc sư, tình trạng vẫn chưa có chuyển biến sao?" Long Đan Thanh nhìn chằm chằm vào Long Văn Mặc đang ngủ say trên giường, hỏi một lão già bên cạnh.
" Tình trạng của quốc vương vẫn như cũ. Nếu quốc vương còn không tỉnh lại, chỉ sợ hắn sẽ tự tiêu hao mà chết." Quốc sư cung kính trả lời.
Long Đan Thanh xoay người đối mặt với ông " Quốc sư, ngươi là người hiểu biết, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không có biện pháp tra ra Vương huynh bị bệnh gì mà lại ngủ đến bất tỉnh như vậy?"
" Trước mắt thần cũng chưa có đầu mối. Nhưng thần đoán bệnh lạ này khẳng định rất giống quốc vương Đương quốc."
" Đường quốc?"
" Không sai. Sau khi quốc vương Đường quốc trở về cũng bị hôn mê."
Chính là người Đường quốc giở trò quỷ sao?
" Nghe nói nhị công chúa của Đường quốc là yêu nữ." Quốc sư nói.
" Ngươi hoài nghi nàng dùng thần chú với Vương huynh?"
" Có lẽ quốc vương đắc tội nàng, nàng mới có thể ra tay độc ác như vậy."
" Hoang đường! Chỉ là một nữ tử sao có thể có năng lực như vậy?" Long Đan Thanh giận dữ mắng mỏ, không thích mọi người đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu một nữ nhân. Hơn nữa cũng chưa khẳng định đây có phải do nữ tử kia làm hay không, như vậy đối với nàng là không công bằng.
Nhưng là..... bệnh của Vương huynh phải giải thích như thế nào? Long Đan Thanh lại nhìn Vương huynh đang say ngủ, không khỏi đau lòng.
Chẳng lẽ thật sự Vương huynh là do nàng hại?
Nếu là vậy..... hắn nắm chặt quả đấm.
Hắn tuyệt đối không từ bỏ.
*****
Lãnh Diễm phí một phen công phu mới vào được phòng này, không ngờ lại đụng phải Long Đan Thanh cùng một lão gìa đang tiến vào.
Mãi đến khi xác định không còn ai, Lãnh Diễm mới vụng trộm đi ra.
Vừa rồi cuộc nói chuyện của Long Đan Thanh với lão gia hỏa kia. Tất cả đều truyền vào lỗ tai nàng làm nàng hết sức tức giận.
Việc này thì liên quan gì tới nàng? Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nha.
Nhưng lão gia hỏa kia nói sau Long Văn Mặc trở lại Chu quốc liền hôn mê, hẳn không phải là......
Nàng nhanh chóng tiến lên, hai tay che trước ngực hắn, trong miệng niệm thần chú, chỉ thấy ánh sáng một chiếc kim sắc ở trước ngực hắn bay lên, phập phềnh giữa không trung.
Từ khi nàng sinh ra, trên người nàng có một cỗ năng lượng thần kỳ. Mà nàng cũng học được trên người một lão nhân chút chú ngữ.
" Là tuyệt tình chú?"
Tuyệt tình chú là nàng vụng trộm chú pháp trên người Lãnh Ngọc, chỉ cần Lãnh Ngọc cùng đối phương da thịt chi thân, chú pháp liền bắt đầu hoạt động. Một khi đối phương có hành động thay lòng đổi dạ sẽ tiến vào hôn mê, sau đó sẽ phát điên, sau cùng sẽ phát điên mà chết.
Sở dĩ nàng dùng đến chú này cũng là để bảo vệ Lãnh Ngọc không bị tổn thương.
Mà hiện giờ Long Văn Mặc trúng tuyệt tình chú, liền chứng mình hắn đã từng thay long đổi dạ----- nếu hắn đối với Lãnh Ngọc là thật tâm, tuyệt tình chú sẽ không phát huy tác dụng!
Nàng cắn răng một cái, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam tử trên giường.
Hắn dám phụ lòng Lãnh Ngọc.......
Nàng mới không cần cứu hắn!
Lúc này, người trên giường đột nhiên mở mắt ra, dọa Lãnh Diễm nhảy dựng lên.
Hắn .... Sao hắn đột nhiên lại tỉnh lại?
" A" Hắn quát to một tiếng.
" A" Nàng cũng quát to một tiếng theo.
Lãnh Diễm muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn. Nàng bị hắn bắt được, đặt ở dưới thân không thể động đây.
" Ngươi đang làm cái gì thế? Buống" nàng hổn hển đấm hắn, nhưng hắn căn bản không để nàng kháng nghị.
Lãnh Diễm ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đờ đẫn của hắn.
Nàng phải tìm cơ hội thoát thân, bởi vì lý chí người phát điên đều bị hủy diệt. Hiện tại, nàng không thể chọc giận hắn.
" Ngươi..... Ngươi không cần quá xúc động....."
Thoáng chốc chỉ thấy Long Văn Mặc nổi điên nắm lấy tóc mình, vẫn la to, mà một câu hắn nói nàng cũng không hiểu. Mà ánh mắt điên cuồng của hắn làm nàng sợ hãi, sợ trong nháy mắt sẽ bị hắn xé nát.
Nàng cố vùng vẫy thoát thân, nhưng hắn phát hiện ra, giống như dã thú phát hiện ra dê con, hắn đánh về phía nàng, tay hung hăng muốn xé rách quần áo nàng.
"Buông tay" Dưới tình thế cấp bách, nàng liền hung hăng tát hắn.
Nang kéo y phục bị xé rách muốn rời khỏi, hắn lại bắt được "Ngọc nhi, đừng đi......"
Lãnh Diễm chợt ngẩn ra
Nàng bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt----- trong lòng hắn vẫn lo lắng cho Ngọc nhi?
Nhưng kế tiếp nàng phát hiện tà ác trong mắt hắn lại dâng lên, rõ ràng hắn mất đi lý trí rồi.
Nàng vội vàng muốn bỏ tay hắn ra, nhưng lại bị hắn cường bạo kéo vào lòng.
" Buông......"
Lúc hai người đang dây dưa không rõ, một thanh âm tức giận phía sau vang lên.
" Xảy ra chuyện gì?"
" Nhị Hoàng tử, cứu ta!" Lãnh Diễm nhìn thấy Long Đan Thanh, như gặp được cứu tinh, vội vàng kêu to.
Long Đan Thanh bước gần đến, thị vệ cũng đồng loạt xông lên, một lát liền chế ngự được Long Văn Mặc đang rống lên.
" Nơi này giao cho các ngươi." Hắn ra lệnh.
"Vâng!"
Long Đan Thanh đến gần bên người Lãnh Diễm, lạnh lùng kéo nàng ra cửa, mở cửa một phòng khác, đẩy nàng vào, lập tức khóa trái cửa, không cho nàng trốn thoát.
Hắn vẫn chưa nói chuyện, chỉ lẳng lặng đánh giá nàng từ đầu đến chân.
Lãnh Diễm biết ngụy trang của mình đã bị phát hiện-----
← Ch. 03 | Ch. 05 → |