← Ch.077 | Ch.079 → |
"Sao anh lại ở đây?" Bạch Lâm bước nhanh tới, tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo, giọng điệu căm phẫn rõ ràng, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Nghiêm Hạo thản nhiên nhìn cô ta, hiện giờ anh không có tâm trí đi tranh cãi với cô ta, anh vẫn còn chấn kinh về Tô Tuyết.
"Anh đi ra cho tôi, đi ngay lập tức, về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt chị ấy nữa" Bạch Lâm chỉ tay ra ngoài, quát Nghiêm Hạo.
"Việc này... Cô Bạch" Bác sĩ Hứa đứng một bên nói, "Tôi cảm thấy bệnh tình của Tô Tuyết cần đến sự giúp đỡ của anh Nghiêm, nếu có thể tôi muốn cùng anh Nghiêm tìm hiểu xem năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu tìm được nguyên nhân phát bệnh của Tô Tuyết thì sẽ rất có lợi cho việc điều trị"
Bạch Lâm oán hận nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo, "Tôi thấy có mà anh ta ước chị tôi cả đời đều như vậy, thậm chí còn muốn chị ấy chết quách đi cho xong". Trong mắt Bạch Lâm thì Nghiêm Hạo chính là một kẻ lạnh lùng vô tình, từ sau khi chị thành ra như thế cô lại càng căm ghét anh ta hơn.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy". Tuy rằng lúc trước Tô Tuyết phản bội khiến anh đau lòng, anh cũng đã từng hận cô đến tận xương tủy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ muốn cô chết hay thành như bây giờ.
"Cô Bạch, chẳng lẽ cô không muốn chị mình tốt lên ư? Chẳng lẽ cô muốn nhìn cô ấy như vậy cả đời sao? Có lẽ anh Nghiêm thật sự có thể giúp chị cô" Bác sĩ Hứa khuyên nhủ.
"Tôi....." Bạch Lâm nghẹn lời, dĩ nhiên là cô hy vọng bệnh tình của chị sẽ tốt lên, đón chị ra viện để hai chị em được sống cùng nhau, chứ không phải ở trong bệnh viện lạnh lẽo này như bây giờ.
Bác sĩ Hứa thấy cô nói không nên lời, biết cô đã bị lời nói của mình tác động, "Trước hết đến phòng làm việc của tôi đã, tôi sẽ nói với hai người về tình trạng của Tô Tuyết một tuần nay" Dứt lời dẫn đầu đi về phía phòng làm việc của mình.
Bác sĩ Hứa nói cho hai người về tình hình của Tô Tuyết trong tuần vừa rồi, so với lúc trước không có chuyển biến mấy.
"Anh Nghiêm, anh có thể kể đôi lời vì sao năm đó anh và Tô Tuyết lại chia tay không? Căn cứ theo tình hình hiện tại của cô ấy, chúng tôi phỏng đoán tinh thần của cô ấy bị rối loạn, đến giờ đã thành suy sụp, hẳn là có liên quan đến chuyện chia tay với anh năm ấy" Bác sĩ Hứa nói với Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo thởi dài một hơi, biểu cảm trầm trọng nói, "Lúc tôi và Tô Tuyết quen nhau là 10 năm trước, sau khi tốt nghiệp Đại học thì tôi đi du học theo sự sắp xếp của gia đình. Khi đó chúng tôi hẹn nhau là chờ sau khi tôi học xong về nước sẽ kết hôn, vì thế nên tôi cố gắng hết sức học hành, gần như cả những ngày nghỉ cũng không về nước, tôi hoàn thành khóa học và lấy bằng tốt nghiệp trong 1 năm rưỡi, tôi đã nghĩ rằng sau khi về nước sẽ lập tức kết hôn rồi sinh con theo đúng như kế hoạch ban đầu, nhưng thật không ngờ lúc tôi trở về lại chứng kiến một màn như vậy, tôi thấy cô ấy..." Nghiêm Hạo dừng lại, hai tay nắm chặt thành quyền, có chút nói không nên lời.
