Truyện:Người Vợ Thay Thế - Chương 36

Người Vợ Thay Thế
Trọn bộ 84 chương
Chương 36
Làm cho yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Choang...". Long Ngạo Phỉ vừa cầm ly cà phê trong tay, chưa kịp lên tiếng trả lời, ly cà phê đã rớt xuống sàn nhà bể nát.

"Em nói sao? Cô ấy đã về, cô ấy còn có mặt mũi trở về sao?" Vẻ mặt Long Ngạo Phỉ giận dữ, trong hai tròng mắt đen nhánh đều là ý hận.

"Phỉ, anh bình tĩnh một chút, hãy nghe em nói hết, chị ấy................" Đới Tư Dĩnh cầm tay anh, vừa định giải thích, đã bị anh lạnh lùng ngắt lời.

"Không cần nói chuyện của cô ấy với anh, từ nay về sau, anh không muốn nghe đến tên cô ấy nữa, bởi vì em, anh sẽ tình nguyện tha thứ cho cô ấy, nhưng anh cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, em theo anh trở về biệt thự ở đi." Long Ngạo Phỉ kéo tay cô muốn rời đi.

"Phỉ, anh buông tay em ra, anh hãy nghe em nói hết đã." Cổ tay bị anh kéo rất đau, vẻ mặt Đới Tư Dĩnh đau đớn kêu lên.

"Còn gì để nói nữa chứ? Không được để cô ấy phá hoại tình cảm của chúng ta, anh đã quên cô ấy rồi." Long Ngạo Phỉ không kiên nhẫn gào lên, giữ chặt tay cô tiếp tục kéo ra ngoài.

"Chị ấy không phải bỏ trốn, chị ấy rời đi gấp gáp là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ, chị bị bệnh." Đới Tư Dĩnh vừa giãy dụa vừa nói.

Bước chân Long Ngạo Phỉ chậm lại rồi chợt dừng hẳn, nhìn Đới Tư Dĩnh chằm chằm "Em nói gì vậy?"

"Phỉ, chúng ta ngồi trở lại đi, từ từ em sẽ kể hết mọi chuyện cho anh." Nghĩ đến bệnh tình của chị, Đới Tư Dĩnh cảm thấy đau lòng như trước.

"Nói cho anh biết, thật ra đã xảy ra chuyện gì?" Long Ngạo Phỉ lần nữa ngồi xuống, anh thật sự nhịn không được muốn biết chân tướng mọi việc.

"Chị ấy mắc bệnh rất nặng, bệnh ung thư gan."Giọng nói của Đới Tư Dĩnh có chút đau khổ bi thương.

Trong nháy mắt khi nghe được ba chữ ung thư gan, Long Ngạo Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, tay nắm thật chặt, sự thật chính là như vậy sao?

Thật ra, hai tháng trước khi kết hôn với anh chị đã biết, nhưng chị không chịu nằm bệnh viện trị liệu, chị nói, được cử hành hôn lễ với anh là giấc mộng cả đời của chị, nhưng bệnh tình của chị càng ngày càng nặng, đúng lúc hai người kết hôn, chị bỗng bị lên cơn đau đớn khó nhịn, chị biết mình không cố được nữa, chị sẽ chết, nhưng chị không đành lòng nhìn anh thương tâm khổ sở, bởi vì chị ấy quá yêu anh, chị nói, hận một người so với yêu sẽ khiến người ta kiên cường hơn, cho nên, chị đã để lại lá thư đó........." Nói đến đây, Đới Tư Dĩnh đã khóc không thành tiếng. Chị của cô thật hiền hậu quá.

"Sau đó thì thế nào?" Long Ngạo Phỉ trăm lần, triệu lần không thể ngờ sự tình lại như vậy? Tư Giai rời khỏi anh là vì cô ấy bị bệnh, tuy biết hiện tại cô ấy không sao, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương hỏi

"Sau đó có một vị bác sỹ tên là Bạch Vân Phi chuyên trị bệnh này đã mang chị sang Mỹ chữa trị. Các chuyên gia ở Mỹ đã phẫu thuật cho chị ấy, cuộc phẫu thuật rất thành công, cho nên, hiện tại chị ấy đã về." Đới Tư Dĩnh tiếp tục nói.

