Truyện:Người Vợ Thay Thế - Chương 34

Người Vợ Thay Thế
Trọn bộ 84 chương
Chương 34
Từ Tây Bác và Trịnh Vũ Văn
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đau quá". Từ Tây Bác nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô, đột nhiên nghiêng đầu dựa vào trước ngực cô, miệng vừa vặn đặt trên bộ ngực vun cao, cách lớp quần áo mỏng manh, Trịnh Vũ Văn thậm chí thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng trong miệng anh, làm cho cô không nhịn được run lên một trận.

"Em yêu, có phải đang hưởng thụ không". Từ Tây Bác lặng lẽ ngẩng đầu lên, ở bên tai cô hỏi, giọng nói đầy tà mị.

"Anh...". Trịnh Vũ Văn vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ bừng tức giận trừng mắt với anh.

"Tốt rồi, muốn đánh yêu hay mắng vui, về nhà đi, không cần phải thể hiện cho chúng tôi xem". Đới Tư Dĩnh mờ ám. nhìn hai người nói.

"Được rồi, ăn cơm đi, cơm nước xong, về nhà chúng ta tiếp tục". Từ Tây Bác buông cô ra một chút, trong ánh mắt có chút chờ mong.

"Anh, anh đi chết đi". Trịnh Vũ Văn cuối cùng không nhịn được, mắng ra tiếng.

"Ha ha, anh chỉ luyến tiếc, nếu anh chết, em sẽ rất đau lòng". Từ Tây Bác cười gian, bộ dáng tức giận của bô vẫn rất đáng yêu.

Trịnh Vũ Văn bị anh nói đến á khẩu không trả lời được, tức giận liền ăn đồ ăn trước mặt.

"Hai người thật hạnh phúc". Tư Giai thốt lên, ở bên cạnh nhìn chằm chằm hai người, im lặng nhớ tới cô cùng với Long Ngạo Phỉ, không khỏi cười khổ một chút.

Nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi của chị làm cho Đới Tư Dĩnh rất đau lòng, "Chị, chị cũng sẽ hạnh phúc". Cô cầm tay chị chân thành nói, cô sẽ làm cho chị hạnh phúc.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Trịnh Vũ Văn lôi kéo Từ Tây Bác tạm biệt các cô.

Trong nháy mắt khi cánh cửa kia được đóng lại, Trịnh Vũ Văn hung hăng hất cánh tay Từ Tây Bác, nổi giận đùng đùng nhìn anh ta một cái, quay đầu, hướng dưới lầu đi xuống.

"Cô đứng lại". Thật vất vả đuổi tới dưới lầu, Tầy Tây Bác cầm lấy tay cô.

"Anh buông tay ra, những gì cần diễn đã diễn xong rồi". Trịnh Vũ Văn lạnh lùng hất tay anh.

"Đi theo tôi". Từ Tây Bác không nói hai lời, một phen ôm lấy cô, đi đến phía trước xe của mình.

"A, anh muốn làm gì? Mau buông tôi xuống, không có lễ nghĩa gì cả ... lưu manh, ngô... ngô". Trịnh Vũ Văn liều mạng giãy dụa, mắng bừa.

Từ Tây Bác không có cách nào khác, đành phải dùng môi bá đạo che miệng cô lại, Trịnh Vũ Văn mở mắt thật lớn nhìn anh, im lặng kháng nghị, cảm giác được vật mềm mại kia, chậm rãi liếm mút, mạnh mẽ mở khớp hàm đang cắn chặt của nàng ra, cái lưỡi linh hoạt thăm dò, chuyển động trong miệng của cô

Đôi môi như lửa nóng, cùng với hơi thở trong miệng anh làm cho cô có vài phần đắm đuối, và có vài phần mê mẩn. Đôi tay vốn đang kháng cự, chậm rãi khép lại, kéo cổ anh, cô không hề né tránh, đáp trả nụ hôn của anh.

Thân thể cường tráng của Tây Bác trở nên nóng bức, cả người anh tản ra hơi thở chiếm đoạt làm cho cô mê muội, làm cho cô điên cuồng vì anh! Đây là cảm giác cô chưa bao giờ trải qua! Cô bắt đầu chìm đắm trong nụ hôn của anh.

Thật lâu Từ Tây Bác buông cô ra, lúc này cô vẫn còn đang thở hổn hển, trên mặt từ từ đỏ lên tựa vào trước ngực của anh, thậm chí không biết từ khi nào bản thân đã ngồi vào xe của anh.

Trịnh Vũ Văn cúi đầu, không dám nhìn anh, thật là dọa người mà, tự nhiên lại mê mẩn đắm chìm trong nụ hôn của anh, rõ ràng nên đâm đầu vào miếng đậu hũ chết đi cho rồi.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng mê người của cô, khóe miệng Từ Tây Bác khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười.