"Sao không nói tiếp, anh nói đi, nói tiếp đi xem nào" Bạch Lâm thúc giục.
"Cô ấy và một người đàn ông lõa lồ nằm trên giường" Nghiêm Hạo khó khăn mở miệng.
Đột nhiên bốn bề yên lặng, Bạch Lâm nghi ngờ, kinh hãi nhìn Nghiêm Hạo, hiển nhiên bác sĩ Hứa cũng cảm thấy bất ngờ với lời kể của anh.
"Không thể nào, không thể nào, chị tôi yêu anh như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó" Bạch Lâm lắc đầu, không thể chấp nhận những lời nói của Nghiêm Hạo, "Anh nói láo, nhất định là anh nói láo. Là anh, nhất định là anh phản bội chị tôi, khiến chị tổn thương nên chị ấy mới mang đứa nhỏ rời đi" Bạch Lâm chỉ tay vào anh lên án, bất giác rơi nước mắt, "Sao anh lại đáng khinh đến mức ấy, lúc này rồi vẫn còn đổ lỗi cho chị tôi"
"Đây là nguyên nhân lúc trước chúng tôi chia tay, hơn nữa đứa bé cũng không phải của tôi"
"Sao lại không phải của anh, Nhiên Nhiên giống anh như vậy, chị tôi cũng luôn miệng nói anh chính là cha của Nhiên Nhiên" Lau nước mắt trên mặt, Bạch Lâm nói.
"Nghiêm Nhiên là con của cha tôi, không phải con tôi" Mặt cứng ngắc, hai tay nắm chặt, khớp xương ma sát với nhau phát ra tiếng răng rắc.
"Vậy...." Bác sĩ Hứa cảm thấy rất bất nhờ, sự tình phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.
"Không phải... Không phải... Nhiên Nhiên chính là con của anh, anh đừng có nói bậy bạ hòng trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa chị tôi không phải ai cũng có thể làm chồng như anh nói, nếu anh còn chút lương tâm, anh dùng mắt nhìn cũng có thể thấy được chị ấy yêu anh đến mức nào"
"Đấy là sự thật, cho dù chúng ta khó có thể chấp nhận" Nghiêm Hạo đau đớn nhắm chặt mắt, "Đây cũng là lí do vì sao tôi đến tìm Tô Tuyết, tôi cũng muốn biết rõ chuyện năm đó"
"Không, chắc chắn chị tôi không như anh nói.... Không thể nào..." Hai mắt Bạch Lâm đẫm lệ, mông lung lắc lắc đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Trong văn phòng trầm mặc, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Bạch Lâm, bác sĩ Hứa sau khi nghe Nghiêm Hạo kể chuyện cũng sửng sốt hồi lâu, mới đầu ông cũng cho rằng bệnh của Tô Tuyết nhất định là vì tình, đoán rằng người đàn ông cô ấy yêu đã bỏ mặc cô ấy hoặc phản bội cô ấy, còn cô ấy vì yêu quá sâu đậm nên mới tổn thương nặng nề mà trở thành như vậy. Nhưng theo như biểu cảm và giọng điệu của Nghiêm Hạo thì xem ra những gì anh ta vừa nói ắt hẳn là thật. Nếu vậy, rốt cục năm đó Tô Tuyết đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ chỉ mình cô ấy biết.
"Bác sĩ Hứa, tôi muốn gặp Tô Tuyết, tôi muốn thử nói chuyện với cô ấy" Trầm mặc hồi lâu, Nghiêm Hạo mở miệng yêu cầu.
"Anh chắc chứ?" Bác sĩ Hứa xác nhận lại.
Nghiêm Hạo gật đầu kiên định.