Long Ngạo Phỉ vẫn ngồi đó, hai tay ôm đầu, không biết nên tiếp nhận sự thật này như thế nào, anh đã nghĩ Tư Giai phản bội anh, nên anh tra tấn Tư Dĩnh, sau đó lại yêu thương cô, nhưng sự thật này quá tàn khốc, hiện tại Tư Giai đã trở lại, anh nên đối mặt với cô như thế nào? Đó là cô gái đã bất chấp tính mạng mình để thương anh.

"Phỉ, anh hãy quay về bên người chị đi, chị ấy cần anh." Nhìn anh vẫn im lặng, Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng mở miệng, tuy rằng thật đau lòng nhưng những lời của cô đều xuất phát từ trái tim.

"Đới Tư Dĩnh! Đây là quyết định của em, sau khi em khiến anh yêu em, lại đem anh vứt bỏ." Nghe cô nói như vậy, Long Ngạo Phỉ có chút phẫn nộ ép hỏi cô.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Tư Dĩnh rơi xuống, cô sâu kín nói "Phỉ, anh vẫn còn yêu chị đúng không? Nếu không anh sẽ không hận chị ấy như vậy, em tin rằng anh cũng yêu em, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể yêu chị ấy, chúng ta không có lựa chọn nào khác.".

"Tại sao? Tai sao anh nhất định phải lựa chọn cô ấy? Tại sao anh không thể chọn em?"Đối với thái độ nhường nhịn của cô, Long Ngạo Phỉ càng thêm tức giận.

"Bởi vì chị cần anh, chị ấy cần tình yêu của anh......." Đới Tư Dĩnh còn chưa nói hết, liền bị anh ngắt lời.

"Vậy còn em, em khồng cần tình yêu của anh à, hay em hoàn toàn không yêu anh." Long Ngạo Phỉ có chút điên cuồng chất vấn cô, hai tay bắt lấy vai cô, ra sức lay.

"Chị ấy cần tình yêu của anh để duy trì mạng sống, còn em thì không cần, không có anh, em sẽ không chết, nhưng chị ấy không có anh, có lẽ sẽ chết." Đới Tư Dĩnh kích động lớn tiếng nói khiến mọi người bên ngoài nhìn vọng vào.

Tay của Long Ngạo Phỉ từ trên vai cô buông thỏng xuống, lời của cô là có ý gì?

"Phỉ, chúng ta phải bình tĩnh một chút, cuộc phẫu thuật của chị ấy tuy rằng rất thành công, nhưng bác sỹ nói chị ấy chỉ có thể sống thêm từ ba đến năm năm, nhưng nếu chị sống vui vẻ, hạnh phúc, có lẽ tính mạng sẽ kéo dài thêm một chút, nhưng hiện tại chị ấy không có một tia hy vọng về cuộc sống, em biết chị ấy vẫn còn yêu anh, cho nên, chỉ có anh mới có thể làm cho cuộc sống của chị có thêm mục đích, có tình yêu của anh chị ấy nhất định sống rất hạnh phúc." Tâm trạng của Đới Tư Dĩnh đã bình tĩnh chút ít, nhìn anh nói.

Nghe xong những lời này, Long Ngạo Phỉ ngồi ngây ngốc ở chổ đó như con gà gỗ, hôm nay nhận hết đả kích này đến đả kích khác, cái sau so với cái trước càng tàn nhẫn hơn, đầu tiên là Tư Giai đã trở lại, vì một lý do không thể không rời đi, hiện tại là một lý do anh không thể không yêu cô ấy.

"Phỉ, em biết, anh vẫn còn yêu chị, dù sao hai người yêu nhau hai năm, tình yêu đã ăn sâu vào lòng hai người, nhìn vợ mình bị như vậy, anh sẽ không đau lòng, sẽ không thương tiếc sao? Cho nên, em van xin anh, hãy yêu chị ấy được không? Cho chị ấy một tia hy vọng sống." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đới Tư Dĩnh đong đầy nước mắt, đầy vẻ khẩn cầu anh, bảo người mình yêu đi yêu người khác, mặc dù đó là người thân của mình, nhưng loại đau khổ thấu tâm can đồng thời cũng là nỗi đau tận xương tủy này, ai có thể hiểu cho cô.