"Tìm chỗ nào đó ngồi xuống, nói cho tôi biết chuyện của Tư Giai đi." Đột nhiên Tây Bác mở miệng đề nghị.

"Vâng, được". Trịnh Vũ Văn rất sảng khoái đáp ứng, trong lòng thầm thở ra.

Ngồi trong quán cà phê, Trịnh Vũ Văn đem từ đầu đến cuối của câu chuyện nói lại một lần cho Tây Bác biết, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Yêu người không nên yêu, Tư Dĩnh và Tư Giai đều rất đáng thương".

"Ai, Ngạo Phỉ cũng rất đáng thương, anh ấy sẽ không nghĩ đến sự thật của mọi việc lại như vậy, anh ấy nên lựa chọn như thế nào, hai chị em họ, cho dù có lựa chọn thế nào cũng đều khiến một người bị tổn thương ". Từ Tây Bác cũng thở dài nói, sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp.

"Thôi quên đi, mọi chuyện nên để bọn họ tự giải quyết, chúng ta chỉ cần tận lực giúp đỡ họ là được".

"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy thôi, tôi đưa cô về nhà". Từ Tây Bác đứng dậy nói, thật ra anh muốn nói đi đến nhà của tôi.

"Vâng."

~

Trong phòng ngủ, Đới Tư Giai nằm trên giường, Tư Dĩnh ngồi bên cạnh.

"Chị, chị còn yêu Long Ngạo Phỉ phải không? Chị không nghĩ đến sẽ trở về bên anh ấy sao?"

"Tư Dĩnh, còn yêu thì như thế nào? Vẫn còn có thể quay lại sao? Cho dù có quay lại cũng chỉ làm liên lụy anh ấy, tội tình gì phải như vậy, để cho anh ấy quên chị, sống một cuộc sống thật tốt, anh ấy hạnh phúc chị cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc". Ánh mắt Đới Tư Giai mông lung, biểu hiện trên mặt không rõ là vui hay buồn.

"Chị." Đới Tư Dĩnh cảm thấy đau lòng kêu lên một tiếng, cô biết trong lòng chị mình rất đau, bản thân mình và chị ấy giống nhau, đều khát vọng muốn được Ngạo Phỉ yêu thương.

"Tư Dĩnh, đừng nói nữa, tất cả mọi chuyện để tùy duyên đi, chị nghĩ không nên cưỡng cầu, chính chị cũng không biết bản thân nên đối mặt với anh ấy như thế nào, em có biết không? Tuy rằng bác sĩ Bạch cũng không nói gì, nhưng là cơ thể của chị nên chị biết, chị không biết có thể sống thêm vài năm nữa không ". Đới Tư Giai thản nhiên nói xong, tựa như việc vừa nói không phải là chuyện của chính cô.

"Cái gì?" lòng Đới Tư Dĩnh cả kinh, không còn sống được bao lâu nữa, đây là ý gì?. Trên mặt lo lắng vội hỏi: "Chị, phẫu thuật không phải rất thành công sao? Vì sao chị lại nói vậy?"

"Đúng là phẫu thuật rất thành công, nếu không thành công, bây giờ chị sẽ không ngồi đây nói chuyện với em, nha đầu ngốc, chị mệt rồi, muốn đi ngủ ". Đới Tư Giai cười sâu kín.

"Vậy chị mau ngủ đi, em đi ra ngoài". Đắp chăn lên người chị, Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Di động trên người đột nhiên run lên, cô biết là Long Ngạo Phỉ gọi, cô cố ý chỉnh nó trong trạng thái run, sợ vang lên trước mặt chị mà cô không bắt, chị ấy sẽ nghi ngờ.

Vội vàng chạy về phòng mình, cầm lấy di động trả lời: "Phỉ, có việc gì vậy anh?".

"Em yêu, không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao, anh nhớ em quá, đúng rồi, ngày mai anh sẽ trở về, em đến đón anh được không?". Giọng của Long Ngạo Phỉ bên kia đầu dây truyền đến.

"Em cũng nhớ anh, Phỉ, không việc gì em cúp máy đây, em đang ăn cơm cùng hai bác". Nước mắt Đới Tư Dĩnh từng giọt từng giọt rơi xuống, mặc dù rất muốn nghe giọng nói của anh nhưng cô cũng rất sợ nghe thấy âm thanh ấy.

"Được rồi, nhưng mà sau khi trở về, em phải ở cùng anh nha, tạm biệt em". Long Ngạo Phỉ nói xong, ở bên kia điện thoại hôn một cái.

"Tạm biệt anh". Đới Tư Dĩnh cũng hôn một cái, tắt điện thoại, cô ngồi yên ở trên giường, thầm nghĩ sau khi anh trở về nên nói với anh như thế nào đây.

Crypto.com Exchange

Chương (1-84)