"Tôi không đồng ý, tôi không muốn chị gặp lại anh, anh chỉ biết gây đau khổ cho chị ấy, tôi không đồng ý" Bạch Lâm lắc đầu kiên quyết, cự tuyệt yêu cầu của Nghiêm Hạo.
Bác sĩ Hứa nhìn cô ta, "Chúng ta nên để anh Nghiêm thử gặp chị cô, tôi thấy chị cô vẫn còn yêu anh ấy, nếu cô ấy có thể nhận ra anh Nghiêm, hoặc chúng ta có thể thông qua anh Nghiêm biết được chuyện xảy ra năm đó, có thể tìm được nguyên nhân, như vậy sẽ giúp ích nhiều cho bệnh tình của cô ấy"
"Nếu chị tôi gặp anh ta lại bị kích thích thì sao? Khó có thể đảm bảo bệnh tình sẽ không nặng thêm" Bạch Lâm hỏi lại, cô không dám mạo hiểm như vậy.
"Nếu không thử thì một nửa cơ hội cũng không có, nếu thử, ít nhất còn có khả năng thành công, cô cũng không muốn cô ấy ngốc nghếch ở trong này cả đời phải không" Nhìn cô ta, bác sĩ Hứa hỏi ngược lại.
Bạch Lâm nhìn ông rồi quay lại nhìn Nghiêm Hạo, đương nhiên là cô không muốn chị mình cứ như thế trải qua nửa đời còn lại.
Bạch Lâm im lặng cam chịu, bác sĩ Hứa đứng dậy nhìn Nghiêm Hạo nói, "Đi thôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh gặp Tô Tuyết"
Nghiêm Hạo mở cửa, thấy Tô Tuyết ngây ngốc ngồi ở góc tường, hai tay ôm gối, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước. Tô Tuyết như vậy khiến lòng Nghiêm Hạo co rút đau đớn, cô gái hồn nhiên mơ mộng năm đó đâu mất rồi? Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô nói cười với mình ngày ấy, vẫn còn nhớ rõ lúc trước động một chút là cô đỏ bừng hai gò má. Nghiêm Hạo đau đớn nhắm chặt mắt, mở mắt ra cố gắng mỉm cười, tiến tới khẽ gọi, "Tuyết Nhi...". Anh nhớ hồi yêu nhau cô rất thích anh gọi cô như vậy.
Tô Tuyết lẳng lặng quay đầu lại, từ từ chuyển tầm mắt về phía Nghiêm Hạo, cuối cùng nhìn chằm chằm vào anh, không nói gì, đôi mắt to chớp chớp.
"Tuyết Nhi, anh là Nghiêm Hạo, em còn nhớ anh không...". Thấy cô sững người nhìn mình, Nghiêm Hạo nhẫn nại hỏi khẽ, giọng điệu dè dặt cẩn trọng.
"Nghiêm Hạo?" Tô Tuyết cố nhìn rõ anh, thấp giọng hỏi, giọng điệu như đang xác nhận.
Thấy cô nhận ra mình, Nghiêm Hạo liên tục gật đầu, vội nói, "Đúng, là anh, là anh, anh là Nghiêm Hạo"
"Hạo...". Gọi tên anh, Tô Tuyết mỉm cười, từ từ đứng dậy đi về phía anh, không ngờ hai chân ít khi hoạt động trong thời gian dài, bất tri bất giác đã sớm tê dại, vừa định đứng dậy, trên đùi truyền đến cảm giác tê liệt làm cô đứng không vững, hai chân mềm nhũn, cả người lại ngã co quắp trên đất.
"Cẩn thận" Thấy thế Nghiêm Hạo vội chạy tới đỡ lấy cô, quan tâm hỏi, "Em không sao chứ?"
Hiện tại Tô Tuyết làm sao nghe được Nghiêm Hạo nói gì, vẻ mặt vui mừng nhìn Nghiêm Hạo, "Hạo, thật là anh sao, anh tới thăm em ư?"
"Đúng, là anh, anh đến thăm em" Nghiêm Hạo dỗ dành, đỡ cô ngồi lên trên giường.