Trong lòng Long Ngạo Phỉ lần nữa phải đau khổ lựa chọn, Tư Giai, làm cho anh thương tiếc, đau lòng, nhưng Tư Dĩnh lại làm cho anh không thể từ bỏ được, hai cô gái giống nhau, lần lượt xuất hiện trong tâm trí anh..................

"Phỉ, nhanh lên, đuổi theo em đi." Tư Giai vui vẻ chạy ở phía trước, anh đuổi theo ở phía sau

"Bắt kịp em rồi." Anh chạy đến ôm lấy cô........

"Ha ha, ha ha.........." Tư Giai cười hạnh phúc.

Lại một hình ảnh khác.

"Phỉ, anh đi làm đi, tạm biệt, tối nhớ về sớm một chút." Tư Dĩnh theo anh ra đến cửa, hôn lên mặt anh một cái.

"Buổi tối chờ anh về." Anh cố ý nói một cách mờ ám.

"Xấu xa, anh đi nhanh đi." Tư Dĩnh kiều mỵ đẩy anh ra ngoài, cảm thấy hạnh phúc, mặt tươi cười dào dạt.

Long Ngạo Phỉ vô cùng đau khổ, anh chưa từng nghĩ mọi chuyện lại trở lên như thế này, khiến anh lâm vào tình huống khó xử. Tư Giai, người anh yêu sâu sắc, nếu nói không còn tình cảm với cô thì đó là tự lừa dối mình, sau khi biết rõ mọi chuyện, trong lòng anh cảm thấy vô cùng thương tiếc, nhưng anh cũng rất rõ ràng, anh yêu Tư Dĩnh, yêu sự hiền hậu của cô..........

"Phỉ......" Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng gọi một tiếng, anh đau khổ, cô có thể hiểu được, nói thêm: "Em biết anh khó xử, nhưng chị ấy cần anh, cho nên, anh chỉ có thể yêu chị ấy, thương chị ấy, toàn tâm toàn ý yêu chị, em sẽ chúc phúc cho hai người."

"Tư Dĩnh, vậy còn em, chẳng lẽ em sẽ không đau khổ chút nào sao?" Long Ngạo Phỉ nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô ấy luôn lương thiện như vậy, luôn nghĩ cho người khác.

"Em không sao, anh không cần lo lắng. Em sẽ cố gắng sống tốt, không gì có thể so sánh với sự sống của chị, chỉ cần chị ấy vui vẻ, em cũng sẽ hạnh phúc." Đới Tư Dĩnh làm ra vẻ tự nhiên nói.

"Em hãy cho anh thời gian để suy nghĩ, mọi chuyện quá đột ngột, anh cần bình tĩnh suy nghĩ một chút." Long Ngạo Phỉ thấy cô gái trước mặt cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng trong đáy mắt lại chứa đựng sự ưu thương, hai cái cô gái này, cho dù là ai anh đều không muốn gây tổn thương.

"Không cần suy nghĩ, anh đừng quên, trong giấy kết hôn của anh là tên của chị, chị ấy là vợ hợp pháp của anh, anh có nghĩa vụ phải chăm sóc chị ấy, mang lại hạnh phúc cho chị." Đới Tư Dĩnh nén đau đớn, nói ra chuyện đau lòng này.

Lúc này, Long Ngạo Phỉ mới đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, trong giấy kết hôn, anh với Tư Giai vẫn là vợ chồng, vì thế anh không thể trốn tránh trách nhiệm với Tư Giai, điều đó nói lên việc anh nhất định phải buông tha cho Tư Dĩnh sao.

"Phỉ, anh muốn khi nào thì gặp chị ấy, hiện tại chị ấy rất cần anh." Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng nói ra, tận lực không để cho sự đau khổ của mình biểu lộ ra ngoài.

"Tư Dĩnh, đừng ép anh nữa, cho anh thời gian, ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục, được không?" Long Ngạo Phỉ biết, nếu anh đi gặp Tư Giai, chẳng khác nào anh đã lựa chọn cô ấy, nhưng anh thật sự không đành lòng buông Tư Dĩnh ra.

"Được, Phỉ, em về trước đây." Đới Tư Dĩnh biết hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn có thể tiếp nhận, nên anh cần thời gian, cô tin tưởng anh nhất định sẽ lựa chọn chị.

"Tư Dĩnh, đừng đi, chỉ cần lẳng lặng ở bên cạnh anh là được rồi." Long Ngạo Phỉ giữ chặt tay cô, anh nhớ cái ôm của cô, lưu luyến cảm giác có cô ở bên anh.

"Phỉ, thực xin lỗi, chị đang chờ em ở nhà, từ nay về sau, em cũng sẽ không sẽ gọi anh là Phỉ nữa." Đới Tư Dĩnh ngừng một chút, như muốn tiếp thêm chút can đảm, rồi mới nhìn anh gọi:"Anh rể."

Long Ngạo Phỉ giống như trúng thần chú, ngây ngốc đứng ở đó, anh rể, giống như một cách xưng hô đầy châm chọc, cũng hoàn toàn phân rõ giới hạn của họ, tay anh không khỏi buông thỏng.

Đới Tư Dĩnh không quay đầu lại chạy ra ngoài, đón một chiếc xe taxi, ngồi lên, nước mắt nhịn không được rơi xuống, khóc nức nở ............

Đới Tư Dĩnh về đến nhà, thấy Tư Giai đang dọn phòng, vội vàng chạy tới đoạt lấy cái khăn lau trong tay cô, dìu cô ngồi xuống ghế sopha, "Chị, việc này không cần chị làm, em sẽ làm, chị chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng để mau khỏe là được rồi."

"Tư Dĩnh, không có việc gì đâu, để chị giúp em. Không thể để việc gì cũng bắt em làm, chỉ sợ về sau, chị có lòng mà không có sức, không có cơ hội giúp em nữa." Đới Tư Giai thản nhiên nói, tựa như cô có thể nhìn ra chuyện sống chết của mình.

"Chị... Sau này chị không được nói như vậy nữa, chị phải sống thật lâu, thật hạnh phúc. Chị không còn yêu Long Ngạo Phỉ nữa sao? Anh ấy có lẽ đi công tác ở nước ngoài sắp về, nói không chừng sẽ đến tìm chị ngay lập tức, chị đừng ủ rũ nữa, được không???." Đới Tư Dĩnh biết, khiến chị cô cảm thấy vui sống, cũng chỉ có Long Ngạo Phỉ.

"Anh ấy sắp về đây ư?" Đới Tư Giai lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập sự chờ đợi cùng vui mừng kinh ngạc, nhưng lập tức trở lên ảm đạm, cô bị như vậy, còn hy vọng xa vời rằng Phỉ vẫn yêu thương cô sao? Cô gần như không thể yêu được nữa.

"Chị." Đới Tư Dĩnh biết cô đang lo lắng điều gì.... Lại không biết nên an ủi cô như thế nào.

"Được rồi, Tư Dĩnh, hôm nay em nấu món ngon gì cho chị đây?" Đới Tư Giai chuyển đề tài, không muốn nói thêm chuyện này nữa.

"Có chứ, chị, chị cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ lập tức nấu, rất nhanh thôi." Đới Tư Dĩnh đứng dậy, dìu cô vào phòng ngủ.

"Tư Dĩnh, cám ơn em, chị lại làm em vất vả, khiến em chịu khổ rồi." Nhìn Tư Dĩnh vì mình vất vả, Tư Giai cảm động ôm lấy cô.

"Chị, chị nói gì thế, em là ai, em là em chị, có gì mà vất vả, em thích nấu cho chị ăn, sau này không được nói thế nữa, biết không? Nếu không em sẽ giận đấy." Đới Tư Dĩnh cố ý nghiêm mặt, tức giận nói.

"Được, được, chị sẽ không nói thế nữa, về sau sẽ không bao giờ nói nữa." Đới Tư Giai vội nói, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ.

"Chị, ngủ chút đi, em đi nấu cơm, khi nào xong em sẽ gọi." Cô dìu Tư Giai lên giường.

"Được."

Tư Dĩnh đang bận rộn trong bếp, tiếng di động đột nhiên vang lên, cô mở ra thấy người gọi đến là Vũ Văn.

"Vũ Văn, có việc gì không?" Dùng đầu và vai giữ điện thoại, còn tay thái rau cần.

"Tư Dĩnh, mình muốn hỏi cậu một chút, hôm nay, Long Ngạo Phỉ về, cậu nói chuyện với anh ấy thế nào." Trịnh Vũ Văn ở đầu bên kia, cẩn thận hỏi.

"Mình kể cho anh ấy nghe mọi chuyện của chị, tại sao chị phải bỏ đi, nói với anh ấy, bảo anh ấy chăm sóc chị...chỉ thế thôi." Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Anh ấy đồng ý sao?" Giọng nói của Trịnh Vũ Văn có chút khẩn trương

"Anh ấy nói anh ấy cần suy nghĩ một chút, nhưng mình biết anh ấy sẽ đồng ý, bởi vì anh ấy vẫn còn yêu chị."

"Tư Dĩnh, cậu thế nào?" Giọng điệu của của cô tràn ngập quan tâm..

"Mình ổn lắm, điều gì có thể khiến chị ấy vui sống là quan trọng hơn cả, đúng rồi, cậu và Từ Tây Bác thế nào rồi?" Đới Tư Dĩnh đột nhiên hỏi tới chuyện của cô.

"Tốt lắm." Trịnh Vũ Văn thản nhiên nói, để lộ ra hương vị hạnh phúc ngọt ngào.

"Vũ Văn, cậu phải nắm chắc hạnh phúc của mình, mình sẽ chúc phúc cho hai người." Đới Tư Dĩnh cũng cảm thấy hạnh phúc cho họ.

"Uhm, chắc chắn rồi, Tư Giai có khỏe không? Ngày mai, mình sẽ đến thăm hai người, chào nha!." Trịnh Vũ Văn nhẹ nhàng đáp ứng nói.

"Uhm, chào cậu."

Quyết định

Trong quán bar cực kỳ ồn ào náo nhiệt, Long Ngạo Phỉ ngồi một mình ở chỗ kia, liều mạng uống hết ly này đến ly khác, trên bàn đầy những vỏ chai.

Lúc Từ Tây Bác đi vào quán bar nhìn thấy một màn này, liền nhanh tay đoạt lấy bình rượu, "Ngạo Phỉ, cậu đang làm gì vậy? Tự hành hạ bản thân có thể giải quyết được mọi chuyện sao?"

"Đưa cho tôi, hãy để tôi uống." Long Ngạo Phỉ mạnh bạo muốn cướp lại bình rượu.

"Ngạo Phỉ, tớ biết trong lòng cậu đang rất khổ sở nhưng cho dù uống rượu thì có thể giải quyết được chuyện gì, sáng mai tỉnh dậy cậu không cần phải đối mặt sao." Từ Tây Bác vừa đưa tay cầm lấy chiếc ly để qua một bên vừa nói.

"Tây Bác, cậu nói tớ nên làm gì bây giờ? Sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tớ, cậu nói tớ nên chọn Tư Giai hay là Tư Dĩnh." Long Ngạo Phỉ đau khổ dung tay ôm lấy đầu mình.

"Ngạo Phỉ, tớ không biết, tớ chỉ biết, cậu chỉ có hai lựa chọn, một là chọn Tư Giai, hai là không yêu ai cả, rời xa cả hai chị em họ". Từ Tây Bác định hướng cho anh hai con đường.

"Tại sao tớ không thể chọn Tư Dĩnh?" Tuy trong men say nhưng Long Ngạo Phỉ vẫn có vài phần tỉnh táo hỏi.

"Ngạo Phỉ, cậu đừng quên, các cô ấy là chị em với nhau, Tư Dĩnh rất thiện lương, Tư Giai sinh bệnh như vậy, làm sao cô ấy có thể ở cùng một chỗ với cậu, để cho Tư Giai thương tâm khổ sở, tớ cũng đã nghĩ Tư Dĩnh sẽ phải làm như vậy? Trừ khi cậu quyết định, cả hai người họ cậu không yêu ai cả, nếu không cậu chỉ có thể ở chung với Tư Giai, nói thật, Tư Giai rất đáng thương, cô ấy cũng rất yêu cậu, Ngạo Phỉ, thật ra đến lúc này rốt cuộc cậu yêu ai?". Từ Tây Bác nhìn anh chất vấn.

"Tớ không biết, cậu có biết trước kia tớ yêu Tư Giai biết bao nhiêu nhưng ngay thời điểm cô ấy bắt đầu biến mất trong hôn lễ, tớ rất hận cô ấy, sau đó tớ phát hiện bản thân dần dần yêu Tư Dĩnh, tớ đã cho rằng chuyện giữa tớ và Tư Giai đã chấm dứt, nhưng tớ không nghĩ tới Tư Giai lại đột nhiên trở về, còn mang theo một lý do khiến tớ không thể không yêu." Lòng Long NgạoPhỉ thật rối loạn, trong hai tròng mắt đều là đau khổ và sự khó xử không biết lựa chọn như thế nào.

"Ngạo Phỉ, hãy nên yêu Tư Giai đi, có lẽ cô ấy không sống được bao lâu nữa, đừng để bản thân phải nuối tiếc, tớ tin tưởng tận đáy lòng cậu vẫn còn yêu cô ấy, dù sao đây cũng là quyết định của Tư Dĩnh." Từ Tây Bác đề nghị với anh.

"Cái gì? Cậu nói cái gì? Tư Giai không còn sống được bao lâu là có ý gì?". Long Ngạo Phỉ đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tây Bác hỏi.

"Tư Dĩnh chưa nói với cậu sao? Tư Giai chỉ có thể sống từ ba đến năm năm nữa". Từ Tây Bác cũng kinh ngạc nói.

Long Ngạo Phỉ cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như Tư Dĩnh đã có nói qua nhưng bản thân anh lúc ấy chỉ lo phẫn nộ, không nghe rõ ràng, thì ra đây là lý do Tư Dĩnh muốn anh tiếp tục yêu Tư Giai, mà anh giống như không theo sự lựa chọn đó.

"Ngạo Phỉ, dường như Tư Giai không có ý định muốn trở về tìm cậu, cô ấy biết sức khỏe của mình không tốt, không muốn liên lụy cậu, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ hợp pháp của cậu, nếu cô ấy biết người cậu yêu chính là em gái của mình, như vậy cô ấy nhất định sống không bằng chết, vì vậy cho dù cậu không tiếp tục yêu cô ấy, cũng chỉ có thể buông tình yêu đối với Đới Tư Dĩnh, nhất định Tư Dĩnh sẽ không để cho chị mình thương tâm khổ sở, làm như vậy sinh mệnh của Tư Giai sẽ nhanh chóng kết thúc. Ai, thật ra, cậu đã không có sự lựa chọn". Từ Tây Bác thở dài, bất đắc dĩ nói.

Nghĩ đến sinh mệnh Đới Tư Giai nhanh chóng rơi rụng như đóa hoa, nghĩ đến người con gái mình đã từng yêu thương, nghĩ đến người con gái đó đã chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật ốm đau vẫn còn suy nghĩ cho anh, Long Ngạo Phỉ đã có quyết định trong lòng, hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Tây Bác, tối mai, tớ sẽ đến thăm Tư Giai".

"Tốt quá, tớ sẽ cùng đi với cậu". Từ Tây Bác biết anh đã hạ quyết tâm như vậy, có thể nói anh đã quyết định làm cho mình yêu Tư Giai, thật ra Tư Dĩnh, Tư Giai và Ngạo Phỉ đều rất đáng thương.

Chuông di động dễ nghe đột nhiên vang lên, đang ở siêu thị mua một ít đồ dùng, Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên tên của Ngạo Phỉ.

Bàn tay đang cầm lấy di động không tự chủ được run lên rất khẽ, anh muốn nói điều gì? Đồng ý sao? Hay không đồng ý? Cho dù quyết định thế nào đều làm cho trái tim kiên cường của cô rướm máu.

"Em nghe." Chuông reo đã lâu, cuối cùng cô cũng bắt máy, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, cô đã nói qua sẽ không tiếp tục gọi anh là Phỉ, nhưng nếu gọi anh rể, trong lòng cô như nặng tựa ngàn cân, làm cô khó có thể thốt ra khỏi miệng.

"Tư Dĩnh, cả ngày hôm qua, anh đã suy nghĩ cẩn thận, em nói đúng, anh nên tiếp tục yêu Tư Giai, tối nay, anh sẽ đến gặp cô ấy." Giọng nói Long trầm thấp của Ngạo Phỉ từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.

Nghe được quyết định của anh, nước mắt Đới Tư Dĩnh bỗng nhiên trào ra từng chút từng chút, trong lòng đau đớn chua xót vô cùng, cô có chút hận bản thân mình quá yếu đuối, đây không phải là hy vọng của cô sao, cũng đã sớm đoán trước kết quả này, tại sao bây giờ lại yếu đuối khóc lóc như vậy?

"Được rồi, em sẽ chuẩn bị cơm tối chờ anh đến, tạm biệt". Giọng của Đới Tư Dĩnh giả bộ mạnh mẽ kiên cường vui vẻ, nói xong lập tức ngắt điện thoại, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Cầm lấy di động, tra danh bạ dò tìm tên anh, nhẹ nhàng xóa bỏ số điện thoại, từ nay về sau, cô với anh sẽ không còn liên quan, từ nay về sau, anh chính là chồng của chị cô.

Cô tin tưởng rằng, cho dù lòng có đau xót, dần dần sẽ được chữa khỏi, cô cũng tin tưởng chị mình và anh sẽ rất hạnh phúc.

Lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt, Đới Tư Dĩnh ở siêu thị nhanh chóng chọn mua rau dưa chuẩn bị bữa cơm tối.

Đới Tư Dĩnh mang theo túi lớn túi nhỏ thở hổn hển về tới nhà.

"Tư Dĩnh, làm gì mua nhiều đồ ăn như vậy, sao chúng ta ăn hết?" Đới Tư Giai nhìn thấy Tư Dĩnh mua nhiều đồ ăn như vậy liền hỏi.

"Chị, buổi tối có khách, cho nên em chuẩn bị nhiều một chút." Đới Tư Dĩnh tỏ vẻ thần bí nói, cô không nói cho chị mình biết người đó là ai, cô muốn cho chị mình một sự vui mừng kinh ngạc bất ngờ.

"Ai tới vậy, Vũ Văn và Tây Bác sao?". Đới Tư Giai ngẫm nghĩ nói.

"Em không nói cho chị biết đâu, chờ người đó đến chị sẽ biết, không nói với chị đâu, em bắt đầu đi chuẩn bị đây". Đới Tư Dĩnh nói xong, nhanh chân đi vào phòng bếp.

Màu sắc xanh đỏ của rau củ, đầy đủ dinh dưỡng, từ từ trên bàn đã đầy những món ăn, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, Đới Tư Dĩnh chỉ còn chờ giây phút Long Ngạo Phỉ đến đây, giây phút chị mình gặp lại anh ấy, trong đôi mắt đẹp có chút thương cảm.

"Tư Dĩnh, thật ra là ai đến đây khiến em phải long trọng tiếp đãi như vậy." Đới Tư Giai hỏi một lần nữa, vừa dứt lời chuông cửa đã vang lên.

"Chị, chị mở cửa đi, người đã đến rồi". Đới Tư Dĩnh biết Long Ngạo Phỉ đã đến, cô yêu cầu Tư Giai đi mở cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-84)