"Sao lâu như vậy anh mới tới thăm em, những người ở đây rất hung dữ, bọn họ đều mắng em" Vẻ mặt Tô Tuyết đau khổ nhìn anh, sau đó uất ức khóc thành tiếng.
"Đừng khóc..." Nghiêm Hạo nhẹ dỗ cô, dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, đau lòng nói, "Không phải anh đến rồi sao"
Tô Tuyết hít hít mũi, cố gắng làm cho mình ngừng khóc, tủi thân, oán giận nói, "Những người ở đây đều rất hung dữ, bọn họ quát em, còn ép em uống thuốc em ghét, rất độc ác. Hạo, anh dẫn em đi được không, em không muốn ở trong này" Bĩu môi hờn dỗi như trẻ con.
Vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai, anh dỗ cô như dỗ một đứa bé, "Ngoan, hiện giờ em đang bị bệnh, chúng ta phải chữa bệnh đã, khỏi rồi chúng ta sẽ về nhà"
"Em mà cảm cúm sớm thì tốt rồi" Chơi đùa với góc áo, bĩu môi, vẻ mặt hoàn toàn giống một đứa trẻ. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Tô Tuyết ngẩng lên nhìn Nghiêm Hạo, vẻ mặt trong chốc lát như thay đổi thành một người khác, nhìn anh chằm chằm hỏi, "Lúc trước có phải con đàn bà hư hỏng kia không cho anh tới thăm em, có phải cô ta không muốn cho em về nhà, còn cùng mấy người xấu ở đây nói em có bệnh không được về nhà?"
Nghiêm Hạo không kịp phản ứng trước sự thay đổi của cô, luống cuống gọi, "Tuyết Nhi?"
"Nhất định, nhất định là con đàn bà hư hỏng đó" Ánh mắt tràn đầy căm hận.
"Không phải..." Nghiêm Hạo vừa định giải thích, đúng lúc này di động đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị chữ "Nhà".
"Là con đàn bà đó gọi, cô ta lại muốn cướp anh khỏi em" Tô Tuyết nhìn chằm chằm di động của anh, không ngừng lẩm bẩm.
Nghiêm Hạo còn đang do dự không biết có nên nghe hay không, bỗng nhiên Tô Tuyết nhào tới cướp điện thoại trong tay anh, lập tức ấn nghe, hét vào di động, "Nghiêm Hạo là của tao, ai cũng đừng nghĩ cướp anh ấy khỏi tao"
"Tuyết Nhi, đưa điện thoại cho anh" Nghiêm Hạo hoảng sợ quát lên, đưa tay định lấy lại di động lại bị Tô Tuyết tránh đi.
"Nghiêm Hạo là của tao, Nghiêm Hạo là của tao..." Tô Tuyết lớn tiếng tuyên bố, sau đó đột nhiên xoay người si ngốc hỏi Nghiêm Hạo, "Hạo, anh yêu em đúng không, anh đã nói chỉ yêu mình em đúng không?"
"Đúng đúng.... Ngoan, Tuyết Nhi, đưa điện thoại cho anh trước đã" Nghiêm Hạo nhẹ nhàng dỗ dành.
Lời nói của Nghiêm Hạo làm Tô Tuyết tươi cười, vẻ mặt đắc ý cười khanh khách.
Nghiêm Hạo chọn đúng thời điểm, một tay giữ chặt Tô Tuyết, đoạt lấy di động trong tay cô, "Alo, alo...". Điện thoại đã sớm ngắt lúc nào không biết.
Nghiêm Hạo nhìn di động, trong lòng chỉ mong không phải là Mễ Giai.
Mễ Giai nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt hoang mang và sợ hãi, thẫn thờ hồi lâu.
"Mễ Giai, Nghiêm Hạo có nói tối nay về ăn không?" Vu Phân Phương từ trong bếp bưng canh ra.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |